Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 99: Diệp Thần không làm người tử!

**Chương 99: Diệp Thần không phải người!**
"Các ngươi có nghe nói không? Hôm qua Phù Phong hình như có động tĩnh không nhỏ, toàn bộ Phù Phong chấn động rất lâu!"
"Đúng vậy, ta chính là đệ tử Phù Phong, hôm qua đột nhiên rung chuyển."
"Sáng nay ta thấy sắc mặt phong chủ Phù Phong đặc biệt khó coi, không phải là trận p·h·áp của Phù Phong xảy ra vấn đề chứ?"
"Có thể lắm, hôm nay sắc mặt Trần trưởng lão nội vụ đường cũng có chút đen, đoán chừng việc chữa trị trận p·h·áp tốn không ít linh thạch."
"Đừng hàn huyên nữa, Diệp thân truyền sắp lên đài rồi..."
Các đệ tử bàn tán xôn xao.
Bất quá khi trận đấu thứ ba của ngày hôm nay bắt đầu.
Hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía lôi đài.
Lôi đài nằm tại phía trước chủ điện Thanh Vân Tông.
Một đám trưởng lão ngồi ở vị trí cao phía trước điện.
Tất cả các phong chủ của đỉnh núi, cùng rất nhiều tông chủ Kim Đan kỳ đều tới.
Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của tông môn t·h·i đấu.
Hai mươi lăm đệ tử đứng đầu, sẽ quyết định ra ngôi vị thứ nhất của tông môn trong ngày hôm nay.
Người thắng có thể đạt được Trúc Cơ Đan do tông chủ đích thân trao tặng.
"Diệp Thần kia tiến vào top hai mươi lăm? Mới nhập môn chưa đến một năm, có thể có thành tích như vậy đã không tệ, Trần trưởng lão, ngươi có phải yêu cầu quá hà khắc rồi không."
Nhìn tông chủ râu tóc bạc phơ, yếu đuối chẳng khác nào phàm nhân.
Giờ phút này, lão nhân híp mắt nhìn xuống đài, truyền âm hỏi Trần trưởng lão đang đứng phía sau.
Khóe miệng Trần trưởng lão giật giật...
Bản thân cũng không nghĩ tới Diệp Thần chỉ là Tam phẩm linh căn, vậy mà trong một năm liên tiếp đột p·h·á hai tầng.
Càng không nghĩ đến Diệp Thần không chỉ có tu vi tăng lên.
Mà chiến lực cũng tăng vọt.
Một tay cự chưởng p·h·áp t·h·u·ậ·t chưa từng thấy qua, quét ngang hết thảy đối thủ.
Nếu sớm biết như thế, bản thân cần gì phải đ·â·m thọc với tông chủ?
Bản thân cũng không phải có ý kiến với Diệp Thần, chẳng qua chỉ là suy xét cho lợi ích và danh dự của tông môn thôi.
Bất quá trước đó, Trần trưởng lão khẳng định không có ý kiến gì với Diệp Thần.
Nhưng bây giờ thì không nhất định.
Nhìn Diệp Thần đang leo lên lôi đài, khóe miệng Trần trưởng lão co giật.
Diệp Thần này cáo trạng với Cổ Vân Vận, nói Khổng Hướng Lễ k·h·i· ·d·ễ hắn thì thôi đi.
Lại còn cáo trạng về mình.
Nói lúc ấy bản thân cũng có mặt tại đó, nhưng không ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn bị người k·h·i· ·d·ễ.
Không làm tròn trách nhiệm trưởng lão.
Nhưng khi đó mình rõ ràng đang chú ý, x·á·c nh·ậ·n Khổng Hướng Lễ không dám đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, mới không ra mặt.
Đêm qua Khổng Hướng Lễ bị đ·á·n·h, phong chủ Phù Phong nhận lỗi, đưa ra mấy chục đạo cực phẩm phù triện cho Diệp Thần phòng thân.
Bản thân mình cũng bị Cổ Vân Vận tìm tới tận cửa.
Đành phải c·ắ·n răng bồi thường một thanh cực phẩm phi k·i·ế·m để x·i·n· ·l·ỗ·i.
Trần trưởng lão càng nghĩ càng giận.
Diệp Thần đúng là đồ không phải người.
Mà ở phía bên phải tông chủ.
Cổ Vân Vận mặc một thân áo bào đỏ, nghiêng người dựa vào ghế, tư thái cực kỳ lười biếng.
Không có nửa điểm phong mang tất lộ mà k·i·ế·m tu nên có.
Bất quá nhìn khóe miệng Cổ Vân Vận, liền có thể nhận ra tâm trạng lão bà không tệ.
Từ khi Diệp Thần nhường ra danh ngạch Ngũ Hành động.
Cổ Vân Vận liền không thèm để ý tới thân truyền này của mình.
Cho rằng Diệp Thần chắc chắn sẽ mất mặt tại tông môn t·h·i đấu.
Nhưng điều khiến Cổ Vân Vận không ngờ tới chính là.
Diệp Thần không những không mất mặt, ngược lại còn mang đến cho mình niềm kinh hỉ.
Thứ hạng trong top hai mươi lăm, đã vượt xa mong đợi của Cổ Vân Vận.
Giờ phút này tự nhiên là thấy thế nào Diệp Thần cũng đều thuận mắt.
Hôm qua Diệp Thần đến cáo trạng, lão bà càng là không dừng lại một khắc, trực tiếp lần lượt đ·á·n·h tới tận cửa đi.
Biểu hiện của Diệp Thần nếu có thể tốt hơn chút nữa thì càng tốt.
Dù sao cả đời mình chưa từng thua kém ai.
Thời kỳ đệ tử, tông môn t·h·i đấu chưa từng đạt hạng hai.
Nếu Diệp Thần cũng có thể có biểu hiện tương tự, mới không làm mất uy danh của mình.
Bất quá Cổ Vân Vận lập tức lắc đầu.
Biết bản thân yêu cầu quá cao.
Diệp Thần có thể có được biểu hiện hôm nay, đã không tệ rồi.
Bị đ·á·n·h bại cũng không sao, chỉ cần không bị thân truyền p·h·áp Phong đ·á·n·h bại là được.
Mình và phong chủ p·h·áp Phong là t·ử đối đầu.
Thể diện này tuyệt đối không thể để mất!
Mà giờ khắc này, lôi đài bắt đầu.
...
Đối thủ trận này của Diệp Thần, lại là một người quen cũ.
Lý Tiêu D·a·o mang trên mặt nụ cười nhạt.
Bàn tay to kia của Diệp Thần, cố nhiên kinh khủng.
Nhưng hắn đã có phương p·h·áp p·h·á giải.
K·i·ế·m đạo của mình đã đạt đến cảnh giới cực cao.
Bất luận cự chưởng gì, một k·i·ế·m p·h·á vỡ là đủ.
Mặc dù p·h·á p·h·áp chi k·i·ế·m này tiêu hao rất nhiều.
Mình nhiều nhất chỉ có thể vung ra ba k·i·ế·m.
Nhưng bàn tay khổng lồ kia của Diệp Thần, tiêu hao sẽ chỉ lớn hơn.
Diệp Thần chỉ là Luyện Khí tầng tám, chưa từng vào Ngũ Hành động.
Có thể đ·á·n·h ra một hai chưởng đã không tệ rồi.
Chỉ cần đem toàn bộ chúng p·h·á tan, mình có thể tùy ý trấn áp Diệp Thần.
Mình sẽ để cho phong chủ k·i·ế·m Phong và Diêu Hi tận mắt chứng kiến mình treo lên đ·á·n·h Diệp Thần.
Để các nàng biết, các ngươi đã chọn lầm người!
"Diệp sư đệ, trong chiến đấu đ·a·o k·i·ế·m không có mắt, rất khó kh·ố·n·g chế."
"Sư đệ nếu cảm thấy nguy hiểm, nhớ kỹ lập tức ngồi xuống ôm đầu nh·ậ·n thua, nếu không ta sợ ta phản ứng không kịp, làm sư đệ bị thương thì không tốt!"
Lý Tiêu D·a·o nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve lưỡi k·i·ế·m, mang trên mặt nụ cười nhạt, tiêu sái mở miệng.
Diệp Thần nghe vậy, không khỏi liếc mắt.
Bên cạnh ngươi ngay cả một Linh Nhi cũng không có, hiển nhiên là một tên vai phụ.
Thế mà lại thích khoe mẽ như thế, đúng là trong nhà ai ai cũng biết ngươi hay ra vẻ a?
Đối với việc có thể thắng, Diệp Thần từ trước đến nay không thích nói nhảm nhiều.
p·h·áp lực trong cơ thể trong nháy mắt phun trào, vận chuyển p·h·áp t·h·u·ậ·t Diệt t·h·i·ê·n Thủ.
Tại vị trí cách đầu Lý Tiêu D·a·o khoảng mười mét, trong nháy mắt ngưng tụ ra một đạo bàn tay to lớn màu t·ử kim.
Ầm vang mà xuống.
Uy thế kinh khủng kia.
Khiến các đệ tử kinh thán không thôi đồng thời, cũng hiếu kỳ Lý Tiêu D·a·o sẽ ứng phó như thế nào.
Mà khóe miệng Lý Tiêu D·a·o nhếch lên một nụ cười lạnh.
Toàn thân p·h·áp lực phun trào rót vào trong tay p·h·áp k·i·ế·m.
Một đạo k·i·ế·m khí thô to kinh khủng đến cực điểm, trực tiếp nghênh đón bàn tay t·ử kim bổ tới.
Trong ánh mắt của mọi người, cả hai ầm vang đụng vào nhau.
Âm thanh chấn động ù ù vang vọng quảng trường đệ tử.
Các đệ tử kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, liền thấy linh khí đại thủ bị chém ra một lỗ hổng lớn, chậm rãi tiêu tán.
Mà k·i·ế·m khí thì cũng vừa mới đ·á·n·h trúng, đã tiêu tán vô hình.
"Không hổ là Lý sư huynh, k·i·ế·m p·h·áp quả nhiên đã thông thần!"
"Đại thủ p·h·áp t·h·u·ậ·t của Diệp thân truyền, vậy mà cứ thế bị p·h·á."
"Xem ra thắng bại đã định, chung quy Lý sư huynh vẫn mạnh hơn!"
"Diệp thân truyền nhập tông chưa đến một năm, hơn nữa mới Luyện Khí tầng tám, thấp hơn Lý sư huynh một tầng, đ·á·n·h không lại cũng bình thường."
Các đệ tử bàn tán xôn xao.
Các trưởng lão trên đài cũng đều lộ ra vẻ tán thưởng.
"Một chiêu này của Lý Tiêu D·a·o, đã có hình thức ban đầu của 'một k·i·ế·m p·h·á vạn p·h·áp', t·h·i·ê·n phú của hắn tr·ê·n phương diện k·i·ế·m t·h·u·ậ·t quả thật không tầm thường."
"Thật không tệ, nếu hắn năm nay giành được vị trí thứ nhất, đạt được Trúc Cơ Đan đột p·h·á, thực lực Thanh Vân Tông ta tất nhiên sẽ tăng lên một bậc."
"p·h·áp t·h·u·ậ·t này của Diệp thân truyền quả thật cường hãn, nhưng tiêu hao cũng lớn, mới một kích gần như đã vắt kiệt toàn bộ p·h·áp lực của Luyện Khí tầng tám, thắng bại đã phân a!"
"Ai, còn muốn để đệ tử ta luận bàn với đệ tử của Cổ đạo hữu, trao đổi một phen. Xem ra là không có cơ hội!"
Phong chủ p·h·áp Phong bắt đầu nói móc mỉa.
Khóe miệng Cổ Vân Vận hơi co lại.
Cũng cảm thấy Diệp Thần hết trò rồi.
Bất quá p·h·áp Phong phong chủ, ngươi chờ đó, để ta tìm được cơ hội, xem ta có đ·á·n·h hay không đ·á·n·h ngươi!
Bất quá rất nhanh, lông mày Cổ Vân Vận nhướn lên.
...
Hiện trường xôn xao một lần nữa an tĩnh lại.
Bởi vì trong nháy mắt đại thủ bị p·h·á.
Sắc mặt Diệp Thần không có bất kỳ biến hóa nào.
Mà ở giữa không trung, một đạo linh khí đại thủ mới, ngưng tụ mà ra, không chút do dự ầm vang vỗ xuống.
Lý Tiêu D·a·o biến sắc.
Diệp Thần sao còn có thể đ·á·n·h ra p·h·áp t·h·u·ậ·t như vậy.
Không kịp nghĩ nhiều, Lý Tiêu D·a·o lại lần nữa dốc hết toàn lực, đưa tay đ·á·n·h ra một đạo k·i·ế·m khí thô to.
Phanh...
Cả hai lại lần nữa v·a c·hạm, lẫn nhau tiêu tán.
Lý Tiêu D·a·o thở phào nhẹ nhõm.
Hai đạo cự chưởng, tuyệt đối là cực hạn của Diệp Thần.
Sau đó, liền đến lượt ta...
Nhưng mà ý nghĩ của Lý Tiêu D·a·o còn chưa chuyển xong, liền không thể tin nổi mà ngẩng đầu.
Lại là một đạo cự chưởng ngưng tụ mà ra, ầm vang mà tới...
Lý Tiêu D·a·o: "..."
Bất quá hắn vẫn lập tức đ·á·n·h ra một đạo k·i·ế·m khí thô to, đụng vào nhau.
Lý Tiêu D·a·o giờ phút này mặt đều có chút đờ ra.
p·h·á p·h·áp chi k·i·ế·m, tiêu hao rất lớn.
Liên tục đ·á·n·h ra ba đạo, p·h·áp lực chẳng còn lại bao nhiêu.
Bất quá Diệp Thần liên tục kích p·h·át ba đạo bàn tay to p·h·áp t·h·u·ậ·t, chắc chắn còn thảm hại hơn, nói không chừng đã cạn kiệt.
Thế nhưng ngay khi Lý Tiêu D·a·o tay cầm p·h·áp k·i·ế·m, định đ·á·n·h về phía Diệp Thần.
Diệp Thần lại nhíu mày nhìn Lý Tiêu D·a·o.
Mà cảm giác mơ hồ từ đỉnh đầu truyền đến một đợt sóng linh khí yếu ớt, càng khiến sắc mặt Lý Tiêu D·a·o biến đổi lớn.
Khi Lý Tiêu D·a·o ngẩng đầu, liền không dám tin p·h·át hiện, trên đầu mình, vậy mà lại ngưng tụ ra một đạo đại thủ màu t·ử kim.
Ầm vang mà tới.
Con ngươi Lý Tiêu D·a·o co rút, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Đường đường là Luyện Khí tầng chín như mình, vừa mới từ Ngũ Hành động ra.
Kết quả xét về tiêu hao, vậy mà lại không bằng một kẻ Luyện Khí tầng tám?
Điều này sao có thể?
Nhưng mà Lý Tiêu D·a·o đã không kịp nghĩ.
Tốc độ của cự chưởng quá nhanh.
Sau một khắc, hắn giống như Khổng Hướng Bắc ngày hôm qua, bị cự chưởng trực tiếp vỗ xuống.
Toàn trường xôn xao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận