Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 400: Ta uống cái khác ho khan!

Chương 400: Ta uống loại khác sẽ ho khan!
Phạn Thanh Hòa rất tự tin.
Nhưng cũng không tự tin một cách mù quáng.
Thế gian này, bất luận là thiên kiêu nào, dù là Tiểu Bằng Vương Trương Bằng Phi.
Cũng không có khả năng nguyện ý đem tất cả mọi thứ của bản thân kính dâng.
Huống chi là Diệp Thần, một thiên kiêu tuyệt thế như vậy?
Lại liên tưởng đến thanh danh của Diệp Thần, đặc biệt là thói lạm tình.
Cho nên, Phạn Thanh Hòa cuối cùng đã xác nhận.
Diệp Thần cũng chỉ là một kẻ háo sắc, thích "ăn chùa".
Chỉ muốn "ăn chùa".
Về phần Diệp Thần đưa ra tế luyện năm loại tiên kim Kim Cương Trác này.
Kim Cương Trác cố nhiên là trân quý vạn phần.
Khiến Phạn Thanh Hòa vui vẻ trong lòng.
Nhưng loại bảo vật này, đối với Diệp Thần mà nói lại không tính là gì.
Không phải Phạn Thanh Hòa tự cao tự đại.
Chỉ cần nàng nguyện ý, toàn bộ Tu Tiên Giới sẽ có không ít đại năng, nguyện ý tặng những dị bảo có giá trị quý hiếm tương đương, chỉ cầu được cùng nàng ân ái.
Cho nên, điều này cũng không thể chứng minh Diệp Thần không phải đến để "ăn chùa".
Nhưng Phạn Thanh Hòa không sợ loại người "ăn chùa".
Chỉ sợ Diệp Thần không có dũng khí đến "ăn chùa".
Dù sao, trong những âm mưu, kẻ cuối cùng mắc câu, trước nay đều là những kẻ thích "ăn chùa".
Những kẻ ngay cả "ăn chùa" cũng không muốn.
Ngược lại sẽ không bị lừa gạt.
Phạn Thanh Hòa xuất ra chiếc chén ngọc lưu ly, nhẹ nhàng cúi thấp vòng eo thon thả, vì Diệp Thần châm trà.
Váy trắng không tính là ôm sát thân thể.
Thực hiện động tác như vậy, phong tình vạn chủng, khiến người ta hoa cả mắt.
Diệp Thần càng giống như thấy được thứ gì đó, nhưng lại lóe lên rồi biến mất, nhìn không rõ ràng.
Diệp Thần đều không nhìn thấy rõ, mặc dù không vận dụng trùng đồng.
Nhưng cũng đủ để nhìn ra thủ đoạn của Phạn Thanh Hòa.
"Thánh tử mời dùng trà, không biết Thánh tử đối với Niết Bàn trải qua của Thiên Dục tông ta, có hiểu rõ hay không?"
Mang theo từng tia hương thơm lượn lờ xông vào mũi, Phạn Thanh Hòa ngồi ở đối diện Diệp Thần.
Tay ngọc chống cằm, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh mở miệng.
Diệp Thần quét mắt qua nước trà, lắc đầu: "Uống trà ngộ đạo, ngoài những loại linh trà khác, ta không quen lắm, sẽ ho khan."
Phạn Thanh Hòa vốn định thuận thế nói gì đó.
Lập tức bị Diệp Thần làm rối loạn.
Trà ngộ đạo?
Loại linh trà này, đã sớm tại thời điểm Thiên Đế xuất thế sau trăm vạn năm, triệt để tuyệt tích.
Ngay cả những tồn tại Đại Thừa kỳ của Tu Tiên Giới, e rằng cả một đời đều chưa chắc có thể uống đến một mảnh.
Ngươi coi như may mắn từng có được một mảnh, cũng chỉ là nhấm nháp một lần mà thôi.
Lại có ý tốt nói gì mà uống loại khác sẽ ho khan?
Cảm xúc của Phạn Thanh Hòa có chút phức tạp.
Nhưng nàng hiểu, nam nhân đều thích khoác lác trước mặt nữ nhân mà mình ái mộ.
Dù là có đôi khi có chút xấu hổ, nhưng cũng không hề tự biết.
Từng có một vị đại năng hợp đạo kỳ, vì muốn thể hiện trước mặt tông chủ của mình, đã khoác lác đến mức có chút xấu hổ.
Bất quá, thân là một nữ nhân hiểu chuyện, tự nhiên không thể vạch trần đối phương.
Ngược lại, nhất định phải nể mặt, không thể để đối phương mất mặt.
Thế là Phạn Thanh Hòa nhãn tình sáng lên: "Thánh tử quả nhiên không hổ là người được thiên ý chọn lựa."
"Thậm chí ngay cả trà ngộ đạo, loại bảo vật tuyệt tích đã lâu như vậy, cũng có thể đạt được."
"Thưởng thức qua loại linh trà này, những loại linh trà khác trên thế gian đều là tầm thường."
"Dù sao đây chính là chí bảo có thể khiến người ta ngộ đạo."
"Đáng tiếc ngọc thuyền của ta, lại chỉ có thể lấy ra loại linh trà này, còn xin Thánh tử thứ tội!"
Phạn Thanh Hòa rất nể mặt mà cảm khái.
Diệp Thần khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng trong nháy mắt.
Năm mảnh lá cây có hình dạng khác biệt, màu sắc cũng khác biệt, phía trên lưu động quang huy, chậm rãi bay tới trước mặt Phạn Thanh Hòa.
Những lá cây này chỉ vừa xuất hiện.
Liền khiến khí tức của cả con thuyền trở nên linh hoạt kỳ ảo.
Phạn Thanh Hòa cảm thụ được khí tức, thân thể mềm mại với đường cong lả lướt lập tức đứng lên, biên độ quá lớn, dao động đến mức kinh tâm động phách.
Cũng không phải do Phạn Thanh Hòa không kinh sợ.
Năm mảnh lá cây này, có hình tiểu đỉnh, Thần Hoàng, tiên nhân, chuông thần, sơn hà, sinh động như thật, đều ẩn chứa đạo vận đặc biệt và quý giá.
Tản ra khí tức cực kỳ nồng đậm, có thể khiến người ta minh ngộ.
Đây tuyệt đối là lá cây trà ngộ đạo.
Diệp Thần vậy mà thoáng cái lấy ra năm mảnh?
Phạn Thanh Hòa lần này thật sự kinh ngạc.
Giá trị lá cây trà ngộ đạo vẫn luôn tăng vọt.
Dù sao càng ngày càng ít.
Bây giờ cũng không biết Tu Tiên Giới có còn lưu lại hay không.
Đặt ở phòng đấu giá, một mảnh liền có thể tùy tiện đổi được một kiện cực phẩm huyền bảo.
Giá trị khó mà đánh giá được.
Diệp Thần vậy mà thoáng cái lấy ra năm mảnh?
Chẳng lẽ Thiên Đế năm đó thật sự đem cây trà ngộ đạo giấu đi?
Mà Diệp Thần chính là con riêng của Thiên Đế, ở thời đại này khôi phục lại?
Diệp Thần chẳng lẽ lại thật sự uống lá cây trà ngộ đạo quá nhiều.
Cho nên uống loại trà khác thật sự sẽ ho khan, mà không phải là khoe khoang?
Trên dung nhan mị hoặc kinh tâm động phách của Phạn Thanh Hòa, khó nén nổi sự chấn kinh trong lòng.
Mà nhìn bộ dáng kinh ngạc của Phạn Thanh Hòa, Diệp Thần khẽ cười một tiếng.
Lời nói vừa rồi đương nhiên là khoe khoang.
Diệp Thần không uống loại linh trà khác, cũng không uống lá cây trà ngộ đạo.
Bởi vì những hiệu quả này, cũng không bằng việc trực tiếp có được một gốc cây trà ngộ đạo.
Ngồi xếp bằng tu hành dưới tán cây, hiệu quả sẽ nhanh hơn.
Phạn Thanh Hòa, trước mắt đã chứng minh được giá trị.
Khiến Diệp Thần chờ mong, tỷ lệ tăng trưởng trong tương lai, còn có thể mang tới hồi báo cho mình.
Loại tình huống này.
Diệp Thần tự nhiên không ngại lấy ra vài miếng lá trà ngộ đạo không thể dùng để phản hồi, để gia tăng sức hấp dẫn của mình, khiến cho đối phương tâm loạn như ma.
Dù sao muốn có được một nữ nhân.
Điều quan trọng nhất chính là khiến nàng có cảm xúc dao động.
Chỉ có cảm xúc dao động, mới có thời cơ lợi dụng.
Thời kỳ còn đi học, sẽ có nữ sinh xinh đẹp thích lưu manh của trường, chính là đạo lý này.
...
Mà bởi vì năm mảnh lá cây trà ngộ đạo này, Phạn Thanh Hòa có chút nghẹn lời.
Trong nội tâm nàng càng thêm nghĩ mãi mà không hiểu.
Hiếu kỳ Diệp Thần rốt cuộc là thật sự nắm giữ cây trà, mới cho mình vài miếng.
Hay là chỉ có vài miếng như vậy, nhưng ra vẻ hào phóng đưa hết cho mình.
Nếu là vế trước, thì chứng tỏ Diệp Thần vẫn là muốn "ăn chùa".
Mà nếu như là vế sau, liền chứng tỏ Diệp Thần thật sự có cảm tình với mình.
Nhưng vị Thánh tử thứ tư này quá thần bí, căn bản không thể nhìn thấu, đâu là thật đâu là giả.
Bất quá, bất luận như thế nào.
Trong lòng Phạn Thanh Hòa, đối với Diệp Thần lại càng thêm sốt ruột.
Dù sao, thiên tư kinh người của Diệp Thần, đã là cực hạn chi tuyển của Đại Duyện châu.
Có thể làm cho hiệu quả tu luyện Niết Bàn trải qua của mình càng tốt hơn.
Càng giống như nội tình cùng số mệnh này, nếu dốc toàn lực tương trợ mình tu hành.
Tỷ lệ thành tiên của mình, sẽ tăng lên rất nhiều.
Cho nên, mặc kệ hắn thật hay giả.
Mình nhất định phải hàng phục hắn.
"Đa tạ Thánh tử!"
Phạn Thanh Hòa cảm tạ với vẻ mị ý mười phần.
Đôi mắt to lấp lánh tỏa sáng.
Diệp Thần lộ ra ý cười: "Thần nữ vừa rồi không phải muốn nói về Niết Bàn trải qua của quý tông sao?"
"Ta đối với việc này đã sớm rất là tò mò, còn xin tiên tử vui lòng chỉ giáo."
Phạn Thanh Hòa nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không trực tiếp mở miệng.
Mà là từ trong mâm đựng trái cây trên bàn, cầm lấy một viên linh quả, ưu nhã bóc đi vỏ ngoài, tự nhiên mà vậy đưa đến trong miệng Diệp Thần.
Rõ ràng hai người lần đầu tiên gặp nhau.
Nhưng động tác thân mật như thế, Phạn Thanh Hòa làm lại đặc biệt tự nhiên.
Phảng phất như lẽ đương nhiên phải thế.
Diệp Thần cũng không cự tuyệt.
Trước khi ngón tay ngọc của Phạn Thanh Hòa rời đi.
Đầu ngón tay mềm mại còn lướt qua bờ môi của hắn.
Mặc dù không biết là cố ý, hay là cố ý không cẩn thận.
Nhưng vẫn cảm nhận được một trận ngọt ngào.
Điều này khiến Diệp Thần nhíu mày nhìn Phạn Thanh Hòa.
Trong lòng cảm khái, nữ nhân này, quả nhiên là làm bằng mật đường.
Cũng không biết những nơi khác, có phải hay không cũng ngọt ngào như vậy.
...
Mà Phạn Thanh Hòa, mới vừa rồi rõ ràng đã làm động tác cực kỳ mập mờ.
Nhưng giờ phút này lại biểu lộ chăm chú, bắt đầu nói về Niết Bàn trải qua, cùng Diệp Thần đàm pháp luận đạo.
Nếu là nam nhân bình thường gặp phải tình huống này.
Tất nhiên đã bắt đầu lo được lo mất, suy tư rốt cuộc đối phương có ý gì.
Điều này khiến Diệp Thần càng thêm cảm khái.
Phạn Thanh Hòa trước mắt, quả nhiên là một yêu tinh trời sinh, có sức hấp dẫn khó cưỡng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận