Đệ Nhất Nữ Tiên Tu Luyện Ký

Đệ Nhất Nữ Tiên Tu Luyện Ký - Chương 856: Tường Vân ra tay 1 (length: 3972)

Nhưng ai mà biết được, trong khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu Lục Vân Dao liền hiện ra một hình tượng ngây thơ nhưng lại khiến người ta kinh diễm, đó là một thiếu niên lang nhanh nhẹn...
Lục Vân Dao vô thức nuốt một ngụm nước bọt, lại cẩn thận từng li từng tí trong thức hải hỏi: "Ngươi ngươi ngươi ngươi sẽ không phải là Tường Vân đi?"
Đáp lại nàng vẫn như cũ là sự im lặng.
Nhưng Lục Vân Dao trong lòng sớm đã có đáp án.
Oa! Nàng thế mà đem Tường Vân quên mất!
Sao nàng có thể quên mất Tường Vân chứ?
Hơn nữa còn quên mất một cách triệt để như vậy!
Hết lần này tới lần khác còn là vào đúng một thời khắc khiến người ta lo lắng thế này!
Dược hoàn!
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Lục Vân Dao lấy lại tinh thần.
Sắc mặt nàng dần dần tái nhợt, phảng phất không còn chút huyết sắc nào, dáng vẻ như đang bệnh nguy kịch.
Lúc này, thanh âm trầm thấp kia lại vang lên trong thức hải của nàng, "Chưa từng nghĩ, mấy ngày không gặp, chủ nhân thế mà quên mất luân gia, anh anh anh, luân gia thật sự là rất ủy khuất a a a."
Lời này nói ra mang theo một âm điệu hí khúc đặc biệt, lại hoàn toàn biểu đạt được nội tâm ủy khuất, phiền muộn, thất ý cùng với bất đắc dĩ của bản thân.
Lục Vân Dao nghe xong, đáy lòng hổ thẹn, đồng thời khóe mắt lại không tự chủ được giật giật, còn có thể nói chuyện bình thường được không!
Thật không nghĩ tới, Tường Vân sau một phen tiến hóa, thay đổi hình tượng đã đành, thế mà tính cách cũng thay đổi lớn!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tường Vân à, ngươi trước kia khi hóa thành hình người, rốt cuộc là đã tìm một đối tượng tham chiếu như thế nào vậy! Chẳng lẽ là một đào hát (con hát) ưu tú?
Lục Vân Dao vừa mới đoán ra, tính cách khiêu thoát của Tường Vân lập tức thay đổi trở lại, chỉ nghe nó hưng phấn không thôi mở miệng nói: "Đúng đúng đúng, chủ nhân ngươi làm sao biết được a! Người kia thật sự là một đào hát! Đoạn ta vừa hát chính là học từ hắn!
Tuy rằng người kia chỉ là một đào hát, nhưng phải nói đến khuôn mặt này, đây tuyệt đối là người ta từng gặp qua, diện mạo tuấn tú xuất sắc nhất! Nếu không, ta năm đó hoá hình thời điểm, đã không tìm hắn làm tham chiếu a!"
Nói xong, Tường Vân còn không khỏi thở dài, "Chỉ là đáng tiếc người kia là một thiên sát cô mệnh, chỉ có một thân tu vi, lại cơ khổ phiêu linh không nơi nương tựa, cuối cùng còn rơi vào bi kịch tráng niên mất sớm."
Lục Vân Dao hoàn toàn im lặng, nàng cắn chặt môi dưới, trong mắt bắn ra một ý thức cầu sinh mãnh liệt.
Giờ phút này, cuộc tranh đấu giữa nàng và hạt giống màu đen quỷ dị kia, phảng phất đã tiến vào giai đoạn gay cấn.
Cũng chính là đến lúc này nàng mới hiểu được, vì sao cây nhỏ người bản thể rõ ràng là một cây đào thụ, mà vẫn cứ đặc biệt yêu thích hỏa linh lực.
Hóa ra là hạt giống màu đen giấu bên trong cơ thể nó giở trò quấy phá.
Cũng là nàng chủ quan, chưa từng nghĩ tới nguyên nhân bên trong này, mới khiến hôm nay có kiếp nạn này.
Bất quá, hạt giống màu đen kia nếu đã cuồng vọng đến mức cho rằng có thể thôn phệ toàn bộ hỏa linh lực của nàng, vậy thì đúng là tự tìm đường chết.
Lại không nói độ tinh khiết hỏa linh lực của nàng trời sinh đã là một trăm phần trăm, chỉ nói sau này tại Kiếm Tâm Các kiểm tra, lại trải qua một phen hỏa linh tẩy rửa...
Dù sao thì sau lúc đó, hỏa linh lực của nàng đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ cao nhất.
Có thể nói, trên phiến thiên địa rộng lớn này, không có nơi nào hỏa linh lực, có thể tinh khiết hơn, thấu triệt hơn, tự nhiên hơn so với thân thể này của nàng.
Cũng là vì cây nhỏ người, không phải, nàng tội gì phải cùng hạt giống màu đen kia đánh cờ, tranh đấu một phen thế này.
Tường Vân không nhận được đáp lại của chủ nhân nhà mình, trong lòng dâng lên một cảm giác không vui, nhưng sau một phen phiền muộn, hắn mới hậu tri hậu giác nghĩ lại, nha, tình huống của chủ nhân nhà mình hiện tại hình như có chút không ổn nha!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận