Đệ Nhất Nữ Tiên Tu Luyện Ký

Đệ Nhất Nữ Tiên Tu Luyện Ký - Chương 994: Tử Lôi sơn bên trong 6 (length: 4046)

Không thể không nói, Lục Vân Dao tuy rằng nhiều năm chưa từng mở lớp giáo dục tư tưởng, nhưng trình độ lải nhải liên miên của nàng vẫn giữ ở một trạng thái ổn định. Chỉ trong chốc lát đã đánh thức ký ức phủ bụi nhiều năm của Tường Vân và Tiểu Bạch, đồng thời lưu lại trong lòng bọn họ ấn tượng không thể xóa nhòa.
Cũng chính sau lần này, Tường Vân và Tiểu Bạch không còn có ý định tự ý hành động.
Đối với Lục Vân Dao mà nói, đây cũng coi như một niềm vui ngoài ý muốn.
Giờ phút này, đương nhiên nàng không biết, bài học giáo dục tư tưởng tâm huyết dâng trào hôm nay sẽ mang đến ảnh hưởng sâu xa thế nào cho Tường Vân và Tiểu Bạch sau này, cũng mang đến cho tương lai của nàng lợi ích to lớn khó có thể dùng lời nói mà diễn tả!
Cuối bài học giáo dục tư tưởng lần này, Lục Vân Dao tổng kết như sau: "Tội c·h·ế·t có thể miễn, tội sống khó tha! Hai ngươi hãy tự kiểm điểm sâu sắc! Nếu sau này còn tự ý làm chủ! Cũng đừng trách ta vô tình vô nghĩa!"
Lời nói này có chút nghiêm khắc, khiến Tường Vân và Tiểu Bạch không khỏi nhìn nhau.
Nhưng theo nàng thấy, nàng mới là chủ nhân!
Đã là chủ nhân, vậy mọi việc chẳng phải nên lấy ý chí của nàng làm chủ sao?
Dù sao tổng kết lại chỉ một câu, tất cả những hành động được tiến hành tự tiện dưới danh nghĩa "vì muốn tốt cho nàng" mà không thông qua sự cho phép của nàng, đều là những lời nói vô căn cứ vi phạm ý thức tư tưởng của nàng!
Tường Vân nghe Lục Vân Dao cảnh cáo liền luôn miệng vâng dạ. Tiểu Bạch rốt cuộc có lai lịch gì kỳ thật hắn không biết, nhưng đối với hắn - một thần khí chỉ có thể phụ thuộc vào Lục Vân Dao mà tồn tại - thì chủ nhân là trời! Chủ nhân là đất! Chủ nhân chính là toàn bộ tín ngưỡng của hắn!
Không ai có thể ngăn cản hắn trở thành thần khí được chủ nhân yêu thích nhất!
Cho dù là Tiểu Bạch lai lịch bí ẩn cũng không thể!
Tường Vân âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Tiểu Bạch đang nằm trên đỉnh phòng trúc cảm ứng được quyết tâm lớn như vậy của Tường Vân, thân thể lười biếng không khỏi hơi dừng lại. Cho nên, sau này, kẻ dám nói thẳng khuyên can lại chỉ còn lại mình hắn thôi sao?
Đường đường là sơn hà đồ, kiếp sống đằng đẵng, sao lại quạnh quẽ đến vậy?
Hắn yếu ớt phẩy phẩy thân thể mảnh khảnh của mình, hòa cùng một cơn gió nhẹ, trong gió hình thành một tia phiền muộn khác thường, tựa như bất đắc dĩ, lại như là buồn bực.
Bất quá, hắn thực sự không có ác ý! Hắn chỉ là muốn chủ nhân của hắn tiến bộ nhanh hơn một chút! Lại nhanh hơn một chút thôi!
Hiện tại chủ nhân tuy có tu vi phân thần trung kỳ, nhưng theo hắn thấy, còn chưa đủ mạnh!
Lục Vân Dao không hề hay biết sự bất đắc dĩ trong lòng Tiểu Bạch.
Sau khi dạy cho Tường Vân và Tiểu Bạch một bài học giáo dục tư tưởng sâu sắc, tâm trạng không thông suốt của nàng cuối cùng cũng được xoa dịu một chút.
Sau đó, nàng tiếp tục cất bước tiến về phía trước.
Hơn nữa, một bên vừa tiến lên, lại vừa thỉnh thoảng lấy đan dược ra nhét vào miệng. Chẳng mấy chốc, miệng nàng đã phồng lên như hai má của con sóc, kết hợp với đôi mắt to tròn xinh đẹp, trông thật đáng yêu.
Những tia lôi điện màu tím vẫn thỉnh thoảng giáng xuống người Lục Vân Dao.
Nhưng khác với sự gian khổ lúc trước, giờ đây Lục Vân Dao ứng phó với những tia chớp tím này có thể nói là càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Điều này khiến Tiểu Bạch - kẻ chứng kiến hết thảy - không khỏi có chút hoài nghi về nhân sinh, cho nên, hắn thật sự đã sai sao? So với việc trực tiếp dùng thân thể chống lại lôi điện, hiệu quả tôi thể kết hợp với đan dược dường như còn tốt hơn?
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch vốn luôn kiêu ngạo vô cùng xem như đã nhận thức sâu sắc được sai lầm trong nhận thức của mình, hắn mơ hồ có chút hối hận. Nếu sớm biết như vậy, hắn đã không ép Tường Vân chủ động cắt đứt liên hệ với chủ nhân.
Vậy là lãng phí một cơ hội tôi thể thượng đẳng!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận