Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
301
Thẩm Quả Quả quay đầu nhìn lại đống đổ nát, Hoắc Đào nhận ra ngay suy nghĩ của cô.
“Haha, chỗ đó chắc chẳng còn gì mà nhặt đâu. Một lát nữa chúng ta đến bãi rác của thành Lương Thủy thử xem.”
“Được thôi,” Thẩm Quả Quả chép miệng.
Người ta nói bạn đời lý tưởng như giun trong bụng mình, cô nghĩ gì, Hoắc Đào đều đoán được hết.
Hai người xếp hàng vào thành Lương Thủy. Lần này họ không báo trước cho Ô Vi, hoàn toàn là do hứng thú nổi lên mà hành động ngay.
Ở cổng thành, dòng người qua lại rõ ràng ít hơn trước.
Tuy nhiên, ai nấy đều có vẻ bình thản, lần lượt xếp hàng đi qua thiết bị xử lý phóng xạ.
Sau khi vào thành, Quả Quả liên lạc với Vương Cát.
Tít tít.
Vòng tay của cô nhận được tin nhắn trả lời từ Vương Cát, thông báo địa chỉ cửa hàng.
Lần theo địa chỉ tìm đến nơi, cô mới phát hiện, đây chẳng phải là cửa hàng “Bạch Oa Ngũ Kim” gì đó sao?
Giờ đây trên bảng hiệu hiển thị dòng chữ “Cửa hàng Mỹ Thực Quả Quả - Chi nhánh thành Lương Thủy”.
Trước cửa còn dựng một tấm biển: Khai trương sau ba ngày.
“Bà chủ, ông chủ, hai người đã đến rồi.”
Vương Cát và Vương Ý đứng trước cửa chào đón hai người.
Người đi ngang qua không khỏi ngoái nhìn, không ngờ cô gái xinh đẹp này lại là ông chủ đứng sau của chuỗi cửa hàng Mỹ Thực Quả Quả.
“Thấy sao rồi? Đã quen chưa?”
Quả Quả mỉm cười nhìn về phía Vương Ý, vừa hỏi vừa bước vào trong.
Vương Ý gãi đầu cười ngượng, “Tiểu Áp không ở đây, tôi vẫn chưa quen lắm.”
“Mỗi tháng nghỉ hai ngày, khi nào được nghỉ thì cậu có thể đi tìm cậu ấy chơi.”
“Cảm ơn bà chủ.”
Vào trong cửa hàng, bố cục cơ bản giống như chi nhánh ở thành Phong Thổ, có một người đang quấn khăn, lắp đặt bàn thao tác.
Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là chủ tiệm trước đây, A Mục.
Thấy Quả Quả và Hoắc Đào, hắn đặt công việc trong tay xuống và tiến lại chào.
“Đã lâu không gặp hai vị.”
Quả Quả đánh giá anh ta, “Ông chủ A Mục, sao ông lại không kinh doanh tiệm này nữa?”
“Sau vụ việc lần trước, trị an ở thành Lương Thủy được cải thiện rất nhiều, giá thuê nhà khu này tăng không ít, mà tiệm Ngũ Kim của tôi lại không kiếm được mấy.”
“Mặc dù sau đó lão Lưu đã cho tôi một khoản tiền, nhưng cũng không phải là giải pháp lâu dài, nên tôi quyết định chuyển nhượng tiệm, rồi tìm một nơi khác để mở lại tiệm Ngũ Kim.”
“Tình cờ gặp các vị đang tìm mặt bằng, nên tôi đã bán lại luôn.”
Vương Cát bước lên một bước, cúi đầu chào nhẹ, “Đúng vậy, bà chủ. Ông chủ A Mục còn để giá thấp hơn những người khác.”
“Hiện tại, tất cả các công cụ ngũ kim ở đây đều được đặt mua từ ông chủ A Mục.”
Quả Quả gật đầu đồng tình.
Đây là một tình huống hợp tác đôi bên cùng có lợi, cả hai đều kiếm được tinh tệ của đối phương.
Quả Quả đi xem qua sân sau của cửa hàng, nơi có ba căn nhà cấp bốn, nhìn thôi cô đã nhíu mày.
“Không được rồi, Vương Cát, tìm người đến phá bỏ mấy căn nhà cấp bốn này, xây thành nhà hai tầng, tầng trên để ở, tầng dưới tiếp khách.”
“Hiện giờ, với chút không gian này mà vừa ở, vừa tiếp khách, vừa làm kho chứa, mùi lẫn lộn, rất khó chịu, lại không chuyên nghiệp.”
“Để tôi nghĩ xem đã…”
Thẩm Quả Quả xoa cằm, đi một vòng bên ngoài cửa tiệm.
“Thế này nhé, Vương Cát, anh đi tìm Ô Vi, tìm chủ sở hữu thật sự của cửa hàng này và cả cửa hàng bên cạnh. Mua luôn cả hai cửa hàng cùng với sân sau.”
“Như vậy không gian sẽ đủ lớn. Ở đây sẽ bán nguyên liệu, còn bên kia bán xà phòng.”
“Sân sau sẽ để ở, tiếp khách và làm kho chứa. Đừng lo về tiền.”
Tiền bạc là nguồn cơn của sự tự tin, Thẩm Quả Quả giờ đây mua nhà không cần phải nghĩ đến chi phí nữa.
“Vâng, thưa bà chủ.”
Vương Cát đáp mà mặt không biến sắc.
Các cửa hàng ở khu vực này đều chỉ là đi thuê, nên chẳng ai nghĩ đến việc cải tạo. Nhưng để làm theo yêu cầu của Thẩm Quả Quả, tốt nhất là phải mua đứt.
A Mục đứng bên cạnh nhìn mà trố mắt kinh ngạc. Hắn biết cặp đôi này không phải người bình thường, nhưng không ngờ họ lại hào phóng đến vậy.
Xem xong cửa hàng, Thẩm Quả Quả lại đến l/ò m/ổ của thành Lương Thủy xem một vòng.
Cô không khỏi lắc đầu.
L/ò m/ổ ở thành Phong Thổ đã được cải tạo một lần khi xây dựng cổng thành phía Bắc, còn l/ò m/ổ ở đây hoàn toàn không thể so sánh.
Không gian nhỏ, môi trường tồi tàn.
“L/ò m/ổ này giờ là của chúng ta rồi, đúng không?” Thẩm Quả Quả nhớ không nhầm thì là vậy.
“Đúng vậy, thưa bà chủ, là của chúng ta.”
Vương Cát bổ sung: “Thành Lương Thủy không có bất kỳ đầu bếp lớn nào, kỹ năng xử lý dị thú vốn dĩ đã không bằng thành Phong Thổ.”
“Người dân muốn ăn thịt dị thú, thường phải đến thành Phong Thổ để mua, nên l/ò m/ổ ở đây cũng không bằng được.”
Thẩm Quả Quả âm thầm ghi nhớ. Dù l/ò m/ổ là của cô, nhưng việc cải tạo l/ò m/ổ ảnh hưởng đến cuộc sống của cả thành phố, vẫn cần có Ô Vi phối hợp thống nhất.
Rời khỏi l/ò m/ổ, Vương Cát dẫn Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đến bãi rác.
Bãi rác vì không ai quản lý thường xuyên, nên sau khi được Ô Vi ủy quyền, các robot của Thẩm Quả Quả tiếp quản rất suôn sẻ.
Cô đã điều 18 robot từ thành Phong Thổ đến. Những ngày qua, chúng đã phân loại và dọn dẹp lại bãi rác.
Những đống rác lớn nhỏ giờ đây đã được sắp xếp gọn gàng.
So với l/ò m/ổ, Thẩm Quả Quả lại thích bãi rác này hơn.
Không gian đủ rộng, rác đủ nhiều.
Các robot thấy nhóm người đến, lập tức thực hiện động tác chào tiêu chuẩn. Những robot từng chiến đấu cùng Wall-E đặc biệt sôi nổi, liên tục nhấp nháy đèn quanh nó.
Thẩm Quả Quả buông tay Hoắc Đào, nhìn những ngọn núi rác với ánh mắt đầy hào hứng.
Những năm qua, thành Lương Thủy phát triển tốt hơn thành Phong Thổ, chất lượng rác thải cũng cao hơn hẳn.
Đặc biệt, robot còn dành riêng một khu để đặt các robot bị bỏ đi.
Thẩm Quả Quả đếm sơ qua, hơn một trăm con.
Quá nhiều, quá nhiều! Cái này mà sửa thì đến bao giờ mới xong?
Cô mường tượng, có Ô Vi ở đây, những robot này chắc chắn sẽ thuộc quyền sở hữu của cô.
Nếu sửa hết được, chúng có thể thay thế sức người ở bãi rác, l/ò m/ổ, nông trại, thậm chí cả chỗ của Vương Tường, Vương Như và anh hai.
An toàn, đáng tin cậy, tiết kiệm chi phí và nghe lời.
Thẩm Quả Quả như một con chuột đồng, hăng hái đào bới trong những đống rác.
Linh kiện máy móc, thiết bị cũ, chai thủy tinh vỡ, giá đỡ tháo ra… Cái gì với cô cũng hữu dụng.
“Hửm?”
Cô phát hiện một vật gì đó nằm trong đống rác không rõ tên, gỉ sét đầy mình, trông như một cấu trúc sắt bị nén chặt và biến dạng.
“Đây là cái gì vậy?”
Thẩm Quả Quả nghiêng đầu nhìn, rồi gọi: “Hoắc Đào, lại đây, kéo cái này ra giúp em.”
Cô chỉ vào đống sắt vụn.
Hoắc Đào bước tới, một tay đẩy đống rác phía trên, tay còn lại dùng sức kéo đống sắt vụn ra.
Đó là một khối sắt vụn to bằng chiếc bàn tròn, hình dáng cực kỳ kỳ quái.
Đám robot xếp hàng đứng xem.
[Tít tít, đây là cái gì? Chị ơi?]
Thẩm Quả Quả tròn mắt sáng rực, đưa tay vuốt lên lớp gỉ sét trên khối sắt, chậm rãi nói: “Đây là một chiếc xe hơi.”
“Xe hơi?”
[Tít, là gì?]
Thẩm Quả Quả tìm một mảnh sắt, dùng sức cạo lớp gỉ trên một góc của khối sắt. Bốn chữ cái hiện ra: AITO.
Hoắc Đào nghiêng đầu không hiểu: “Cái gì vậy?”
Thẩm Quả Quả thở dài một hơi, cô không nhìn nhầm.
“Đây là một chiếc xe hơi, nhưng không giống như mấy chiếc xe đẩy điện của chúng ta, đây là một loại xe hơi chạy bằng năng lượng mới.”
“Xe năng lượng mới là gì?” Hoắc Đào vẫn không hiểu. Xe thì anh biết, nhưng năng lượng mới là cái gì?
Thẩm Quả Quả đổi góc khác, cạo thêm bên phải mấy chữ cái, lộ ra thêm một chữ và một con số: M18.
Ừm…
AITO là một dòng xe năng lượng mới do tập đoàn Huawei chế tạo, nhưng trước khi cô xuyên không, dòng xe này chỉ sản xuất đến M10.
Mà M18 này là sao?
Đã phát triển đến mức nào rồi?
Tuy nhiên, dù sao đi nữa, chắc chắn đây là một chiếc xe hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận