Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

Chương 259.


“Đã đi rồi, nhưng không hiệu quả.”
Hầu Tử Thạch cười khẩy: “Cái loại nơi nhỏ bé này thì làm gì có bác sĩ giỏi. Sao không đến chỗ liên bang của chúng tôi?”
Trương Kinh Hằng nghẹn lời, cố giữ bình tĩnh giải thích: “Nơi này cách xa căn cứ liên bang, người nhà không muốn đi.”
“Được thôi, các người cứ tiếp tục.” Hầu Tử Thạch tiếp tục ăn dâu tây.
“Xin mời Bách Hương Thần Y ra tay giúp đỡ.”
“Chắc hẳn mấy vị cũng không thiếu tinh tệ. Dù có chữa khỏi hay không, đều có thể vào kho Trương gia chọn một món.”
Hầu Tử Thạch tỏ vẻ khinh thường: “Ha, kho Trương gia? Có thứ gì đáng giá sao?”
Trương Kinh Hằng không tức giận, nụ cười đầy tự tin: “Trương gia là một trong những gia tộc tồn tại nguyên vẹn qua thời kỳ tận thế.”
“Kho của chúng tôi, được tổ tiên gìn giữ qua nhiều thế hệ, có không ít đồ vật đã thất truyền.”
“Nhiều món còn được tìm từ hoang nguyên.”
“Chắc chắn sẽ làm các vị hài lòng.”
Thẩm Quả Quả lúc này không mấy hứng thú với kho đồ, nhưng cần xác định xem Trương gia có đáng tin không, rồi mới quyết định làm thế nào để họ hỗ trợ tìm người.
Là nói thẳng, hay nói vòng vo?
Hầu Tử Thạch đứng dậy, hai tay đặt sau đầu, bước đi ngạo nghễ: “Hôm nay bản thiếu gia không có việc gì, đi xem thử.”
“Đến lúc đó, nếu kho các người không có thứ gì khiến bọn tôi hài lòng, thì mua luôn Trương gia.”
“He he, cho các người ra đường mà ở.”
Khuất Phó hùa theo: “Thiếu gia anh minh, ý tưởng này tuyệt đấy!”
Trương Kinh Hằng: …
Thẩm Quả Quả nghĩ, nếu ở thời kỳ thái bình, Hầu Tử Thạch chắc chắn là thiếu gia con nhà quyền thế, phóng khoáng mà nghĩa khí, ngoại hình không tệ, không biết sẽ là người trong mộng của bao cô gái.
Nhưng trong thế giới hậu tận thế, thân phận người thường khiến hắn bị hạn chế rất nhiều.
Ba người cùng Trương Kinh Hằng rời khỏi khách điếm, hướng về phía Thành Bắc.
Hiện tại, người ở Thành Nam gần như đều biết về nhóm ba người kỳ lạ ở Thành Lương Thủy này, và Thành Bắc cũng đã nghe một số tin đồn.
Tự nhiên có người báo chuyện này lên Dạ Phục Minh.
Dạ Phục Minh, sau một đêm dán mắt vào màn hình giám sát, giờ hai mắt đã thâm quầng.
Nghe thuộc hạ báo cáo, anh ta phất tay: “Để họ đi, tình nguyện nạp tiền vào túi chúng ta thì tốt thôi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, lão già kia thế nào rồi?” Dạ Phục Minh đột ngột hỏi.
Người tùy tùng khom lưng thấp hơn: “Vẫn không chịu nhường vị trí, nói là chờ con trai từ căn cứ liên bang trở về.”
Dạ Phục Minh cười lạnh: “Hừ, lão già còn chưa biết con trai mình đã c/h/ế/t. Không vội, không vội…”
Ánh mắt anh ta đột ngột dừng lại trên màn hình giám sát, thấy bóng dáng Hoắc Đào xuất hiện trên phố lớn.
Đôi môi đỏ như m/á/u nhếch lên, phối với quầng thâm dưới mắt, trông vô cùng đáng sợ.
“Trước hết, để tôi giải quyết cái phiền toái nhỏ này…”
Hoắc Đào lặng lẽ dõi theo Thẩm Quả Quả đi về Thành Bắc. Thấy mình không có việc gì làm mà lại sợ bị phát hiện đang đi lung tung, anh liền túm một người qua đường, đưa 100 tinh tệ để hỏi xem Thành Lương Thủy có gì đặc biệt.
Người qua đường ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Dạo này Thành Lương Thủy bị làm sao thế.”
Rồi cười niềm nở: “Có chứ, có chứ. Ngài thích chợ đen không?”
Thấy Hoắc Đào không mấy hứng thú, ánh mắt người kia láo liên: “Nếu ngài không thích… Tôi còn biết một nơi, rất ít người biết.”
“Nói thử xem.”
Hoắc Đào chuyển luôn 500 tinh tệ.
“He he, là đấu trường ngầm.”
Đấu trường?
Hoắc Đào thầm thắc mắc. Tối qua khi trao đổi tin tức với vợ, cô không hề nhắc tới đấu trường.
Trong thông tin Ô Vi cung cấp cũng không có nhắc tới.
Người kia tiếp tục: “Đấu trường rất ít người biết, là nơi dành cho những gia tộc quyền quý thực sự. Người ngoài muốn vào phải có cách.”
“May mà ngài gặp tôi. Tôi có một người anh họ, vợ của anh ấy, em gái của cô ấy, và chồng của cô ấy làm việc dọn dẹp robot ở đó. Nếu ngài quan tâm, tôi có thể đưa ngài vào.”
Hoắc Đào gật đầu: “Bao nhiêu tinh tệ?”
Người kia nhìn anh từ trên xuống dưới. Anh ta không phải lần đầu làm chuyện này.
Kế hoạch dụ người từ nơi khác đến chơi, đặc biệt là những người hành động đơn độc, trừ các chiến binh cao cấp, còn lại dù là ai cũng khó có thể ra ngoài nếu đã bước vào.
Cái gọi là lương tâm? Không có thì kiếm được nhiều tiền hơn.
Để làm cho việc này có vẻ chân thật, gã luôn ra giá thật cao, mỗi lần đều phải cắn răng nói: “Hai nghìn tinh tệ.”
“Một nghìn tinh tệ.”
Hoắc Đào thẳng thắn trả giá.
Vợ anh từng nói, có những người chỉ thích chặt c.h.é.m người lạ, anh nhất định không để mình bị coi là kẻ ngốc.
Ơ…
“Được thôi, nhưng giá này ngài không được nói với ai khác đấy nhé…”
“Đi theo tôi.”
_____
Thẩm Quả Quả cùng nhóm ba người theo Trương Kinh Hằng tiến vào khu Thành Bắc.
Ban đầu, khu Thành Bắc là những tòa nhà nhỏ ba tầng, khá giống với nội thành của Thành phong thổ. Càng đi sâu vào phía Bắc, các tòa nhà càng cao hơn, và hầu hết đều là biệt thự có cổng riêng và sân vườn.
Trên các cánh cổng treo nhiều loại bảng hiệu khác nhau, đa phần làm bằng sắt, số ít làm từ gỗ, với dòng chữ như “Phủ XX” hay “Nhà XX”.
Ở cổng còn có robot canh gác, đặc biệt là tất cả đều được trang bị súng.
Điều này khác hẳn với Thành phong thổ, nơi dù nội thành được bảo vệ kỹ càng hơn, nhưng robot mang s.ú.n.g vẫn thường xuyên tuần tra khắp thành phố, với khẩu hiệu “phục vụ nhân dân”.
Còn ở Thành Lương Thủy, tài nguyên tập trung vào tầng lớp quyền quý, hoàn toàn phớt lờ sự sống c/h/ế/t của dân thường. Đây là cảm nhận rõ nét nhất của Thẩm Quả Quả trong hai ngày qua.
“Đến nơi rồi, ba vị xin mời theo tôi.”
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn, thấy một cổng lớn bằng sắt giống kiểu biệt thự vườn thời trước, còn có hai con sư tử đá đứng gác hai bên.
Cánh cổng tự động mở ra, trước mắt là một con đường lát đá phẳng lì.
Những mái ngói xanh, cột đỏ, cửa gỗ hoa văn, dưới mái hiên treo đèn lồng màu cam đỏ. Xa xa lờ mờ hiện lên một hàng trống lớn màu đỏ dựng dọc hành lang.
Mái nhà đổ bốn phía, năm sống tám con thú trang trí trên đầu mái, chuẩn mực của kiến trúc phong cách Tây An.
Thẩm Quả Quả thoáng sững sờ, như thể trở về kiếp trước, bản thân chỉ là một du khách đến đây tham quan vài ngày.
Hầu Tử Thạch không che giấu được sự ngạc nhiên:
“Trương đại nhân, khu biệt thự này đẹp quá, còn đẹp hơn cả bên Liên bang.”
Anh bắt đầu mở miệng tâng bốc không ngừng.
Khuất Phó khoanh tay sau lưng, tò mò nhìn trái ngó phải.
Trương Kinh Hằng tỏ vẻ tự hào:
“Để bảo vệ nơi này, Trương gia đã phải hy sinh rất nhiều…”
“Xin mời đi lối này.”
Tiến sâu vào trong, xuất hiện hai tòa nhà nhỏ, chỉ cao bốn tầng, trông có phần lạc lõng giữa những tòa nhà năm, sáu tầng xung quanh.
Trương Kinh Hằng dẫn cả nhóm đến một tòa nhà, đi theo cầu thang lên tầng ba.
Vừa tới đầu cầu thang, một tràng cười nói vui vẻ vang lên.
Trương Kinh Hằng sải bước về phía trước, đẩy mạnh cánh cửa.
Tiếng cười lập tức ngưng bặt, một giọng nói thanh thoát vang lên:
“Được rồi, các cô lui ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Một loạt các cô gái trẻ xinh đẹp từ trong phòng bước ra, khi đi ngang qua Thẩm Quả Quả, không khỏi liếc nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Những cô gái này, nếu ở kiếp trước, đều xứng danh hoa khôi.
“Ba vị mời vào.”
Hầu Tử Thạch dẫn đầu bước vào phòng, Thẩm Quả Quả và Khuất Phó theo sát phía sau.
Bên trong, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi tựa trên ghế trường kỷ, chống cằm.
Bà mặc một bộ y phục cầu kỳ, trên cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai đen to bằng ngón tay cái, vô cùng nổi bật.
Trên chiếc bàn gỗ bên cạnh bày một vài món ăn, nhìn kỹ lại, tất cả đều là sản phẩm của tiệm mỹ thực Quả Quả.
Người phụ nữ này dung mạo cao quý, khó đoán tuổi, vẻ mặt lãnh đạm.
“Lão gia, ông lại tìm thêm thầy thuốc nữa sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận