Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

Chương 251.


“Vậy thì sao? Tâm cháu đã c.h.ế.t rồi.” Hầu Tử Thạch nằm thẳng cứng đơ trên mặt đất, hai tay dang ra.
“Thằng nhóc kia, đứng dậy cho ông! Chết c.h.ế.t chết cái gì, c.h.ế.t cái quỷ gì! Ô đại nhân là được đầu bếp Quả Quả mời đến đấy!” Hầu gia chủ vừa nói vừa chuẩn bị tung một cước đá thằng nhóc đứng dậy.
Không ngờ Hầu Tử Thạch bật dậy bằng một cú đá lật như cá chép.
“Ông nói thật chứ? Nhưng sao ban nãy Thẩm Quả Quả lại từ chối cháu?”
“Ông nội! Ông làm sao thế?”
Hầu gia chủ xoay nửa người trên ở một góc độ kỳ quái, tay phải chống hông, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.
Vừa rồi Hầu Tử Thạch bật dậy nhanh quá, làm ông lão bị trẹo hông.
“Mau, gọi Viện trưởng Sơn Dược đến…”
“Vâng!”
Trên đường đến bãi rác.
Hoắc Đào không nhịn được hỏi: “Em mời Ô đại nhân đến Hầu gia, anh cứ tưởng em không định giúp Hầu Tử Thạch.”
Thẩm Quả Quả cười nhẹ.
Trong ánh sáng yếu ớt từ đèn pha, đôi mắt cô ánh lên vẻ tinh quái.
“Chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ.”
“Hả?”
Hoắc Đào và Wall-E nghiêng đầu, chờ giải thích.
“Còn nhớ hôm nay dưới lòng đất, Thủy đại nhân nói rằng ngay cả Thành Chủ cũng không dám để Lam gia biết tình trạng của máy bơm nước chứ? Điều đó chứng tỏ chính phủ rất cảnh giác với Lam gia.”
“Vậy nên Hầu Tử Thạch nói đúng, chính phủ chắc chắn biết rõ việc Lam gia làm.”
“Nhưng vẫn chưa ra tay, hoặc là vì Lam gia không thể thay thế được, chính phủ e ngại họ; hoặc là vì việc buôn bán lặt vặt của họ không quan trọng.”
“Em nghiêng về khả năng thứ nhất hơn.”
Nghe xong lời giải thích, Hoắc Đào gật gù liên tục.
“Vậy nên hôm nay chúng ta có giúp Hầu Tử Thạch hay không cũng không quan trọng, đúng không?”
Thẩm Quả Quả giơ một ngón tay, lắc lư trước mặt anh: “Không không không, Lam gia rảnh quá rồi, phải tìm cho họ chút việc để làm.”
Hoắc Đào lập tức nghiêm mặt: “Lam gia làm sao?”
“Hôm nay khi anh xuống lòng đất, em nhận được tin nhắn từ Vương Cát. Anh ấy nói gần đây có người liên tục chiêu dụ bốn anh em nhà họ làm nguyên liệu nấu ăn, mức lương đưa ra rất cao.”
“Rồi sao? Họ định đi thật à?”
“Anh nghĩ gì thế!” Thẩm Quả Quả nhẹ đ.ấ.m một cái vào n.g.ự.c anh.
“Vương Cát sợ em hiểu lầm nên đã chủ động nói trước.”
“Không cần nghĩ nhiều, kẻ chiêu dụ bốn anh em đó chắc chắn là Lam gia. Quán ăn của họ làm ăn không tốt, nên mới nghĩ đến chuyện này.”
“Tìm cho họ chút việc để làm, đừng để họ cứ dán mắt vào quán ăn mãi.”
“Vợ anh thông minh thật!” Hoắc Đào nắm lấy tay Thẩm Quả Quả, hai người cùng bước vào bãi rác.
Robot gác cổng ngóng chờ từ lâu, thấy đoàn người quay lại, nó lập tức kêu “tít tít tít” không ngừng.
Wall-E kéo tay robot gác cổng lại, bắt đầu kể chuyện hôm nay với giọng hào hứng.
Tất nhiên, chuyện nhiệm vụ nó chẳng kể bao nhiêu, chỉ nói nhiều về việc mình anh dũng chiến đấu thế nào.
Robot gác cổng ôm đầu, trên màn hình hiện lên toàn những ngôi sao lấp lánh.
Thẩm Quả Quả bước ra một bãi đất trống phía sau núi rác.
Ba mươi tám con robot, cộng thêm Wall-E và robot gác cổng, đứng ngay ngắn đối diện cô và Hoắc Đào.
“Hành động hôm nay, chúng ta đã hy sinh hai đồng đội.”
“Mọi người hãy phối hợp tốt hơn, cố gắng giảm thiểu tổn thất trong các hành động sau này.”
[Tít! Rõ!]
“Các cậu đã thể hiện rất xuất sắc, kỷ luật tốt, thích ứng nhanh, và hỗ trợ lẫn nhau.”
“Là những chiến binh đạt chuẩn.”
Được khen ngợi, cả nhóm robot đồng loạt cúi người cảm ơn.
“Kế hoạch ban đầu là để mọi người ra ngoài thành canh gác trang trại, nhưng trang trại vẫn chưa hoàn thành. Trước mắt, mọi người sẽ tạm ở lại bãi rác này.”
“Wall-E phụ trách sửa chữa cho các cậu, những gì không sửa được thì chờ tôi.”
“Sau đó hãy phân loại và sắp xếp rác ở bãi rác này.”
“Những thứ có giá trị, chẳng hạn như đồ cổ, sắt thép, thuốc men, vải vóc, v.v., hãy chọn lọc ra.”
[Tít! Rõ!]
Các robot đồng loạt đáp “Rõ!”, Wall-E là kẻ vui mừng nhất.
Từ lần trước thấy Thẩm Quả Quả sửa nhiều robot như vậy, nó đã muốn tự mình thử tay nghề từ lâu.
“Các cậu còn nhớ hai nguyên tắc cơ bản của chúng ta không?”
[Tít, nhớ!]
Hoắc Đào cảm thấy Thẩm Quả Quả đứng đó, chẳng khác nào một nữ tướng quân, toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ.
Trong lòng anh, cảm giác yêu cô khó mà diễn tả thành lời.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Hoắc Đào mở nắp bình nước ra: “Uống chút nước đi, cả đêm nay em chưa uống giọt nào rồi.”
Wall-E chạy lon ton tới. [Tít, chị, anh rể!]
“Chuyện gì thế?”
[Tít, em muốn chị đặt tên cho nó nữa được không?] Wall-E nắm tay lại, đặt dưới cằm tròn xoe, làm bộ mặt cầu xin.
Cái gì đây? Em học ở đâu ra cái trò này thế hả?
Thẩm Quả Quả nghi ngờ, không biết Wall-E có phải đã lén xem mấy tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue hay không.
“Được thôi, vậy cậu muốn tên gì nào?”
Thẩm Quả Quả quay sang robot gác cổng.
Robot gác cổng trông có vẻ ngượng ngùng, uốn éo một chút rồi đáp: [Tít, người… người quyết định đi, “nô gia” thế nào cũng được.] =))
Phụt!
Thẩm Quả Quả vừa uống một ngụm nước liền phun hết ra.
“Hai đứa tụi bay rốt cuộc đã xem cái gì hả?”
“Khai thật mau!”
“Nô gia”?! Nô gia cái đầu nhà cậu!
Wall-E do dự một chút, rồi vòng ra sau núi rác, lôi ra một chiếc máy cũ kỹ.
Đây chẳng phải là máy DVD sao?
Cái này ở kiếp trước còn bị đào thải, sao chỗ này vẫn có vậy?
Thẩm Quả Quả nghi hoặc kiểm tra, thấy ổ cắm đã được cải tạo. Cô bật máy lên, vài chiếc đĩa rơi ra.
《Tây Sương Ký (bản không kiểm duyệt)》《Chân Hoàn Truyện》《Đại Minh Vương Triều 1566》《Thám Tử Sherlock》.
Ôi trời!
Hiện đại, cổ đại, Đông, Tây đều đủ cả!
“Cả hai đều xem hết rồi à?”
Wall-E và robot gác cổng ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn cái gì khác nữa không?”
Hai robot lắc đầu lia lịa.
Thẩm Quả Quả trả lại máy và đĩa cho chúng, dặn dò: “Xem thì được, nhưng đừng bắt chước bậy bạ. Những thứ đó đều do con người diễn xuất, không phải sự thật đâu.”
[Tít, biết… biết… biết rồi.]
Robot gác cổng nhìn Thẩm Quả Quả với ánh mắt đầy hy vọng.
Thẩm Quả Quả hỏi nó: “Thế cậu là con trai hay con gái?”
[Tít, con gái giống như chị, con trai giống như anh rể.] Wall-E sốt sắng giải thích.
Robot gác cổng chẳng cần suy nghĩ, trả lời ngay: [Tít, giống… giống… giống chị!]
“Được rồi, vậy gọi là Eva nhé.”
[Tít, cảm ơn… cảm ơn chị!]
[Tít, chị tốt quá!]
CP yêu thích giờ đã thành một đôi, tâm trạng Thẩm Quả Quả rất vui vẻ.
Nhìn hai robot, cô nghĩ chúng chắc chẳng hiểu thế nào là tình yêu đâu.
Cô kéo tay Hoắc Đào, cùng anh về nhà.
Trong sân nhỏ, mọi thứ rõ ràng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trên bàn trong phòng khách còn có ba bát sắt nhỏ được đậy nắp.
Mở ra xem, một bát thịt bò om, một bát đậu ngâm trộn lạnh, và một bát canh cà chua vẫn còn ấm.
Hai món đầu là đồ bán trong cửa hàng ngày hôm nay. Riêng bát canh, nhìn cách làm liền biết là tác phẩm của Chu Tiểu Áp.
“Thật chu đáo.”
Rửa tay xong, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ăn sạch cả ba món.
Thẩm Quả Quả cảm thấy, cuộc sống như vậy thật hạnh phúc.
Wall-E không ở nhà, Hoắc Đào đành tự rửa bát.
Khi anh lên lầu, Thẩm Quả Quả đã tắm xong, ngồi trên giường lau khô tóc.
Hoắc Đào vừa đi vừa c/ở/i áo, đến cửa phòng tắm thì trên người chỉ còn lại một chiếc quần đùi.
Cánh tay lực lưỡng như núi nhỏ, tấm lưng mạnh mẽ, vòng ba săn chắc, đôi chân dài tràn đầy sức mạnh…
Thẩm Quả Quả nhìn mà bất giác chảy nước miếng.
Hoắc Đào cố ý bước chậm vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên.
Không lâu sau, giọng anh gọi: “Vợ ơi!”
“Ừ? Sao thế?”
“Lại đây giúp anh xem, lưng anh ngứa quá.”
“Ừ, để em xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận