Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 183: Ngươi là thế nào dám?

**Chương 183: Ngươi làm sao dám?**
"Diệp đạo hữu đã có đạo lữ chưa?"
"Bẩm An tiền bối, tạm thời còn chưa có!"
"Ngươi còn trẻ, việc này không cần vội tìm đạo lữ, nhưng nếu gặp được người thích hợp, kết làm đạo lữ cũng không sao."
"Vũ Y kỳ thật có chút được ta nuông chiều, nhưng kỳ thật bản tính không xấu."
"Nàng chỉ là quá mức gấp gáp, nếu bỏ lỡ thần ý đầm, sẽ bỏ lỡ luôn cả linh vật Kết Đan hoàng huyết năm năm. Cho nên mới làm ra những chuyện như vậy."
"Ta cũng biết trong lòng ngươi tức giận, dù sao loại chuyện này, phát sinh với ai cũng đều sẽ tức giận."
"Nhưng ngươi đã có thể cứu Vũ Y, chứng tỏ trong lòng ngươi là vừa ý nàng."
"Nàng bây giờ cũng biết sai, đặc biệt áy náy."
"Hai người các ngươi cứ mãi như vậy căng thẳng, ngược lại không hay, không bằng tìm một cơ hội đem sự tình nói rõ ràng, cùng hướng về phía trước!"
An Diệu Ly mở miệng khuyên nhủ.
Diệp Thần nghe vậy, lông mày nhíu lại.
An Diệu Ly đây là tới làm người hòa giải a.
Bất quá sao cảm giác là lạ?
Giống như là muốn tác hợp mình với An Vũ Y vậy?
Thậm chí còn nói tới cả vấn đề đạo lữ.
Như thế này không được a!
Ta vừa ý cũng không phải An Vũ Y.
Thế là, Diệp Thần không chút do dự trả lời: "An tiền bối hiểu lầm rồi."
"Ta đối với An Vũ Y, không có bất kỳ tâm tư nào khác."
"Ta đã sớm có người trong lòng."
"Bất quá An tiền bối ngài đã mở miệng, ta đương nhiên sẽ không truy cứu chuyện đã qua, quá khứ thì cứ để nó qua đi!"
An Diệu Ly nghe vậy, trong đôi mắt kinh ngạc lóe lên rồi biến mất.
Diệp Thần đối với chất nữ không có bất kỳ tâm tư nào?
Làm sao có thể?
Có thể không chút do dự chắn trước Địa Tâm Mãng, bảo vệ An Vũ Y.
Nếu không phải thích.
Diệp Thần làm sao có thể làm như vậy?
Nhưng nhìn thần sắc Diệp Thần, thật đúng là không phải đang nói dối.
Lần này An Diệu Ly có chút gấp.
Trước kia An Diệu Ly không có nghĩ tới chuyện tìm đạo lữ cho chất nữ.
Nhưng chất nữ nhắc tới, An Diệu Ly cũng cho rằng phi thường phù hợp.
Chất nữ đương nhiên sẽ không lo tìm không được nam tu làm đạo lữ.
Nhưng An Diệu Ly lại sợ nam tu kia rắp tâm hại người, hoặc là nịnh bợ.
Chờ đến khi mình lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thì tao ngộ của chất nữ thật khó mà nói trước.
Nhưng Diệp Thần lại là khác biệt, thực lực, tâm tính, thiên phú đều có đủ.
Hơn nữa thoạt nhìn liền rất giàu có.
Lại thêm việc thật lòng thích chất nữ, nguyện ý vì chất nữ đối mặt nguy hiểm, không lùi bước.
Diệp Thần quả thực là đạo lữ tốt nhất cho chất nữ.
Kết quả Diệp Thần lại nói không thích Vũ Y?
Đây là tình huống gì?
An Diệu Ly nhất thời không nhịn được hỏi: "Diệp đạo hữu lẽ nào đã có người vừa ý rồi?"
Diệp Thần nghe vậy, khẽ gật đầu.
An Diệu Ly nhận được câu trả lời khẳng định, khẽ nhíu mày: "Vậy Diệp đạo hữu vì sao lại cứu Vũ Y?"
An Diệu Ly nhìn rất rõ.
Diệp Thần không phải hạng người tinh thần chính nghĩa bùng nổ.
Nếu Diệp Thần không thích An Vũ Y, vì sao lại mạo hiểm cứu giúp?
Đối với vấn đề này, Diệp Thần không có trả lời.
Nhấp một ngụm trà, nhìn về phía cây đại thụ bên cạnh.
Thấy Diệp Thần không muốn trả lời, An Diệu Ly cũng không tiện hỏi kỹ.
Chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối cho chất nữ.
Biểu hiện gần đây của chất nữ, không thể nghi ngờ là rất để ý Diệp Thần.
Vậy mà Diệp Thần đã có người trong lòng.
Cũng không biết chất nữ có thể chấp nhận hay không.
Việc này vẫn là không nói cho chất nữ thì thỏa đáng hơn.
...
"Đã như vậy, vậy hôm nay đã quấy rầy Diệp đạo hữu!"
An Diệu Ly đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Diệp Thần nghe vậy, liền mở miệng nói: "An tiền bối chờ một lát..."
"Vừa nghe An tiền bối nói, An Vũ Y đạo hữu rất cần danh ngạch thần ý đầm kia, xem ra có liên quan tới con đường tu luyện của An Vũ Y đạo hữu?"
An Diệu Ly nghe được lời của Diệp Thần, có chút kinh ngạc, lo lắng Diệp Thần có phải hay không hiểu lầm, cho rằng mình là vì danh ngạch thần ý đầm mà tới.
Cho nên liền giải thích: "Diệp đạo hữu không cần nghĩ nhiều, Vũ Y đã nhận thức được sai lầm, tuyệt đối sẽ không mơ tưởng đến danh ngạch của đạo hữu."
Nhưng mà Diệp Thần lại là lắc đầu, cười nói: "Không sao, tiền bối cũng biết linh căn của ta."
"Thần ý đầm này đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm."
"Nhưng đối với An Vũ Y đạo hữu, lại là cực kỳ quan trọng, còn liên quan đến chuyện Kết Đan tương lai."
"Đã như vậy, ta nguyện ý đem danh ngạch thần ý đầm tặng cho An tiền bối!"
Diệp Thần muốn chủ động đem danh ngạch tặng cho người khác?
Chuyện này. . .
An Diệu Ly lần này thật sự kinh ngạc.
Sau chuyện kia, Diệp Thần có thể không oán hận chất nữ đã là không tệ rồi.
Danh ngạch thần ý đầm, An Diệu Ly căn bản không hề nghĩ tới.
Kết quả Diệp Thần đột nhiên lại muốn đem danh ngạch tặng đi?
Chuyện này thật sự nằm ngoài dự liệu.
An Diệu Ly vừa định mở miệng cự tuyệt.
Diệp Thần đã trực tiếp nói: "Kỳ thật lần trước An Vũ Y nếu tới cửa cầu xin, ta cũng sẽ nể mặt tiền bối, đem danh ngạch cho nàng."
"Bất quá An Vũ Y lại uy h·iếp ta, khiến ta tức giận."
"Nhưng hôm nay gặp An tiền bối, cơn giận của ta đã tiêu tan, danh sách này, tiền bối cứ cầm lấy đi!"
An Diệu Ly nhìn vẻ mặt thành khẩn của Diệp Thần.
Gương mặt xinh đẹp lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng cảm thấy, có chỗ nào đó không đúng?
...
Nể mặt An tiền bối, đem danh ngạch đưa cho nàng...
Hôm nay gặp An tiền bối, cơn giận của ta đã tiêu tan.
Ta không thích An Vũ Y.
Ta đã có người vừa ý.
Hồi tưởng lại những lời vừa nói, lại nhìn ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong của Diệp Thần.
An Diệu Ly cảm thấy rất không thích hợp.
An Diệu Ly lại nhớ lại những chuyện đã phát sinh trước đó.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau tại phòng đấu giá.
Nàng nhớ tới lúc Diệp Thần mới gặp mình, bộ dáng chấn kinh, vui mừng, mong đợi.
Sau khi mình nói rõ ý đồ, Diệp Thần đã không chút do dự đem Tinh Thần Lôi Âm Công kia cho mình.
Lần này còn muốn nể mặt mình, lựa chọn đem danh ngạch thần ý đầm trân quý như vậy, tặng cho Vũ Y, người vừa mới làm ra chuyện sai.
Phải biết Diệp Thần cũng mới Trúc Cơ trung kỳ.
Diệp Thần rõ ràng cũng rất cần nó.
Không đúng, thật sự không đúng.
Trong lòng cảm thấy không ổn, An Diệu Ly lại nhớ lại một việc.
Đó là khi nãy mình hỏi Diệp Thần, đã không thích Vũ Y, vậy vì sao lại cứu?
Dù sao Diệp Thần nhìn cũng không phải người nhiệt tình.
Vậy mà người hỏi gì đáp nấy, có chút thẳng thắn như Diệp Thần lại trầm mặc.
Mà bây giờ, trong lòng An Diệu Ly nảy sinh một ý nghĩ khó tin.
Diệp Thần lựa chọn cứng rắn đối đầu Địa Tâm Mãng, cứu An Vũ Y.
Kỳ thật không phải thích Vũ Y.
Mà là thích chính mình.
Là bởi vì Vũ Y là cháu gái của mình, cho nên Diệp Thần mới cứu Vũ Y.
Cẩn thận suy nghĩ, An Diệu Ly không cần nghĩ thêm, cũng biết tuyệt đối là như vậy.
Cũng chỉ có như thế.
Thì tất cả những khúc mắc trước đó, mới có thể được giải quyết dễ dàng.
Nhưng vấn đề là, đây tuyệt đối không được.
Vũ Y bây giờ đối với Diệp Thần biểu hiện ra rất để bụng, thậm chí còn chủ động nhắc tới chuyện đạo lữ.
Nếu để cho Vũ Y biết được Diệp Thần thích không phải nàng, mà là cô cô của nàng.
An Diệu Ly không dám tưởng tượng chất nữ sẽ phản ứng như thế nào.
An Diệu Ly cảm thấy, mình chưa từng đau đầu như vậy.
Nàng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thần.
Thậm chí không nhịn được muốn hỏi Diệp Thần.
Ta là tu tiên giả Kim Đan hậu kỳ.
Ngươi làm sao dám?
Bạn cần đăng nhập để bình luận