Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 368: Bá đạo Sư tôn!

**Chương 368: Sư tôn bá đạo!**
"Chúc mừng túc chủ tặng quà thành công..."
"Vật phẩm tặng là: Lá cây trà cổ thụ Ngộ Đạo!"
"Phản hồi một ngàn bảy trăm lần đang tiến hành..."
"Phát hiện tâm cảnh người nhận chấn động mãnh liệt..."
"Kích hoạt phần thưởng bạo kích..."
"Phần thưởng: Cây trà Ngộ Đạo tân sinh!"
"Cây trà cổ thụ Ngộ Đạo: Tiên căn độc nhất vô nhị, không có hai cây cùng tồn tại. Đây là một gốc cây sinh trưởng trong hỗn độn hai mươi vạn năm, là cây trà Ngộ Đạo tân sinh..."
"Phát hiện túc chủ sở hữu tiểu thế giới."
"Hệ thống tự động cấp thưởng vào bên trong tiểu thế giới của túc chủ."
Nghe hệ thống ban thưởng, ánh mắt Diệp Thần lộ ra vẻ kinh hỉ.
Mặc dù đã sớm mong chờ, có suy đoán, có lẽ khả năng sẽ xuất hiện cây trà Ngộ Đạo.
Nhưng bây giờ thật sự xuất hiện, vẫn làm Diệp Thần vô cùng tâm động.
Dù sao, đây chính là tiên căn.
Hơn nữa là vô thượng tu luyện tiên căn.
Có vật này.
Tốc độ tu luyện của mình sau này, sẽ tăng vọt thêm mấy lần.
Lĩnh ngộ các loại đạo và pháp trong tu hành, cũng sẽ càng thêm nhẹ nhàng.
Đối với Diệp Thần mà nói.
Giá trị của nó, tuyệt đối so với tiên căn có thể tăng gấp bội thọ nguyên kia, còn mạnh hơn vô số lần.
Dù sao mình mặc dù tiến bộ rất nhanh.
Nhưng so với đám thiên kiêu đỉnh cấp thế hệ này, vẫn chậm hơn rất nhiều.
Mình có được cây trà Ngộ Đạo, sẽ có thể sớm đ·u·ổ·i kịp bọn hắn về mặt cảnh giới.
Hơn nữa xem hệ thống miêu tả, Diệp Thần cũng đồng thời xác nhận một việc.
Đó chính là xem ra Cổ Trà thụ thật sự bị Thiên Đế đùa c·hết.
Diệp Thần ban đầu còn đang hoài nghi, Cổ Trà thụ có phải hay không bị Thiên Đế vụng trộm giấu đi.
Dù sao từng tu tiên giả, ngoài miệng không có nửa câu nói thật.
Bị treo lên đánh là kém hơn nửa bậc.
Bị trấn áp là nhất thời không quan sát.
Bị đ·á·n·h bại kia là ngang tài ngang sức.
Điều này làm Diệp Thần đối với lịch sử mà mình biết đều sinh ra hoài nghi.
Bây giờ xem ra, vị Thiên Đế kia truyền ngôn, cũng đều là có thể tin.
Lúc đầu Diệp Thần còn hoài nghi Đại sư huynh có phải hay không truyền nhân của Thiên Đế, lén lút kế thừa cây trà Ngộ Đạo, mới bằng lòng đưa lá trà cho mình.
Bây giờ xem ra lại là đoán sai.
Dù sao cái cây này của mình, chính là cây mới.
Điều này nói rõ cây già là thật sự không có.
Nhưng như vậy càng làm nổi bật ra sự rộng lượng của Đại sư huynh.
Dù sao lá trà Ngộ Đạo, mình cũng không có mấy miếng, vậy mà đều bằng lòng cho sư đệ.
Thật sự là làm cho người ta bội phục.
...
Diệp Thần đương nhiên có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Muốn nhanh chóng đi xem một chút.
Bất quá nhìn sư tôn trước mắt, nghĩ đến về sau liền muốn ly biệt.
Diệp Thần lại phá lệ không nỡ.
Cùng bạo kích ra cây trà Ngộ Đạo không quan hệ.
Chính là đơn thuần không nỡ sư tôn.
Huống hồ, vì an toàn suy tính, một bước cuối cùng mặc dù không thể làm.
Nhưng lại có thể làm một vài chuyện khác.
Sư tôn mới đều ám chỉ chính mình.
Chắc cũng sẽ không cự tuyệt a?
Nghĩ tới đây, Diệp Thần nhịn không được lại lần nữa ôm lấy thân thể mềm mại thướt tha, bá đạo của sư tôn.
Nhẹ giọng nói bên tai.
Cổ Vân Vận ban đầu chỉ cho là giống như lần trước, phất tay áo, chuông gió lắc lư như hồ điệp là được.
Lại không ngờ, Diệp Thần lần này lại đưa ra yêu cầu mới.
Với sự bá đạo của mình.
Cái này...
Điều này sao có thể?
Cổ Vân Vận từng tại Thanh Vân Tông Kiếm Phong, khi dùng Diệp Thần luyện tâm, từng nghe nói đến động tác tương tự.
Lại không nghĩ rằng Diệp Thần vậy mà có ý đồ với mình.
Cặp mắt Đan Phượng tuyệt mỹ của Cổ Vân Vận, xấu hổ nhìn chằm chằm Diệp Thần.
Nhưng có lẽ là nghĩ đến Diệp Thần sắp rời đi.
Lại nghĩ tới hôm nay Diệp Thần có thể vì an toàn của mình, chủ động cự tuyệt chính mình.
Lại thêm Diệp Thần nhìn mình càng lúc càng nóng bỏng, phảng phất không phải đang nhìn trân bảo, mà là đang nhìn thánh địa bảo khố.
Cổ Vân Vận chung quy là mềm lòng, không nói nên lời cự tuyệt.
Bất quá Cổ Vân Vận cũng không có đáp ứng, chỉ là nhắm mắt lại, cái gì cũng không nói.
Lặng lẽ chốn chống cự.
Mà Diệp Thần nhìn dáng vẻ của sư tôn, liền biết thái độ của nàng.
Cho nên cũng không đợi sư tôn mở miệng.
Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
...
Ngày thứ hai.
Diệp Thần chuẩn bị rời đi.
Đại sư huynh đã đợi thật lâu, Diệp Thần cũng không tiện trì hoãn đối phương.
Trước động phủ.
Cổ Vân Vận nhìn Diệp Thần, có chút không nỡ.
Nhưng dù Diệp Thần liên tục mời, Cổ Vân Vận chung quy là không có đáp ứng tiến về thánh địa.
Một mặt là vị Thái Thượng trưởng lão đã tọa hóa kia, đối với mình thật sự rất tốt.
Ngay cả thân tằng tôn nữ (cháu gái của cháu) đều mặc kệ, đem hết thảy dồn lên người mình.
Mình sao có thể đạt được chỗ tốt, liền rời đi.
Càng không nói, mình đã đi đến con đường của Kiếm Tiên.
Kiếm Tông kia, mới là nơi thích hợp nhất với mình.
Đương nhiên, còn có nguyên nhân chủ yếu nhất.
Đó chính là thân phận sư đồ vẫn luôn làm cho Cổ Vân Vận khó xử, không cách nào thẳng thắn, không muốn được Diệp Thần che chở.
Nàng càng hy vọng, có thể che chở Diệp Thần trong tương lai.
Tiếp tục làm sư tôn của Diệp Thần.
Cho nên, Cổ Vân Vận cuối cùng không nói lời nào quá mức nhu tình.
Chỉ là chăm chú giúp Diệp Thần vuốt lại cổ áo.
Nhẹ giọng mở miệng: "Trở lại thánh địa, phải hảo hảo tu hành."
"Ta xem điển tịch của Kiếm Tông, cũng cảm giác hoàn cảnh Tu Tiên Giới ngày càng kém, càng ngày càng nhiều linh vật tuyệt tích, tu tiên giả tuổi thọ cũng ngày càng ngắn."
"Thậm chí có Đại Thừa kỳ cho rằng, Tu Tiên Giới có khả năng tiến vào mạt pháp thời đại sau vạn năm."
"Cho nên tiên lộ mở ra ở thời đại này, tốt nhất nắm lấy cơ hội, thành tựu Chân Tiên siêu thoát giới này."
"Bằng không, có khả năng lại không có cơ hội thành tiên."
Diệp Thần cười.
Loại chuyện này, Diệp Thần cũng không lo lắng.
Cho nên Diệp Thần rất tự tin, ghé tai sư tôn mà nói: "Sư tôn không cần lo lắng, ta tự sẽ mở ra tiên môn trong tương lai, mang sư tôn cùng nhau bước vào tiên giới."
"So với Thành Tiên Lộ, ta càng hy vọng lần sau gặp lại sư tôn, sư tôn có thể dùng tay tự mình vịn, mà không phải dùng pháp lực..."
Sư tôn bá đạo như vậy, kỳ thật cảm nhận đã đầy đủ bùng nổ.
Nhưng dáng vẻ sư tôn tự mình dùng tay vịn, tất nhiên càng làm cho người ta tâm tình khuấy động.
Cổ Vân Vận nghĩ đến tối hôm qua, lúc này đỏ mặt.
Đan Phượng nhãn căm tức nhìn cái tên khi sư nghịch đồ này là Diệp Thần.
Nhưng cuối cùng, không nói ra lời.
Mà Diệp Thần thì lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Cổ Vân Vận, truyền âm nói: "Thể chất và ngộ tính của sư tôn đều đã đạt đến đỉnh cấp, chỉ có thiên phú vẫn chỉ là linh căn, kéo chân sau."
"Bên trong nhẫn trữ vật này, có một trăm viên Đãng Hồn Thần Thạch, có thể sử dụng chồng lên nhau, tăng lên linh căn."
"Nếu một trăm viên đầy đủ, sư tôn đột phá Thiên Linh Căn tự nhiên là tốt nhất."
"Nhưng nếu là không đủ, sang năm ta sẽ lại đến đưa Đãng Hồn Thần Thạch cho sư tôn."
Cổ Vân Vận nghe vậy giật mình.
Diệp Thần đeo chiếc nhẫn lên tay sư tôn, gọn gàng mà linh hoạt, phiêu nhiên mà lên.
Đều là tu tiên giả cao giai, đều có con đường của riêng mình.
Nếu đã làm ra quyết định.
Đương nhiên sẽ không dây dưa, làm bộ làm tịch.
Trong ánh mắt của vô số tu tiên giả Kiếm Tông, leo lên lâu thuyền do Đại sư huynh Hoa Vân Phi tế ra.
Cùng Hoa Vân Phi đứng ở đầu thuyền.
Hoa Vân Phi đỉnh đầu thần vòng, như Thần Vương tại thế.
Diệp Thần quanh người thân hoa chảy xuôi, khí độ kinh người.
Hai tên tuyệt thế thiên kiêu đứng chung một chỗ, thật sự là chói mắt.
Trong ánh mắt không nỡ của vô số nữ đệ tử kiếm tu.
Lâu thuyền sau một khắc chính là phá vỡ hư không, nhanh chóng rời đi.
Trưởng lão Kiếm Tông lúc này đều nhẹ nhàng thở ra.
Mà Cổ Vân Vận nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh mắt ôn nhu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận