Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt
289
Ông chủ Lưu đột ngột đứng dậy, “Là Lam Điền Ngọc hay Lam Nguyên Bạch?”
[Tít tít tít tít…]
[Lam Điền Ngọc… tít]
Wall-E hơi lắp bắp: “Chú Lưu, sao chú kích động thế?”
Ông chủ Lưu, người vừa mới thề trên danh nghĩa bố ông, vội vàng ném lại một câu: “Ngày mai các cháu đi hoang nguyên, phải cẩn thận mọi thứ.”
Rồi nhanh chóng rời đi.
[Tít, chị ơi…]
Wall-E có chút sợ hãi: “Chú Lưu bị làm sao vậy?”
Thẩm Quả Quả xoa đầu nó: “Không sao, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
“Được rồi, nói chị nghe, em chọn bạn đồng hành xong chưa?”
[Tít, rồi ạ.]
“Vậy nói chị biết, Lam đại nhân xảy ra chuyện gì? Sao em lại biết được?”
[Tít, khi đi qua cổng Bắc, em thấy một đội chiến binh khiêng t.h.i t.h.ể của Lam Điền Ngọc từ bên ngoài về.]
[Tít, họ nói rằng khi giao dịch ở hoang nguyên đã chọc giận đối phương nên bị g/i/ế/t.]
Thẩm Quả Quả nhướng mày: “Giao dịch ở hoang nguyên?”
[Tít, là giao dịch với một người tên Dạ Xuất Trú.]
Nghe cái tên Dạ Xuất Trú, Thẩm Quả Quả lập tức hiểu ra vấn đề. Người này làm sao có khả năng đến giao dịch với người của Thành Phong Thổ lúc này?
Hắn hận thấu xương chính phủ của Thành Phong Thổ.
Vậy nên cái c.h.ế.t của Lam Điền Ngọc cũng có thể hiểu được. Nhưng… Lam Điền Ngọc thực sự giao dịch với Dạ Xuất Trú sao? Trùng hợp quá mức.
“Đừng nghĩ nữa, đây không phải chuyện chúng ta kiểm soát được. Nói thật nhé, Thành chủ quá thâm hiểm mà thôi.”
Ở nhà mình, Hoắc Đào tất nhiên muốn nói gì thì nói.
Hắt xì!
Hắt xì!
Tề Đông Phương hắt xì liên tục vài cái.
Hầu Tử Thạch đưa khăn tay một cách khó chịu: “Hừ, chắc chú làm chuyện xấu nên bị chửi rồi chứ gì?”
Tề Đông Phương ưu nhã lau mũi: “Không sao, đây là điềm lành.”
Ông chủ Lưu từ ngoài lao vào như gió: “Lão già, chuyện Lam gia là sao đây?”
Tề Đông Phương phất tay: “Bố cũng vừa mới nhận được tin, thật tiếc cho Lam Điền Ngọc.”
“Không phải, ý con là bố rõ ràng biết cửa hàng mỹ thực của Lam gia và nhà Thẩm Quả Quả có mâu thuẫn, mà bố còn…”
“Khoan, con nói vậy là có ý gì?” Tề Đông Phương vẻ mặt khó hiểu nhìn con trai mình.
“Con đang nghi ngờ bố à?”
Ông chủ Lưu tức đến mức n.g.ự.c phập phồng, không nói nổi lời nào.
Ông ta rõ ràng biết Lam gia và Thẩm Quả Quả có xích mích, Lam Điền Ngọc vì thế mới liều mạng ra ngoài thành, kết quả lại gặp chuyện.
Lam gia không tìm được Dạ Xuất Trú, cơn giận chắc chắn sẽ trút lên Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào.
Lão già này là muốn mượn d/a/o g/i/ế/t người!
“Đừng nhìn bố như thế, đây là Thẩm Quả Quả bảo bố làm vậy.”
Tề Đông Phương bất đắc dĩ biện minh.
Ông chủ Lưu mượn hơi men, vung tay lớn tiếng: “Không thể nào! Cô ấy không phải loại người như thế!”
Ơ…
Tề Đông Phương gãi mũi, hơi chột dạ: “Không có gì là không thể. Cô ấy tuy không nói thẳng, nhưng đã ngầm ám chỉ bố và Thủy đại nhân rồi.”
“Huống chi, chẳng phải ngày mai cô ấy sẽ ra hoang nguyên sao?”
“Lam Nguyên Bạch muốn trả thù cũng không tìm được người.”
“Nhưng… Thẩm Quả Quả còn có gia đình…” Ông chủ Lưu chỉ cảm thấy bất lực, như đánh một cú vào bông.
Xì!
Hầu Tử Thạch là người đầu tiên không nhịn được, bật cười tại chỗ.
“Chú Lưu, chú đừng thổi râu trợn mắt nữa. Chúng ta đều là người lớn cả rồi, nhiều chuyện rõ ràng nhưng không cần phải nói ra mà.” Hầu Tử Thạch lúc này làm ra vẻ nghiêm túc, lời lẽ đầy sâu xa.
“Thôi đi,” Ông chủ Lưu phất tay, quay người rời đi.
“Chậc chậc chậc, đại nhân à, sao tim ông đen như thế, mà sinh ra được đứa con trai ngây thơ đến vậy?”
Tề Đông Phương: …
Thẩm Quả Quả đã chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào hoang nguyên. Dù là để phô diễn tài năng, thu hoạch đầy tay, hay trở về tay trắng, cô đều đã chuẩn bị tâm lý.
Hai khẩu s.ú.n.g không khí mang theo, thuốc trị thương khẩn cấp mang theo, dịch dinh dưỡng mang theo, bộ đồ bảo hộ dự phòng mang theo, nước sạch mang theo, thức ăn cũng mang theo…
Hai người máy của Wall-E đã đứng sẵn chờ bên cổng phụ từ sớm.
Nhưng khi Thẩm Quả Quả cùng đồng đội định rời đi, họ bị người ta chặn lại.
Lam Nguyên Bạch dẫn theo người, mắt đỏ ngầu, cùng đội người máy hộ vệ, chắn tất cả lối đi ở ngoài phố.
“Thẩm Quả Quả.”
“Lam cơ khí sư?”
Thẩm Quả Quả quan sát hắn từ trên xuống dưới, rồi nói: “Chuyện của em trai anh tôi đã nghe rồi, thật sự rất đáng tiếc. Ban đầu chỉ là sự cạnh tranh giữa các cửa tiệm, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.”
“Nếu sớm biết sẽ như vậy, khi cửa tiệm của tôi bị vu khống nguyên liệu có vấn đề, tôi đã không phản kháng.”
Giọng nói của Thẩm Quả Quả nhẹ nhàng, mang ba phần áy náy, ba phần ấm ức, cùng vài phần độ lượng, như không muốn chấp nhặt vì người đã khuất.
Lam Nguyên Bạch thua ngay từ một chiêu này, hắn không nói lại được Thẩm Quả Quả.
“Thẩm Quả Quả, từ khi tôi trở thành cơ khí sư, sự phát triển của Thành Phong Thổ không thể thiếu Lam gia. Cô cớ gì lại lôi kéo em trai tôi vào cuộc?”
Hắn biết, bắt Thẩm Quả Quả phải đền mạng cho em trai mình là điều không thể. Nhưng cũng phải để cô hiểu rằng, Lam gia không dễ động vào.
“Hả?”
Thẩm Quả Quả ngơ ngác: “Oan uổng quá, Lam cơ khí sư, tôi và em trai anh hầu như không có cơ hội trò chuyện, làm sao mà tôi lôi kéo anh ta được?”
“Nếu anh nói vậy, chồng tôi sẽ giận đấy.”
Nói rồi, cô quay sang nhìn Hoắc Đào: “Chồng ơi, anh phải tin em, em với Lam đại nhân thật sự trong sạch.”
“Thẩm Quả Quả! Cô!”
Lam Nguyên Bạch tức giận đến không thốt nên lời.
“Chuyện gì thế?” Giọng của Thẩm Đại Thụ và Hứa Diễm vang lên từ đầu ngõ.
“Anh cả, chị dâu.”
Hoắc Đào lập tức lên tiếng chào hỏi.
Lam Nguyên Bạch nhìn Thẩm Đại Thụ và Hứa Diễm, ánh mắt bỗng thu lại, toàn bộ cơn giận cũng biến mất.
Nếu là người ngoài nhìn vào, có lẽ sẽ nghĩ rằng Lam Nguyên Bạch đã nghĩ thông suốt.
Nhưng Thẩm Quả Quả không phải người thường, cô lập tức nhận ra Lam Nguyên Bạch hẳn đang có tính toán khác.
Gia đình cô…
Không được, cô phải nghĩ cách ổn định Lam Nguyên Bạch. Hiện tại cô không có thời gian để canh chừng Lam gia.
Trong lúc cô vắng mặt tại Thành Phong Thổ, Thẩm Thiên Lương và Lam Cầm không thể gặp chuyện bất trắc, còn cả người anh hai ngốc nghếch của cô nữa…
Nghĩ đến đây, cô nghiêm túc nói: “Lam cơ khí sư, chuyện của em trai anh hoàn toàn là tai nạn.”
“Tôi cũng rất lấy làm tiếc.”
“Nhưng em trai anh so với cả Lam gia, ai quan trọng hơn, tôi nghĩ anh tự hiểu rõ.”
“Thật ra, tôi luôn có một thắc mắc,” Thẩm Quả Quả bước lên vài bước, không sợ đội người máy phía sau Lam Nguyên Bạch, đứng thẳng đối diện hắn.
Hoắc Đào, Wall-E và Thẩm Đại Thụ lập tức bước tới bảo vệ cô.
Lam Nguyên Bạch lập tức cảnh giác.
“Lam cơ khí sư, anh không cảm thấy chiếc vòng tay của chúng ta thiếu một chức năng nào đó sao?”
“Chức năng?” Cô chuyển chủ đề quá đột ngột, khiến mọi người đều ngơ ngác, ngay cả Lam Nguyên Bạch cũng ngẩn người.
“Là chức năng gì?”
“Theo tôi, vòng tay nên có thêm một chức năng trò chuyện nhóm. Khi tôi muốn nói cùng một điều với nhiều người, chỉ cần gửi một tin trong nhóm là xong.”
“Giống như bây giờ, tất cả chúng ta đều ở trong cùng một nhóm, một không gian, những gì mọi người nói đều có thể thấy.”
“Anh cảm thấy thế nào?”
Lam Nguyên Bạch sững sờ tại chỗ.
Đúng vậy! Tại sao hắn lại không nghĩ ra?
Một chức năng hữu ích như vậy! Nếu có thể phát triển trên vòng tay, sau đó bán chức năng này cho chính phủ hoặc Liên bang, Lam gia chẳng phải sẽ…
Đến lúc đó, đừng nói là Thành Phong Thổ, mà cả Liên bang cũng có thể trở thành sân chơi của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận