Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

277


Bãi rác đã tích trữ nhiều năm, nay được những robot này sắp xếp gọn gàng đâu ra đó.
“Thật sự làm rất tốt.”
Được khen ngợi, đôi mắt đỏ nhỏ của những robot sáng lên càng nhanh hơn.
“Xuất đội 15 anh em, mang theo đống nội thất phế thải này, cùng tôi đến nông trại.”
“Thời gian tới sẽ làm việc ở nông trại một thời gian, ai muốn đi thì tự quyết định.”
Những robot quay đầu lia lịa, trao đổi với nhau trong im lặng.
Rất nhanh, 15 robot bước lên trước một bước.
“Ừ, những người khác cũng chuẩn bị một chút. Sau này, sẽ để lại 5 người ở bãi rác, số còn lại đi làm việc ở bãi rác thành Lương Thủy.”
“Cách sắp xếp như thế nào thì các cậu tự quyết định.”
Thẩm Quả Quả nói trước kế hoạch của mình với bọn chúng.
Những robot có chút như bị quá tải. Nếu nghe không nhầm, vừa rồi Thẩm Quả Quả gọi chúng là “người” đúng không?
Từ lúc được tạo ra đến khi hư hỏng, rồi lại được tái sinh, không ngờ có ngày chúng được xem như “người” và còn có thể tự chọn nơi làm việc.
Chúng không có tuyến lệ, không thể khóc, nếu không đã xúc động mà khóc như mưa.
Tất nhiên, Thẩm Quả Quả không cảm nhận được điều đó, cô chỉ thấy bọn robot dường như… như cái nồi sôi sùng sục, cứ như đang “nổi bong bóng” vậy.
Cô nhướng mày, bảo robot chuyển đống nội thất phế thải lên xe, những việc còn lại thì đành đợi sau này đến kiểm tra tiếp.
Một nhóm đông đúc rầm rộ xuất phát từ cổng thành bắc.
Cổng bắc vừa được sửa lại, tuy không có tiêu bản của Ô Kiền để trưng bày, nhưng với tầm nhìn rộng rãi và gần lò mổ, nó rất được các đội săn b.ắ.n yêu thích.
Các đội săn b.ắ.n đang hì hục khiêng một con Ô Kim Thú cỡ lớn vào thành thì trông thấy một hàng dài robot rời thành.
“Ồ hố!”
“Thành Phong Thổ của chúng ta lại có thêm lực lượng chiến đấu mới à?”
“Xem ra cậu lâu rồi không về thành nhỉ? Đây là robot của tiệm ăn Quả Quả, nhìn bộ dạng nửa cũ nửa mới là nhận ra ngay.”
“Nghe nói bọn họ làm nhiệm vụ gì đó cho chính phủ, lập được đại công đấy.”
“Đỉnh thật, tiệm ăn Quả Quả mà mua nổi robot cơ à…”
“Gì chứ, đó là đồ sửa lại từ bãi rác mà.”
“Đỉnh quá!”
“Đáng tiếc tôi là đồ vô dụng, dù cho tôi bãi rác cũng không làm được gì ra hồn.”
Lam Điền Ngọc hôm nay có việc phải ra khỏi thành, lúc về đúng lúc gặp cảnh này và nghe được cuộc trò chuyện của đám người, trong lòng dấy lên một cảm giác bực bội khó tả.
Tiệm ăn Lam gia kinh doanh mãi vẫn chẳng khởi sắc, khách quay lại không nhiều.
Gần đây Lam gia còn thiếu tiền, chỉ chờ tiệm ăn kiếm lời để bù đắp.
Có lẽ đại ca Lam Nguyên Bạch nói đúng, muốn giành khách của tiệm ăn Quả Quả, nhất định phải dùng cách khác.
Đang suy nghĩ m.ô.n.g lung thì bắt gặp ánh mắt của Hoắc Đào đột nhiên quay lại nhìn.
Lạnh lùng, mang theo lời cảnh cáo nặng nề.
Lam Điền Ngọc giật mình, vội cúi đầu, nhưng rồi lại cảm thấy không đúng. Dù gì chính mình cũng là người của chính phủ, sợ Hoắc Đào làm gì?
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đã ra khỏi cổng thành.
Thẩm Quả Quả cố ý rèn luyện thể lực của mình, đoạn đường 5km, cô kiên quyết tự đi.
Từ xa, cô đã thấy trước cửa nông trại có một nhóm người tụ tập.
“Ơ, họ tụ tập ở đó làm gì vậy?”
Hoắc Đào lập tức đứng chắn trước Thẩm Quả Quả, Wall-E dẫn các robot khác tản ra, tạo thành tư thế phòng thủ.
Thẩm Quả Quả nghiêng đầu nhìn vài lần, mới nhận ra nhóm người đó đang đứng quanh hai quả cầu đất lớn trước cửa.
Thì ra đó là hai con Thạch Lăng Ngư.
Vì màu sắc gần giống màu đất, nên từ xa nhìn qua khó nhận ra.
“Đi thôi, không sao đâu.”
Khi đến gần, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Một con Thạch Lăng Ngư cuộn mình thành một quả cầu lớn đang nghỉ ngơi, còn con kia thì nhàn nhã ăn uống, trước mặt nó là một chậu sắt lớn chứa vài miếng thịt sống.
“Đầu Bếp Quả Quả đến rồi!”
“Đội trưởng Hoắc cũng đến rồi!”
Mọi người cúi đầu chào nhỏ nhẹ.
“Không phải chứ, các anh tụ tập ở đây làm gì vậy?” Thẩm Quả Quả hỏi.
Cao Nhị Phu vội vàng chạy đến, chen qua khe cửa, “Quả Quả à, bọn họ đến xem Thạch Lăng Ngư đấy.”
Hoắc Đào chỉ vào hai quả cầu đất lớn, “Thế còn chúng là sao?”
Cao Nhị Phu gãi đầu, “Lần trước cô cứu con non của chúng, tôi thấy chúng tội nghiệp nên cho ăn một ít.”
“Thế là sau đó chúng không chịu đi nữa, mà chúng tôi cũng chẳng biết làm sao, không dám đuổi mạnh.”
Rõ ràng, Thạch Lăng Ngư đã coi nơi này là chỗ kiếm ăn cố định, giống như một NPC vậy.
Thẩm Quả Quả quan s/á/t một lúc, thấy hai con cá rất yên tĩnh, liền phất tay một cái, “Thôi, cứ để chúng ở đây đi. Sau này làm một cái bảng treo trước cửa.”
“Không được nhìn lén hay chạm vào, kẻo ai đó nghịch ngợm rồi bị thương lại phiền phức.”
“Được, Thủy Đại Nhân đã đến rồi.”
Cao Nhị Phu thở phào nhẹ nhõm.
Không nói đến gì khác, nhưng hắn đã cho Thạch Lăng Ngư ăn mấy ngày, nên cũng có chút tình cảm với hai quả cầu lớn và một quả cầu nhỏ.
Đặc biệt là lần trước khi hắn đi thành Lương Thủy, lúc quay về, quả cầu nhỏ lăn ngay đến chân hắn.
Làm hắn suýt nữa phát sinh “bản năng làm cha.”
Bây giờ Thẩm Quả Quả nói có thể nuôi chúng ở đây, hắn cũng thấy vui.
Những người đứng xem nghe vậy cũng không dám vây quanh Thạch Lăng Ngư nữa, từ từ tản ra.
“Đi nào, đi đào giếng trước.”
Thẩm Quả Quả bước vào nông trại, đóng cổng lại, cách ly tầm nhìn của người ngoài.
Thủy Đại Nhân đang chỉ huy đồng đội của Cao Nhị Phu điều chỉnh máy móc, thấy Thẩm Quả Quả thì lập tức nở nụ cười.
“Đập bên kia bị nổ, nên tôi qua đây luôn.”
“Cô nhìn xem, độ sâu này đã có nước rồi.”
Thẩm Quả Quả nhìn xuống cái hố sâu, thấy nước giếng đục đang từ từ tràn lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Bây giờ là mùa nước cao của hồ chứa, tranh thủ bơm nước lên, qua đợt này sẽ không dễ hút nước nữa.”
Thủy Đại Nhân rất tận tâm với cái giếng này.
“Cảm ơn Thủy Đại Nhân.”
Người luôn ôn hòa, lễ độ như Thủy Đại Nhân lúc này lại tỏ ra nghiêm túc, “Đây chỉ là chuyện nhỏ của tôi. Ngược lại, hai người không phải là người của chính phủ, nhưng đã làm rất nhiều việc có lợi cho thành Phong Thổ.”
“Là tôi nên cảm ơn hai người mới đúng.”
Sự trịnh trọng này làm mọi người thấy không quen.
Khi thiết bị lọc nước được lắp đặt xong, nước sạch có thể sử dụng trực tiếp bắt đầu chảy ra.
Bốn người Cao Nhị Phu reo hò, “Từ giờ không cần phiền đến Vương Cát chở nước nữa!”
“À, quên không nói với các anh, Vương Cát giờ bận việc khác rồi. Sau này các anh phải tự quay về thành lấy nguyên liệu mang qua đây.”
Thẩm Quả Quả vừa dứt lời, Cao Nhị Phu lại kích động, xoa tay liên tục, “Quả Quả, Quả Quả, ý cô là sau này chúng tôi vẫn có thể ở đây à?”
Thẩm Quả Quả nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn, “Chẳng phải đã nói rồi sao, các anh sẽ làm việc ở đây mà?”
“Hay là các anh có kế hoạch khác?”
Bốn người Cao Nhị Phu đều là chiến binh trung cấp. Mặc dù gan không lớn nhưng năng lực chiến đấu vẫn rất đáng kể. Thẩm Quả Quả khá hài lòng với họ.
“Không không không,” cả bốn người vội vàng xua tay, “Chúng tôi chỉ tưởng… tưởng sau khi mọi thứ xong xuôi, chúng tôi không được ở nông trại nữa, hehe.”
“Khi nào muốn săn bắn, các anh cứ đi săn bắn.”
“Nơi này chỉ cần người trông nom lúc cần thiết, không phải lúc nào cũng phải ở đây. Sức chiến đấu của các anh nếu không rèn luyện thì sẽ không tăng lên được.”
Hoắc Đào từ bên cạnh bước tới, chân thành đưa ra lời khuyên.
“Ừ, chúng tôi sẽ chăm ra ngoài săn b.ắ.n hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận