Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

488


“Đây là bữa ăn cuối cùng của mọi người ở đây. Vài ngày nữa nơi này sẽ bị phá bỏ.”
“Chúng ta gặp lại ở nhà mới nhé!”
Thẩm Quả Quả nâng ly rượu lên.
Khu biệt thự phía Đông đã xây được vài căn, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào là những người đầu tiên dọn vào ở.
Nơi này sắp bị phá bỏ để xây dựng khu công nghiệp.
Mọi người cùng nhau nâng ly rượu.
Thẩm Quả Quả vừa đưa ly rượu lên môi thì đột nhiên cảm thấy dạ dày quặn thắt.
Ói!
Cô vội đứng dậy, chạy đến bồn nước và nôn vài lần.
Mọi người đều hoảng sợ:
“Quả Quả, em bị bệnh sao?”
“Hay là ăn phải thứ gì không tốt rồi?”
“Gọi Viện trưởng Sơn Dược đến xem thử đi!”
Mọi người nhốn nháo bàn tán.
Hoắc Đào mặt tái mét, trực tiếp bế Thẩm Quả Quả lên, thậm chí còn không ra cửa mà nhảy thẳng lên mái nhà.
Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là đường thẳng.
Đi đường phố hoặc lái xe đều không nhanh bằng chạy trên mái nhà.
Anh bế Thẩm Quả Quả thẳng tới bệnh viện, lao vào văn phòng của Viện trưởng Sơn Dược.
“Viện trưởng!”
“Hả? Chuyện gì thế? Cẩn thận chút! Mấy ống thuốc thử của tôi!”
Sơn Dược vội vàng bảo vệ đống thuốc thử đầy màu sắc trên bàn. Từ lần trước phát hiện nước miếng của Mèo con, ông đã nghiên cứu ra một số thứ mới, kết hợp với những kết quả trước đây, tạo ra rất nhiều sản phẩm mới giúp tăng cường sức mạnh cho các chiến sĩ trong Tân Thành.
Thấy Hoắc Đào bế người xông thẳng vào, ông giật mình.
“Viện trưởng! Quả Quả… phiền ông xem giúp cô ấy!”
Hoắc Đào đặt Thẩm Quả Quả lên ghế bên cạnh. Sắc mặt cô trông cũng không được tốt.
Viện trưởng quan sát cô, “Chỉ nôn thôi sao?”
Thẩm Quả Quả gật đầu.
Viện trưởng đứng dậy sắp xếp, “Đi kiểm tra một chút.”
Thẩm Quả Quả cũng là một nửa bác sĩ, nhưng giờ cô chẳng còn chút sức lực nào, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời.
Cô thậm chí nghĩ rằng mình bị trúng độc…
Khi Hoắc Đào đẩy cô vào phòng kiểm tra, nhìn ánh đèn quay cuồng trên trần, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, giây tiếp theo, đầu cô nghiêng sang một bên và ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh là Hoắc Đào, Thẩm Thiên Lương, Lam Cầm, cùng với Wall-E và Eva.
“Tôi…” Giọng cô khô khốc.
Hoắc Đào vội đỡ cô dậy và đưa cho cô cốc nước ấm.
Lam Cầm hơi trách móc: “Con bé này, đã mang thai hai tháng rồi mà còn chạy nhảy khắp nơi như vậy.”
“Hả?”
Thẩm Quả Quả phun cả ngụm nước ra.
Mang thai?
Cô tròn mắt nhìn Hoắc Đào.
Hoắc Đào vội giải thích: “Quả Quả, anh thật sự rất cẩn thận, anh không cố ý đâu, mỗi lần anh đều…”
“Im miệng!”
Mặt Thẩm Quả Quả đỏ bừng đến tận mang tai.
Chuyện này mà cũng nói trước mặt bố mẹ sao?
Đúng là…
Nhìn bộ dạng căng thẳng và lúng túng của Hoắc Đào, Thẩm Quả Quả lại thấy nhẹ nhõm hơn. Lúc trước cô còn tưởng mình sắp c.h.ế.t cơ.
Chỉ là mang thai thôi sao? Nghĩ kỹ lại cũng không sao.
Cô ngược lại bắt đầu an ủi Hoắc Đào: “Không sao đâu, em chưa từng nghĩ đến ai khác. Em chỉ muốn sinh con với anh thôi.”
“Chỉ là không nghĩ chuyện này xảy ra sớm thế này.”
“Nhưng mà, con đến thì cứ để nó đến.”
Với sự an ủi của Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào cũng không còn quá căng thẳng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại siết c.h.ặ.t t.a.y cô, lo lắng nói:
“Nhưng… nhưng… anh…”
Anh không biết phải nói gì tiếp.
Trước đây, vợ của Trương Kinh Hằng, chị Tiểu Hoa, đã sinh con. Chị dâu cả Hứa Diễm cũng sinh, và cô Hồng Nguyệt cũng sắp sinh. Những chuyện này Hoắc Đào đều biết rõ.
Anh đã nghe Thẩm Quả Quả kể không ít về những nguy hiểm khi sinh nở.
Giờ đây, nỗi lo lắng cho Thẩm Quả Quả còn lớn hơn cả sự mong chờ đứa trẻ.
“Em không sao đâu. Em tin vào bản thân mình.”
Thẩm Quả Quả mỉm cười an ủi anh.
Sau đó, họ quay về nhà nghỉ ngơi. Biết tin cô mang thai, Tề Đông Phương quyết định hoãn việc phá dỡ khu vực này.
Dọn nhà là một việc phiền phức, mà ở đây lại gần bệnh viện hơn.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào vẫn sống trong nhà.
Lam Cầm thường xuyên đến thăm.
Mấy người lớn và bạn bè cũng thay phiên ghé qua.
Thậm chí, ông chủ Lưu và công chúa Hồng Anh cũng quay về, nói rằng sẽ đợi Thẩm Quả Quả sinh con xong mới trở về Liên bang.
Dù Thẩm Quả Quả bị hạn chế không thể rời khỏi thành, nhưng cuộc sống ở căn cứ chẳng hề buồn tẻ chút nào.
Các nhà máy ở khu Phong Thổ đang trong giai đoạn hoàn thiện, và căn cứ Tiền Hàng rất tích cực vì muốn sớm có được thiết bị thanh lọc phóng xạ hạt nhân.
Khi bụng Thẩm Quả Quả đã to rõ rệt, chiếc xe ô tô đầu tiên cũng chính thức lăn bánh khỏi dây chuyền sản xuất.
Loại xe mà các căn cứ khác từng ưa chuộng có giá bán khá cao, nhưng Thẩm Quả Quả quyết định không cạnh tranh với họ.
Dựa trên ý tưởng của cô, Hồng Nguyệt, Tề Vũ, và Lam Nguyên Bạch đã nhận bản thiết kế xe ô tô từ căn cứ Tiền Hàng và tiến hành chỉnh sửa triệt để.
Họ sản xuất hai loại xe:
Một loại là xe bán tải giống như kiếp trước của Thẩm Quả Quả, có thể chở được bốn người, phía sau có thùng xe lớn, chỉ khác là chạy bằng năng lượng mặt trời.
Loại xe này giá bán không cao, chỉ cần 50.000 tinh tệ là có thể mua được một chiếc.
Mọi người dùng nó để đi săn, di chuyển trong thành, hoặc chạy những chuyến ngắn, cực kỳ tiện lợi.
Loại thứ hai là xe giống với xe tải thời trước.
Ở đây không có khái niệm chở quá tải, một chiếc xe có thể chứa hai ba chục người.
Không sợ mưa nắng, có thể đặt ghế ngồi để làm xe thương mại, với giá bán 150.000 tinh tệ.
Loại xe này rất được các gia tộc lớn ưa chuộng, đơn đặt hàng xếp hàng dài đến vài tháng sau.
Thẩm Quả Quả rất muốn lái thử, nhưng nếu không có Hoắc Đào ngăn cản, cô đã đích thân đi lái xe rồi.
Khi bụng cô lớn hơn, cơn thèm ăn của cô cũng tăng vọt.
Điều cô thích nhất mỗi ngày là ăn uống thật nhiều món ngon.
Ở nông trại, Cao Nhị Phu vì để chiều theo khẩu vị kỳ lạ của cô, đã khai thác riêng một mảnh đất để trồng những loại thực phẩm cô thích.
Thẩm Quả Quả cũng cảm thấy khổ sở vì ăn nhiều phải vận động nhiều hơn để tránh tăng cân quá mức, điều này sẽ gây rắc rối về sau.
Vì vậy, mỗi ngày Hoắc Đào coi việc quan trọng nhất là đi dạo cùng Thẩm Quả Quả.
Cả ba khu vực gần như đã bị hai người đi dạo đến từng ngóc ngách.
Trong thời gian này, cặp song sinh của Hồng Nguyệt cũng chào đời, khiến Khuất Phó vui mừng không nói nên lời.
Hai bé trai, một bé tên là Khuất Lam Thiên, bé kia là Khuất Bạch Vân.
Khuất Phó và Hồng Nguyệt không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ, nên sau một thời gian, họ giao luôn hai đứa trẻ cho Mã Văn Tài và Nguyệt Nương chăm sóc.
Sau đó, hai người biến mất không dấu vết.
Khi Hầu gia chủ biết chuyện, ông sợ đến toát mồ hôi lạnh, run rẩy tìm Mã Văn Tài hỏi thăm.
Mã Văn Tài cũng không biết họ đi đâu.
Chỉ có Nguyệt Nương là hiểu họ nhất, cô trấn an mọi người: “Họ đi chơi thôi.”
Vậy là xong.
Khuất Phó vốn đã gần chạm đến giới hạn tuổi thọ của loài người, nhưng nhờ vào loại thuốc thử mới của Sơn Dược, cơ thể ông dần hồi xuân, những vết thương cũ cũng được chữa lành.
Dưới sự hỗ trợ của thuốc thử, dù Hồng Nguyệt là người thường, bà cũng không còn sợ hãi trước phóng xạ ở hoang nguyên nữa.
Khuất Phó và Hồng Nguyệt càng thêm trân trọng thời gian bên nhau. Họ đã sớm lên kế hoạch rằng, khi các con cứng cáp, họ sẽ cùng nhau đi khám phá thế giới bên ngoài.
Cuối cùng cũng chờ đến ngày đó, hai người rời đi không chút lưu luyến.
Hầu gia chủ: …
Khi biết chuyện này, Thẩm Quả Quả cười khanh khách suốt nửa ngày.
Nhưng khi đang cười, cô bỗng kêu lên:
“Hoắc Đào…”
“Hình như em sắp sinh rồi…”
A a a a!
Hoắc Đào căng thẳng đến mức tay run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận