Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
391
“Không để tao nuôi à?”
Đại Hoàng gật đầu.
“Cũng không để tao mang đi?”
Đại Hoàng tiếp tục gật đầu.
Thẩm Quả Quả lúc này mới yên tâm, thử dò hỏi:
“Ý là muốn tao chăm sóc nó một chút?”
Đại Hoàng lại gật đầu.
“Vậy thì được.” Thẩm Quả Quả bảo Mã Văn Tài lái xe tới, lấy từ trên xe xuống một tấm chăn, tự tay bọc con tinh tinh con lại rồi đặt nó bên cạnh tinh tinh King Kong.
Lúc này, những người khác biết đã an toàn, liền mạnh dạn xuống xe, xúm lại xung quanh tinh tinh King Kong mà nhìn ngắm.
“Sao nó có thể lớn như vậy chứ?”
Ngạo Bạch muốn chạm vào nhưng lại không dám. Hầu Tử Thạch lấy hết can đảm, nhẹ nhàng chạm vào chân của tinh tinh King Kong.
Lực đó chẳng khác gì gãi ngứa, tinh tinh không có phản ứng gì.
Ngạo Bạch cũng mạnh dạn chạm thử.
Mã Văn Tài đứng một mình thưởng thức, còn Khuất Phó thì cẩn thận bảo vệ Hồng Nguyệt. Hai người có lẽ vì đã lớn tuổi nên lại quan tâm nhiều hơn đến con tinh tinh con.
“Quả Quả, tại sao nó không khóc?”
“Đúng vậy, nó không cần b.ú sữa sao?”
Thẩm Quả Quả gãi đầu.
“Có lẽ cần, không khóc cũng bình thường, dù sao nó đã biến dị rồi. Biết đâu lát nữa tỉnh dậy là có thể chạy nhảy luôn.”
Mặc dù nói vậy, Thẩm Quả Quả vẫn lấy một lọ dịch dinh dưỡng, cho tinh tinh con uống.
Đúng là mọi thứ khi còn nhỏ đều dễ thương hơn.
Con tinh tinh con thoạt nhìn có hơi xấu, nhưng theo một cách nào đó nhìn lâu lại thấy đáng yêu.
Chẳng bao lâu, cả nhóm xúm lại xung quanh tinh tinh con, người chạm thử, người ngắm nghía.
“Quả Quả, trên đường nếu có cơ hội, chúng ta tìm thêm chút ngưu hoàng nhé.”
Hoắc Đào đề nghị.
Nhiều lần trong những lúc nguy kịch, ngưu hoàng đã lập công lớn.
“Được thôi, nhưng thứ này dựa vào may mắn. Không phải Ô Kiền nào cũng có ngưu hoàng.”
Nếu sau này có thể mở rộng nông trường, cô nhất định sẽ trồng các loại thảo dược Trung y thông dụng.
Khi trời tối, cả nhóm cắm trại ngay tại khoảng đất trống này. Giữa khu rừng rậm rạp, đương nhiên không thể đốt lửa, nên mọi người chỉ ăn dịch dinh dưỡng.
Ban đêm trong rừng, nhiệt độ và độ ẩm đều rất dễ chịu.
Hơn nữa, môi trường an toàn khiến mọi người cảm thấy yên tâm.
Thẩm Quả Quả trải chăn trên mặt đất, cả nhóm hoặc nằm, hoặc ngồi tụ lại trò chuyện.
Đột nhiên, Mã Văn Tài ngồi bật dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời đêm, không động đậy.
Hắn run rẩy chỉ tay lên trời.
“Quả Quả… Quả Quả…”
Những người khác cũng ngẩng đầu theo.
Rồi lần lượt ngồi thẳng dậy.
Vì lúc này, trên bầu trời đêm xuất hiện một nửa quả cầu trắng mờ ảo, tựa như được phủ lên nhiều lớp lụa dày.
“Đó là mặt trăng.”
Thẩm Quả Quả khẽ giới thiệu.
Mặt trời, mặt trăng và các vì sao vốn không biến mất. Nhưng do môi trường tồi tệ, bầu trời thường xuyên u ám, nhân loại cả trăm năm qua không còn được nhìn thấy mặt trời, mặt trăng hay những vì sao.
Nhưng khu rừng ở đây rậm rạp, môi trường có phần tốt hơn.
Ban ngày vẫn không thể nhìn thấy mặt trời, nhưng vào ban đêm, lại có thể thấy bóng dáng mờ ảo của mặt trăng.
Mặt trăng này ngàn năm trước đã chiếu sáng Trái Đất, và giờ đây vẫn chiếu sáng nhóm Thẩm Quả Quả.
“Thật đẹp.”
Ngạo Bạch chống cằm, trong mắt phản chiếu ánh trăng mờ ảo.
Trước đây cô bôn ba khắp nơi, chưa từng để ý đến môi trường xung quanh, lại càng không có tâm trạng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Từ khi ở cùng nhóm Thẩm Quả Quả, cô mới cảm nhận được sự sống, mới thấy mình đang thực sự sống.
Hồng Nguyệt cũng có cảm giác tương tự, vô thức nắm lấy tay Khuất Phó.
Hoắc Đào đứng dậy, khoác thêm chăn cho cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
“Nếu Trái Đất có thật nhiều khu rừng như thế này, liệu mọi người có thể đều được ngắm mặt trăng thế này không?”
Thẩm Quả Quả dụi đầu vào cằm anh, sau đó xoay người ôm lấy người đàn ông trước mặt.
Khẽ đáp:
“Có lẽ.”
“Hệ sinh thái là một vấn đề rất phức tạp.”
Nhiệt độ dễ chịu, môi trường an toàn, và những người mình yêu quý đều ở bên cạnh.
Nhóm nhỏ của họ ngủ say đến mức nằm vắt vẻo đủ mọi kiểu.
Ngay cả Hoắc Đào và Khuất Phó, những người vốn luôn cảnh giác, cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Xẹt——
Ngạo Bạch và Hầu Tử Thạch là hai người tỉnh dậy đầu tiên. Khi vừa mở mắt, Ngạo Bạch phát hiện mình đang gối lên cánh tay của Hầu Tử Thạch.
Cô lập tức bật dậy, lùi nhanh ra sau, kết quả va phải một “bức tường” dày cộp. Quay đầu lại, cô thấy tinh tinh King Kong đang nằm rạp trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào những người đang say ngủ.
Lỗ mũi của nó còn to hơn cả đầu của Ngạo Bạch.
Đôi mắt khổng lồ, bất động nhìn thẳng vào cô.
“Á!”
Ngạo Bạch không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng.
Những người khác lập tức bừng tỉnh.
Sau đó, cả nhóm đều sững người.
Tinh tinh King Kong đang ở ngay đối diện, nhìn họ như đang nhìn những món đồ chơi nhỏ bé.
Tinh tinh con đã tỉnh dậy, được nó ôm trong lòng và đang b.ú sữa.
Thẩm Quả Quả dụi mắt, ngồi dậy, môi run rẩy cất lời:
“Chúng ta… chúng ta phải đi rồi.”
“Không cần cảm ơn, cũng không cần tiễn.”
“Nhanh lên, thu dọn đồ đạc, mười phút nữa xuất phát.”
Cô nhanh chóng bò dậy, gọi các robot đến thu dọn đồ đạc.
Tinh tinh King Kong đầy hứng thú nhìn những con người nhỏ bé chạy tới chạy lui, bận rộn qua lại, trông rất thú vị.
Đợi khi Thẩm Quả Quả thu dọn xong, nó nhẹ nhàng đưa ngón tay ra, ấn lên chiếc xe của họ.
Thẩm Quả Quả: …
“Đại Hoàng, mày không dịch được à? Nói với nó chúng ta phải đi rồi.”
Chưa đợi Đại Hoàng lên tiếng, tinh tinh King Kong bỗng mở miệng, nhưng chỉ bật ra một chữ:
“Không.”
Mọi người: …
Ngay cả robot là Wall-E cũng xuất hiện trạng thái đơ.
“Mày… mày có thể nói chuyện?” Hầu Tử Thạch suýt ngất.
Phải biết rằng, dù dị thú có biến dị hay kinh khủng đến mức nào, thì về bản chất vẫn là động vật, khác biệt hoàn toàn với con người.
Nếu chúng có thể nói chuyện, thậm chí có khả năng tư duy, thì làm sao chấp nhận nổi?
Tinh tinh King Kong lại thốt ra một chữ:
“Đi.”
Thẩm Quả Quả cố nén nhịp tim đập dồn dập, dũng cảm ngẩng đầu, đối diện với nó:
“Bọn tao có việc rất quan trọng, cần phải tới bờ biển phía Đông, bắt buộc phải đi.”
“Bọn tao đã cứu mày, không cần thiết phải ở lại đây nữa.”
Đồng thời, cô âm thầm hạ quyết tâm, nếu nó không đồng ý, thì cô sẽ… chạy!
“Tiễn.”
Tinh tinh King Kong vừa nói vừa rút tay lại, từ từ đứng dậy, lùi về sau một bước, bế tinh tinh con xoay người đi.
Lúc này, mọi người cũng nhận ra rằng nó không có ý tấn công. Nó chỉ có thể nói được từng từ một.
“Lên xe!”
Thẩm Quả Quả ra lệnh ngay lập tức.
Tinh tinh King Kong sải bước về phía Đông, mỗi bước chân khiến mặt đất rung chuyển, đi được vài bước lại quay đầu nhìn.
“Làm sao đây, Quả Quả?” Mã Văn Tài nắm chặt vô lăng, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Thẩm Quả Quả cắn môi, nhìn thẳng vào tinh tinh King Kong cao lớn bên ngoài.
“Đi theo nó.”
Chiếc xe khởi động, từ từ bám sát tinh tinh. Ba con tinh tinh biến dị cũng lẽo đẽo theo sau.
Những nơi nó đi qua, các cây biến dị cao lớn hoặc bị giẫm gãy, hoặc bị nó gạt sang một bên, để lại một con đường lớn.
Suốt quãng đường, không một dị thú nào dám lại gần.
Lần này ra khỏi rừng thuận lợi hơn rất nhiều.
Khi gần ra khỏi rừng, tinh tinh King Kong dừng lại.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào bước xuống xe.
“Cảm ơn.”
Tinh tinh King Kong nói, đồng thời chìa một ngón tay to lớn ra.
Thẩm Quả Quả nắm lấy móng vuốt của nó, làm động tác bắt tay.
Không còn gì để nói nữa.
Cô nên bảo nó hãy ở trong rừng, đừng ra ngoài? Điều đó là không thể.
Hay nên bảo nó cẩn thận với con người?
Trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận