Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
Chương 257.
“Có s.ú.n.g thì đã sao?"
Hắn không tin đối phương thực sự dám g/i/ế/t người tại đây. Vừa rồi, hắn chỉ bị dọa mà thôi.
“Xử lý lão già này trước, sau đó đến lượt con nhãi kia."
Vừa nói, hắn giơ nắm đ.ấ.m to như cái búa tạ, đập thẳng về phía đầu của Khuất Phó.
Lông mày Khuất Phó nhíu lại, từ lòng bàn tay b.ắ.n ra thứ gì đó, ném thẳng vào miệng của gã to con.
“ực..."
Gã chỉ cảm thấy trong miệng có vị mặn. Khi nhận ra thứ đó có lẽ là cục bẩn Khuất Phó bóc từ lòng bàn tay ra, gã tức đến nỗi râu cũng dựng ngược.
“Mày tìm c/h/ế/t!”
Nắm đ.ấ.m chuyển thành bàn tay tát mạnh về phía Khuất Phó.
Ầm!
Mọi người chỉ thấy bóng mờ lóe qua, rồi một thân hình bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào một quầy hàng gần đó.
"Ái chà!"
Nhìn kỹ lại, chẳng phải người của chiến đội Ác Ma thì còn ai vào đây?
Không ai thấy rõ Khuất Phó ra tay như thế nào.
“Chẳng lẽ lão già lôi thôi này là cao thủ?"
Hàng hóa trên quầy rơi đầy xuống đất, nhưng chủ quầy chỉ dám tức giận trong lòng, không dám nói gì.
Hầu Tử Thạch bước tới, khinh khỉnh nhổ một bãi nước bọt lên người tên đó, sau đó quay sang giơ tay quét thẻ cho chủ quầy.
“Tiền bồi thường của ông, tôi trả.”
[Ting! Chuyển khoản thành công]
Chủ quầy vừa nhìn thấy số tiền, lập tức đổi sắc mặt:
“Thiếu gia, cậu cứ đập thoải mái! Đập bao nhiêu cũng không sao cả, cứ tự nhiên!”
"Hừ!"
Hầu Tử Thạch ngẩng cao đầu, đi vòng qua đám người của chiến đội Ác Ma, nghênh ngang bước vào cửa hàng bán thuốc nổ.
Khuất Phó cũng không khác gì, vác đầu đi theo vào, thần thái chẳng khác gì Hầu Tử Thạch.
Hùng Nhị lúc này mới hoàn hồn, không ngừng cảm ơn Thẩm Quả Quả, thái độ càng thêm cung kính.
Đám người đứng xem lập tức vây lấy chủ quầy:
"Mau cho xem, bao nhiêu tiền đấy!" “Phải đấy, cho xem đi, chúng tôi không lấy đâu, chỉ nhìn thôi!”
Chủ quầy không cưỡng lại được, đành mở thẻ ra cho mọi người xem.
“Trời ơi! Một vạn tinh tệ!"
Một vạn tinh tệ!
Số tiền này đủ để một người bình thường sống trong nửa năm, cũng là thu nhập của một đội săn b.ắ.n sau một chuyến đi.
“Người vừa rồi rốt cuộc là ai vậy..."
Rất nhanh, tin tức về một thiếu gia phóng túng dẫn theo một nữ thần y, bên cạnh còn có cao thủ, lan khắp chợ đen.
Thẩm Quả Quả nhìn đồng hồ trên tay, lúc này là sáu giờ chiều.
Từ lúc vào thành đến giờ, tin tức chắc đã lan từ cổng thành đến chợ đen. Tuy lo lắng trong lòng nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Càng vào lúc thế này, càng phải giữ vững tinh thần.
Người của chiến đội Ác Ma nhìn ba người Thẩm Quả Quả với ánh mắt đầy độc ác. Mất mặt như vậy, họ cũng chẳng muốn ở lại nữa, xoay người rời đi.
“Đội trưởng, có cần báo với Đội trưởng Dạ không? Đội trưởng Dạ bảo chúng ta đến chợ đen mua s.ú.n.g mà.”
“Không phải cô ả kia có sẵn s.ú.n.g trong tay sao?"
Dạ Phục Minh trong hai ngày làm nhiệm vụ đã làm mất hai khẩu s.ú.n.g năng lượng mặt trời. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, nên mới sai họ đến chợ đen tìm tin tức.
Người cầm đầu lau m/á/u nơi khóe miệng:
“Đội trưởng Dạ bận chuyện khác, không có thời gian để ý. Đừng gây thêm rắc rối.”
“Tìm thêm vài người nữa. Lão già đó rất mạnh, đợi ba người kia rời khỏi thành, chúng ta sẽ ra tay."
“Rõ. Đến lúc đó, lão già thì g/i/ế/t, nam thì giao cho anh, nữ thì bọn tôi chia.”
"Hehehe..."
_____
Chủ tiệm đã quen với cảnh đánh đánh g/i/ế/t g/i/ế/t, mọi chuyện đều không liên quan đến ông ta.
Hùng Nhị nhiệt tình giới thiệu:
“Ông chủ, tôi mang khách đến cho ông đây, đây là ân nhân cứu mạng của tôi. Nhớ giảm giá chút nhé!”
Ông chủ đẩy kính gọng đen, đánh giá ba người trước mặt.
Hầu Tử Thạch thản nhiên ngồi xuống, phẩy tay:
“Đừng! Bản thiếu gia nhiều tinh tệ lắm, cần gì giảm giá, mất mặt!”
Câu nói này khiến đám người đứng ngoài hóng chuyện đều á khẩu, đồng loạt ngước lên nhìn trời.
“Rốt cuộc đây là thiếu gia quái vật từ đâu tới thế này…”
Ông chủ xoa trán, đầu như muốn nổ tung, vừa xoa vừa giới thiệu:
“Chỗ tôi là nơi cung cấp thuốc nổ chất lượng tốt nhất ở Thành Lương Thủy.”
“Thuốc nổ được chia thành năm loại theo phạm vi nổ, giá cả cũng khác nhau. Như loại này…”
“Được rồi,” Hầu Tử Thạch không hiểu nổi, ngoáy tai một cái:
“Ông có bao nhiêu hàng, tôi lấy hết, tính giá tổng luôn đi.”
“Hả?”
Ông chủ mở tiệm hơn trăm năm, chưa từng gặp chuyện thế này. Nhìn bộ dạng Hầu Tử Thạch càng lúc càng bực bội, ông sợ vuột mất mối làm ăn này.
“Được, được, quý khách chờ chút, để tôi tính toán.”
Vừa lau mồ hôi, ông vừa tính toán trên thiết bị đeo tay. Vài phút sau, ông cúi người thông báo:
“Ba vị khách quý, toàn bộ hàng hiện có của tôi tổng cộng là 1600 vạn tinh tệ.”
“Nếu chưa đủ, quý vị cứ chơi ở Thành Lương Thủy vài ngày, tôi có thể sản xuất thêm.”
Hầu Tử Thạch ngáp dài, đầu gật lên gật xuống. Khuất Phó thì ngồi xổm dưới đất, rảnh rỗi… móc chân.
Đúng, là đang móc chân thật.
Ông chủ nhìn ba người trước mặt, không khỏi bồn chồn, nghĩ rằng mình bị chơi khăm.
Thẩm Quả Quả tiến lên một bước:
“Số thuốc nổ của ông, chúng tôi lấy hết. Tôi sẽ trả trước một phần ba tiền đặt cọc, ông chuẩn bị hàng sẵn sàng, hai ngày nữa chúng tôi quay lại lấy.”
Ông chủ trố mắt nhìn: “Thật sự lấy hết sao? Không kiểm tra hàng trước à?”
Thẩm Quả Quả thản nhiên nhìn ông, như đọc được suy nghĩ:
“Đến lúc đó, chúng tôi sẽ kiểm tra hàng tại chỗ. Nếu có bất kỳ sai sót nào, không chỉ thương vụ này kết thúc, mà cả mạng của ông cũng không cần giữ nữa.”
“Cho dù ông trốn trong thành, cũng không thoát nổi.”
“Vâng, vâng, yên tâm đi, thưa quý khách!” Lúc này, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
[Ting! Giao dịch thành công]
Thẩm Quả Quả không chớp mắt, chuyển thẳng 500.000 tinh tệ cho ông chủ.
Tiền bạc sinh ra là để tiêu.
Huống chi, đây là vì cứu người thân, bao nhiêu cũng xứng đáng.
Ông chủ tuy từng thấy nhiều tiền, nhưng chưa bao giờ gặp khách tiêu tiền sảng khoái như vậy.
Đám người xung quanh nghe đến 1600 vạn tinh tệ đã cứng đờ cả người. Nhiều người cả đời cũng không kiếm được số tiền đó.
Không ngờ, người ta lại thực sự trả tiền!
Dù chỉ là một phần ba tiền đặt cọc.
Hùng Nhị đứng bên cạnh không biết nói gì. Hôm nay chắc chắn là ngày may mắn nhất đời hắn.
Hầu Tử Thạch cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đứng lên vươn vai:
“Xong rồi đúng không? Đi, sang nhà khác xem thử!”
Ba người kéo theo Hùng Nhị rời khỏi cửa hàng.
Ông chủ tiệm kích động đến run rẩy. Nếu đối phương nguyện ý làm “đầu đất”, ông cũng không khách sáo.
Hàng hóa thực chất chỉ đáng giá 1,2 triệu tinh tệ, nhưng ông cố tình hét giá lên 1,6 triệu.
Thuốc nổ đã là hàng có sẵn, ông chỉ cần chuẩn bị đủ số lượng.
Nếu khách đến lấy hàng, ông sẽ kiếm lời lớn. Nếu không đến, tiền đặt cọc cũng là lời sạch.
Ba người vừa ra khỏi cửa tiệm, lập tức bị hàng loạt ông chủ khác vây quanh:
“Thưa ngài, ngài xem hàng của tôi đi! Đây là quặng tốt nhất trong bán kính trăm dặm hoang nguyên!”
“Thiếu gia, mời ghé tiệm chúng tôi, đây là tơ thiên tằm chính hiệu.”
“Tránh ra, tránh ra, đừng chen lấn!”
“Ba vị ghé qua đây xem thử, thịt Ô Kim Thú chiên thượng hạng, được vận chuyển từ thành khác với giá cao.”
Thẩm Quả Quả khẽ động tai.
“Thành khác sao?”
Cô tiến lại xem, quả nhiên, chẳng phải hàng từ “Cửa hàng mỹ thực Quả Quả” của cô sao? Hộp còn chưa tháo niêm phong.
Sau đó, Hầu Tử Thạch lại mua thêm vài thứ linh tinh. Người ở chợ đen không còn mua sắm nữa, mà chỉ đi theo họ để xem náo nhiệt.
Cho đến khi Thẩm Quả Quả nhắc nhở:
“Thiếu gia, ngài nên nghỉ ngơi rồi.”
Hầu Tử Thạch tiếc nuối:
“Được rồi, đi thôi, tìm một quán trọ nào đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận