Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 669: Diệp Thần, ngươi là người tốt!

**Chương 669: Diệp Thần, ngươi là người tốt!**
"Lan tiên tử, tiếp theo đây liền bắt đầu trận chiến đi!"
Diệp Thần cảm thấy hài lòng, chiến ý trên người bừng bừng dâng lên.
Những người vây xem vẫn còn đang trong lúc kinh hãi, tự mình thảo luận xem rốt cuộc Thiên Đế truyền nhân trịnh trọng đưa ra tiểu không gian thuật này có gì huyền diệu.
Nghe vậy đều là mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn xem.
Dù sao hai người trên Thiên Không chiến trường, có thể nói là những thiên kiêu kiệt xuất nhất Tu Tiên Giới ở thời đại này, không có người thứ hai.
Trận chiến của hai người, tất nhiên sẽ kinh thế hãi tục.
Tự nhiên không thể bỏ lỡ.
Bây giờ rốt cục đã muốn bắt đầu, người vây xem đều vô cùng hưng phấn.
...
Mà Lan Nặc còn đang muốn chủ động kiếm cớ, cảm thụ được chiến ý của Diệp Thần đang bay lên.
Mặc dù trong lòng sửng sốt, nhưng theo phản xạ có điều kiện, khí tức quanh người nổ tung, vô tận lực lượng phun trào, Hỗn Độn khí tức chảy xuôi mà ra, vờn quanh thân thể...
Cả người hỗn độn mà mông lung, phảng phất như một tôn thượng cổ thần nữ.
Chỉ là nội tâm Lan Nặc phá lệ bối rối.
Tình huống như thế nào?
Thật sự là muốn đánh sao?
Mình có nên dùng trùng đồng Tịnh Thổ, ngăn cách người ngoài dò xét, để cho người ta không thấy rõ được chuyện gì xảy ra không?
Trong lúc Lan Nặc còn đang suy tư.
Diệp Thần đã nghiêm túc mở miệng: "Mười năm không gặp, Lan tiên tử càng phát ra kinh người!"
"Trận chiến tiếp theo, ta sẽ không lưu lại nửa điểm đường lui, mà dốc toàn lực chiến một trận."
"Nhưng trên con đường tiên lộ tương lai, vẫn còn những thiên kiêu trước đây, hoặc là những cường giả tự phong."
"Ta không muốn át chủ bài bị người khác biết được."
"Cho nên trong trận chiến tiếp theo, ta sẽ bày trận, cấm chỉ người ngoài dò xét!"
Lời của Diệp Thần vừa dứt, toàn trường xôn xao.
Trong lời nói của Diệp Thần, đã hoàn toàn không xem những thiên kiêu ở thời đại này ra gì.
Mà chỉ xem những thiên kiêu trước đây.
Thậm chí là những yêu nghiệt viễn cổ bởi vì vận khí không tốt, chưa gặp được Thành Tiên Lộ, chỉ có thể tự phong trong thần nguyên chờ đợi Thành Tiên Lộ mở ra mới được xem là địch nhân.
Có thể thấy được hắn cuồng ngạo đến mức nào.
Mà điều làm cho người ta chấn động nhất là, Diệp Thần đã biểu hiện yêu nghiệt như thế, mà lại còn có át chủ bài?
Việc này thật sự là muốn nghịch thiên.
Những người vây xem đối với yêu cầu của Diệp Thần có chút không vui.
Bọn hắn vượt ngàn dặm mà đến, chính là vì muốn quan chiến.
Không nhìn thấy thì còn tính là gì nữa.
Mà người nhà họ Lan cũng nhíu mày.
Nói thật, trong thâm tâm bọn hắn, đối với Lan Nặc cũng không có lòng tin lớn cho lắm.
Đã làm tốt chuẩn bị tùy thời cứu viện.
Nếu như bị đại trận ngăn cách, Lan Nặc xảy ra ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?
Huống hồ Diệp Thần bày ra đại trận, ai biết sẽ có vấn đề gì hay không?
Thế nhưng, Lan Nặc đang thấp thỏm trong lòng, nghe vậy lại trong nháy mắt yên lòng, không chút do dự mở miệng: "Ta cũng muốn nhìn xem thực lực chân chính của Diệp đạo hữu..."
"Đã như vậy, vậy xin mời Diệp đạo hữu bày trận pháp!"
Lan Nặc vừa mới mở miệng, hiện trường liền một mảnh xôn xao.
Lan Nặc vậy mà thật sự tùy ý để Diệp Thần bày trận.
Nàng phải tự tin đến mức nào về thực lực của mình, mới dám to gan như vậy?
Mà người nhà họ Lan cũng nhìn nhau, không biết có nên ngăn cản hay không.
Diệp Thần nghe vậy, khóe miệng liền nhếch lên.
Hắn quen thuộc lấy ra trận bàn, trong nháy mắt mở ra, đem thân ảnh của hai người biến mất ở trong trận pháp.
Người ngoài rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy nửa điểm gì nữa.
...
Toàn bộ Lan gia Tiên thành, lúc này đều trở nên yên tĩnh.
Cho dù là Thánh Nhân Vương, đều không thể dò xét vào trong nửa điểm thần thức, không thể nhận ra được tình huống bên trong.
Cảnh tượng này, tự nhiên khác với dự đoán của bọn hắn.
Nhưng dù vậy, cũng không có một ai rời đi.
Lan Nặc mạnh đến mức nào, mọi người không rõ lắm.
Nhưng Thiên Đế truyền nhân mạnh đến bao nhiêu, mọi người lại hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn lấy một địch chín, thậm chí còn không cần phải bỏ tay xuống khỏi lưng của bạn gái.
Có thể thấy được chiến lực khủng bố đến mức nào.
Nhưng mà Thiên Đế truyền nhân như vậy, khi đối mặt với Lan Nặc, vẫn vô cùng thận trọng, thậm chí còn phải dùng đến át chủ bài.
Có thể thấy được Lan Nặc cường hãn, cũng vượt ra khỏi tưởng tượng của người ngoài.
Điều này làm mọi người rất hiếu kì về kết cục của trận chiến này.
Là Lan Nặc cùng Thiên Đế truyền nhân chiến ngang tay sao?
Hay là Lan Nặc thật sự làm nên chuyện bất ngờ, trấn áp Thiên Đế truyền nhân?
Bởi vậy, cho dù không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đại chiến.
Mọi người vẫn không muốn rời đi.
Mà ở bên trong tòa tiên thành của Lan gia, Lạc Băng Linh nắm chặt bình ngọc trong tay, thần sắc khó chịu nhưng lại tự tin quét mắt nhìn Thiên Không chiến trường.
Nàng đương nhiên cũng không thể nhìn thấu.
Nhưng khi xảy ra đại chiến lúc ấy, nàng đã được ôm ngồi bên cạnh Diệp Thần.
Nàng hiểu rõ nhất thực lực của Diệp Thần.
Lan Nặc kia cho dù có mạnh hơn, cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Diệp Thần.
Cho nên, e rằng Diệp Thần sẽ kết thúc trận chiến một cách đặc biệt nhanh chóng.
Chờ Diệp Thần kết thúc đại chiến, mình liền cho Diệp Thần uống Hoàng Tuyền Thủy.
Lại dùng chân nhỏ, làm ra những chuyện giống như Tô Vũ Huyên đã làm.
Cả hai kết hợp, kỳ lợi đoạn kim, tất nhiên có thể mê hoặc Diệp Thần đến mức thần hồn điên đảo, chảy nước miếng quỳ rạp trước mặt mình.
Nghĩ tới đây, trên mặt Lạc Băng Linh liền hiện ra ý cười.
Nàng cảm thấy.
Đạo đỉnh, cách mình đã không còn xa.
...
Theo như những gì người ngoài nhìn thấy.
Trong đại trận, tất nhiên đang phát sinh một trận chiến kinh thiên động địa.
Nhưng trên thực tế.
Giờ phút này bên trong đại trận, hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Thần không nhúc nhích, Lan Nặc cũng không nhúc nhích.
Bên phía Diệp Thần, là lo lắng Lan Nặc quá tự tin, thật sự cho rằng mình không đánh lại nàng.
Một cô nương có thể chất dễ đỉnh tốt như vậy, Diệp Thần tự nhiên phải cẩn thận đối đãi.
Mà phía Lan Nặc, thì lại lo lắng Diệp Thần thật sự muốn cùng mình đánh một trận.
Cứ như vậy, một hồi lâu sau.
Thấy Diệp Thần không có ý định ra tay.
Lan Nặc yên tâm không ít, do dự một chút rồi mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Diệp đạo hữu, ngươi từ đầu đến cuối có thể nhìn thấu được thực lực của ta sao?"
Diệp Thần nhíu mày, lập tức khẽ gật đầu.
Trong lòng hắn đối với Lan Nặc càng phát ra hài lòng.
Xem ra, Lan Nặc là nhận rõ được thực lực của mình.
Chỉ là thích thể hiện một chút, chứ không phải thật sự bành trướng không có giới hạn.
Lan Nặc lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt không còn cao lạnh, trở nên trong suốt.
Nhìn qua gương mặt tuấn dật kia của Diệp Thần, Lan Nặc đỏ bừng mặt, khẽ mở miệng: "Tâm ý của Diệp đạo hữu, ta đều hiểu..."
"Diệp đạo hữu ngươi là người tốt, nhưng trước đó ta chưa từng nghĩ tới việc tìm kiếm đạo lữ..."
"Hơn nữa ta thân là dòng chính duy nhất của Lan gia ở thời đại này, số mệnh đã định chỉ có thể kén rể, không thể tùy tiện cùng người kết làm đạo lữ..."
Diệp Thần nghe được điều này, khóe miệng giật một cái...
Lan Nặc vậy mà cho rằng mình thích nàng.
Không cần nghĩ, khẳng định đều là do lời đồn gây ra.
Khiến Lan Nặc đều cho rằng mình thật sự coi nữ nhân như mạng.
Ngược lại Diệp Thần không cảm thấy Lan Nặc có cảm giác tốt đẹp về bản thân, dù sao mình đã tâng bốc Lan Nặc như thế, cộng thêm những lời đồn thật thật giả giả kia.
Đổi thành nữ tu nào, đều có thể có suy nghĩ như vậy.
Bất quá, mình lại bị người ta phát thẻ người tốt.
Việc này thật đúng là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không tới.
Nhưng cự tuyệt thì cứ cự tuyệt đi.
Chỉ cần lễ vật có thể bạo kích là được!
Trong lúc Diệp Thần muốn nói vài câu xã giao.
Lan Nặc liền nhỏ giọng nói: "Diệp đạo hữu coi trọng ta, ta đều cảm nhận được, trong lòng vô cùng cảm kích."
"Kỳ thật, ta đối với Diệp đạo hữu cũng có hảo cảm, cũng không phải đơn thuần chỉ là xuất phát từ lòng cảm kích."
"Nhưng vì quan hệ của gia tộc, ta hy vọng quan hệ giữa ta và Diệp đạo hữu có thể che giấu, chỉ có hai người chúng ta biết..."
"Bởi vì nữ tu sinh con sẽ làm tổn thương nguyên khí, cho nên phần lớn nữ tu, đều là chờ đạt tới tu vi cực hạn, mới có thể bắt đầu nếm thử chuẩn bị mang thai, sinh hạ dòng dõi..."
"Cho nên ta nghĩ muộn một chút mới sinh con..."
"Bất quá ta nguyện ý cùng Diệp đạo hữu sinh nhiều một chút, nhưng trong đó một đứa, tốt nhất là theo họ của ta, kế thừa Lan gia..."
"Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự để ý chuyện này, kỳ thật không theo họ ta cũng không sao."
"Đến lúc đó ta cùng lão tổ bàn bạc một chút, chọn lựa một người thiên phú ưu tú từ chi thứ, kế thừa Lan gia cũng được..."
Chờ Lan Nặc nói xong.
Con mắt của Diệp Thần trợn tròn...
Vừa mới phát thẻ người tốt, liền bàn đến chuyện sinh con.
Tiến độ này, có phải hơi nhanh quá rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận