Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

338


Những người có thể tham gia chỉ huy trực tiếp tại chiến trường hoang nguyên, hoặc là những người chịu trách nhiệm của căn cứ Liên bang trong trận chiến này, chẳng hạn như người đàn ông chống gậy kia.
Hoặc đó là người đứng đầu hoặc đại diện của một số căn cứ quan trọng.
Nếu nói về mong muốn chung của hầu hết mọi người ở đây, thì đó là hy vọng chiến đội của Liên bang không giành được chiến thắng.
Nhưng cách làm việc của Liên bang luôn tuân thủ chặt chẽ các quy tắc của trận chiến hoang nguyên, khiến người khác không thể nói gì được.
Sau khi các căn cứ khác bí mật trao đổi, trải qua nhiều vòng đàm phán, họ mới giành được một điều khoản trong quy tắc.
Đó là điều khoản đổi phần thưởng “Đất sạch” thành “Khu vực bí ẩn”.
Lý do đưa ra là, lỡ có điều bất ngờ thì sao?
Nhớ lại dáng vẻ tự tin của người đàn ông chống gậy trước đó, dường như Đất sạch đã nằm gọn trong tay căn cứ Liên bang. Nhưng cuối cùng, ông ta lại bị căn cứ Phong Thổ làm mất mặt.
Điều này khiến mọi người không giấu nổi niềm vui.
Nếu sau này gặp căn cứ Phong Thổ, họ quyết định sẽ nể mặt căn cứ này nhiều hơn.
Ai cũng hiểu ngầm, rằng sắp tới sẽ có thêm một cuộc tranh giành mới xoay quanh Đất sạch.
Đất sạch là một nơi thực sự tồn tại, mọi người cũng biết được vị trí của nó. Chỉ là họ muốn thông qua trận chiến hoang nguyên để quyết định quyền sở hữu và quyền khai thác.
Còn thông tin trên mảnh kim loại kia lại là chuyện khác. Các căn cứ lớn và các gia tộc đã bí mật tìm nhiều người giải mã nhưng không thành công.
Họ mới nghĩ đến việc sử dụng trận chiến hoang nguyên để thử vận may.
Không ngờ lại thu được kết quả bất ngờ. Vừa rồi mọi người đã nhìn thấy rõ ràng, giờ chỉ chờ về tra cứu thông tin để xác nhận lại tọa độ kinh độ và vĩ độ kia.
“Các vị còn chưa rời đi sao?”
“Phế tích đã được quét sạch rồi, không còn ai ở đó nữa. Sở chỉ huy sẽ bị phá hủy sau nửa giờ.”
Người đàn ông chống gậy mang theo vẻ sát khí, bắt đầu đuổi mọi người.
Sở chỉ huy do Liên bang chi tiền và công sức xây dựng, đương nhiên không thể để cho người ngoài hưởng lợi. Điều này nhằm duy trì tính bí ẩn của trận chiến hoang nguyên.
Thực ra, ai cũng biết lý do thật sự là để tránh việc có kẻ nào đó phát hiện ra sở chỉ huy, rồi lần tới trong trận chiến hoang nguyên sẽ mò tới và tàn sát toàn bộ.
Thẩm Quả Quả và vài người khác lặng lẽ ẩn nấp. Toàn bộ phế tích trong màn đêm giống như một con quái vật ăn thịt người. Thạch Lăng Ngư từ từ thò đầu ra nhìn xung quanh, sau đó lại rụt vào.
Thạch Lăng Ngư này cũng xem như may mắn.
Nó đã mệt mỏi cả quãng đường dài, chỉ muốn tìm một nơi để cuộn mình nghỉ ngơi. Không có nơi nào gần trại thích hợp, nó đành thu mình vào chân tường.
Khi đám robot di chuyển, nó tự giác tránh đường, bò sang một phía khác.
Người của sở chỉ huy đã quét qua vài lần nhưng không để ý đến nó.
Phế tích này tất nhiên không thiếu dị thú. Hơn nữa, đây chỉ là một Thạch Lăng Ngư với khả năng phòng thủ cao nhưng sức tấn công thấp, chẳng ai quan tâm đến nó.
Cả vùng đất yên tĩnh, những đội nhỏ còn sống sót nhanh chóng rời khỏi chiến trường, không thể ở lại lâu.
Hoắc Đào và Mã Văn Tài ẩn nấp trong một rãnh đất.
Rất nhanh, chiến đội Liên bang gồm mười người đã tới, đứng trên cao nhìn xuống họ.
Trời tờ mờ sáng.
Nhìn hai người toàn thân đẫm m/á/u, kiệt sức, chiến đội Liên bang cười nham hiểm.
Họ nhìn như thể đang ngắm hai con dị thú rơi vào bẫy, bất cứ lúc nào cũng có thể g.i.ế.c sạch nếu muốn.
Người dẫn đầu cầm hai mảnh sắt, không rõ bằng kỹ thuật gì, thông tin trên đó đã bắt đầu mờ dần.
Hắn tiến lên vài bước, tháo kính nhìn ban đêm nhét vào túi áo giáp, cười lạnh nói: “Chạy đi, chẳng phải rất giỏi sao?”
“Tôi thật tò mò, các người không lấy được mảnh sắt, vậy làm sao giải mã được thông tin?”
Mã Văn Tài hít sâu một hơi, nhổ nước bọt: “Hừ, dựa vào cái gì phải nói cho các người?”
“Anh nghĩ anh to lắm chắc.”
Hahaha!
Phản ứng của Mã Văn Tài khiến chiến đội Liên bang phá lên cười.
“Giết các người cũng không bù đắp được tổn thất lần này.” Người kia nhìn Hoắc Đào từ trên xuống dưới, như đang suy tính cách xử lý hai người.
Hoắc Đào cúi mắt nhìn mặt đất, hơi nghiêng đầu liếc Mã Văn Tài.
Trong lòng hắn thầm đếm: Ba, hai, một…
Chiến đội Liên bang vừa thấy lóa mắt, lập tức cảm giác có gì đó không ổn, vội giơ súng.
Nhưng trước mắt họ đã không còn bóng dáng hai con mồi.
Mười người đối đầu với hai người, họ nắm chắc phần thắng trong tay. Thêm vào đó, nhìn dáng vẻ yếu ớt của hai người kia, họ chỉ lơ là vài giây ngắn ngủi.
Ngay cả bản năng chiến đấu được rèn luyện lâu dài cũng không thể cứu được họ.
Hai người kia vẫn trốn thoát.
Nhưng thế thì sao?
Chạy thoát được sao?
“Đuổi theo!”
Hoắc Đào giảm tốc để giữ nhịp, trong khi Mã Văn Tài dồn toàn bộ sức lực mà chạy thục mạng.
Hắn chỉ cảm thấy m/á/u và cơ bắp toàn thân đang bừng cháy, phổi như sắp nổ tung. Cảm giác này làm hắn nhớ lại khoảnh khắc khi thăng cấp từ Chiến sĩ sơ cấp lên Chiến sĩ trung cấp.
Nếu… nếu có thể nhân cơ hội này thăng cấp thì cũng không tệ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải sống sót.
Mã Văn Tài cố gắng quên đi cơn đau đớn về thể chất và cảm giác cơ thể bị rách toạc, chỉ dựa vào ý chí để chạy.
Hai người lao thẳng về phía phế tích.
Phía sau, mười chiến sĩ cao cấp đuổi theo như điên.
Quãng đường vốn cần nửa giờ, hai bên dồn sức chỉ mất chưa đầy hai phút để hoàn thành.
Hoắc Đào và Mã Văn Tài cùng lao vào phế tích.
“Ha, tưởng như thế là trốn thoát được sao?”
Mười người tăng tốc lần nữa, cũng lao vào phế tích. Họ biết, lúc này trong phế tích sẽ không có người khác.
“Người đâu?”
“Ở kia!”
Họ nhìn thấy hai bóng người chui vào một tòa nhà nhỏ, lập tức đuổi theo.
Trong tòa nhà, mùi m/á/u tanh không thể che giấu, rõ ràng nơi này từng là một chiến trường nhỏ.
Hoắc Đào và Mã Văn Tài leo lên tầng, đứng im quay lại nhìn họ.
“Ha, sao không chạy nữa?”
Vài người đứng cuối hàng cất súng, vì bên kia chỉ có hai người, còn họ đông người. Ở khoảng cách gần như thế này, nổ s.ú.n.g dễ gây thương tích cho chính đồng đội.
Thêm nữa, bộ đồ bảo hộ của họ ở khoảng cách này cũng không đảm bảo hoàn toàn an toàn.
Hoắc Đào và Mã Văn Tài cũng cất súng, chuyển sang tư thế chiến đấu tay không.
Đội trưởng bên kia hừ lạnh, nghĩ rằng hai người này định dùng thân xác mà chống lại họ sao?
Mơ tưởng viển vông!
Ngay khi hắn giơ s.ú.n.g lên, một bóng đen lớn đột nhiên đổ xuống.
Không biết từ đâu xuất hiện một loạt robot, lao thẳng vào đám người của họ.
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp những tiếng s.ú.n.g vang lên, nhưng chẳng ích gì. Chỉ cần không b.ắ.n trúng điểm yếu, robot vẫn có thể hoạt động.
Những robot này co hai chân, che chắn ngực, bất kể hỏa lực mạnh đến đâu, mỗi hai robot ôm chặt lấy một người, ép họ không thể nhúc nhích.
Các chiến sĩ cao cấp đối đầu với robot chiến đấu ở trạng thái hoàn toàn áp đảo. Dù sự việc bất ngờ này khiến chiến đội Liên bang rối loạn trong hai giây, nhưng chỉ hai giây ngắn ngủi cũng đủ cho Hoắc Đào và Khuất Phó phát huy.
Một bóng đen, một bóng xám, hai hình bóng lao qua như cơn gió thoảng.
Kỹ năng g.i.ế.c người của Hoắc Đào là vặn gãy cổ, còn của Khuất Phó là dùng con d.a.o mỏng như cánh ve.
Rắc!
Xoẹt!
Rắc!
Xoẹt!
Tiếng cổ bị vặn gãy hòa lẫn với tiếng cổ họng bị cắt đứt vang lên liên tiếp.
Bộ đồ bảo hộ của chiến đội Liên bang chủ yếu dùng để chống đạn khí năng lượng mặt trời, nhưng phần cổ – điểm yếu nhất – lại không có lớp bảo vệ.
Một phần là để tiện cho chiến đấu, phần khác là vì họ tự tin không ai có thể tiếp cận đủ gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận