Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 192: Sư huynh, ngươi được hay không a!

**Chương 192: Sư huynh, ngươi có được không đó!**
"Chúc mừng túc chủ tặng quà thành công. . ."
"Đang tiến hành phản hồi gấp năm mươi lần."
"Kiểm tra thấy túc chủ tặng lễ vật cho. . ."
"Kích hoạt bạo kích phản hồi."
"Phản hồi: Xương cốt thượng cổ hung thú Kiếm Bằng!"
"Kiếm Bằng: Thượng cổ hung thú, sinh ra đã có kiếm khí, mỗi một chiếc lông vũ đều có thể sánh ngang bảo vật tuyệt thế, kiếm khí tung hoành. Kiếm Bằng Đại Thành kỳ có thể chém g·iết Thần thú mà không rơi vào thế hạ phong. . ."
"Xương cốt Kiếm Bằng: Có thể dùng làm linh vật hạch tâm Kết Đan, Kim Đan tất nhiên đạt Cửu phẩm, thức tỉnh kiếm đạo thần thông, có tỉ lệ nhận được truyền thừa thần thông hạch tâm của Kiếm Bằng."
Nhìn xem giới thiệu, Diệp Thần mắt sáng rực lên.
Xương cốt của thượng cổ hung thú.
Hơn nữa còn là loại hung thú như Kiếm Bằng, có thể cùng Thần thú chém g·iết.
Dùng nó tất nhiên đạt được Kim Đan Cửu phẩm, còn có thể thức tỉnh thần thông truyền thừa hạch tâm của Kiếm Bằng.
Phản hồi này quả thực là quá mức mạnh mẽ.
Vừa vặn t·h·í·ch hợp với sư tôn.
Hệ thống của mình, thật đúng là rất hiệu quả.
Có thể căn cứ vào ý nghĩ của mình, điều chỉnh phương hướng phản hồi.
Như vậy, tác dụng của hệ thống sẽ lớn hơn so với mình tưởng tượng.
Mà một khối cổ ngọc, liền phản hồi ra loại linh vật như xương cốt hung thú.
Vậy nếu mình tìm được những linh vật trân quý hơn, tặng cho những nữ tu có bội suất cao hơn, thì có thể đạt được linh vật cấp độ nào?
Diệp Thần quả thực là không dám nghĩ tới.
Tóm lại, đạt được linh vật t·h·í·c·h hợp nhất cho sư tôn.
Khiến Diệp Thần tâm tình không tệ.
Nhìn về phía Tô Vũ Huyên ánh mắt cũng có mấy phần thưởng thức.
Mặc dù tiểu ma nữ này không dễ thuần phục, cho ăn bao nhiêu đồ như vậy cũng không đủ no.
Mà lại bội suất bây giờ xem ra, cũng không khỏi hơi thấp một chút.
Nhưng tiểu ma nữ có thể bạo kích, vẫn là mạnh hơn An Vũ Y kia rất nhiều.
Huống hồ bàn chân nhỏ của tiểu ma nữ, đích thật là nhất tuyệt.
Đến nay Diệp Thần chưa từng gặp qua nữ tu nào, có bàn chân nhỏ đẹp hơn tiểu ma nữ.
Đương nhiên, Diệp Thần không t·h·í·c·h chân.
Chỉ là đơn thuần cảm thấy tiểu ma nữ có lòng cảm ân, có thể bạo kích.
Cho nên về sau nếu có vật gì có thể tăng lên linh căn, thể chất.
Hoàn toàn có thể cho tiểu ma nữ một phần, để nâng cao bội suất của nàng.
. . .
Người cũng đã thỏa mãn.
Đồ vật cũng đã tặng.
Phản hồi cũng đã nhận được.
Diệp Thần hài lòng quyết định rời đi.
Bất quá Tô Vũ Huyên có chút do dự đứng tại chỗ.
Bây giờ linh vật Kết Đan đã tới tay, cơ hội báo thù, thành tựu Kim Đan cũng giống như gần ngay trước mắt.
Bất quá muốn đối mặt với nhân vật như sư tôn.
Cho dù Tô Vũ Huyên đã chuẩn bị vô số lần, cũng không dám cam đoan mình có thể thuận lợi báo thù.
Nếu thất bại, tất nhiên sẽ m·ấ·t đi tất cả, bao gồm cả tính mạng.
Cho nên nàng nhìn qua Diệp Thần, hiếm thấy lộ ra vẻ do dự.
Diệp Thần đã giúp mình nhiều như vậy.
Hôm nay từ biệt, có lẽ chính là vĩnh biệt.
Trước khi đi, mình hẳn là đem thứ mà Diệp Thần tha thiết ước mơ nhất cho hắn.
Xem như là báo đáp đi.
Dù sao từ khi gặp được sư tôn, nhân sinh của mình liền triệt để rơi vào hắc ám.
Chỉ có từ trên thân Diệp Thần, mới cảm nhận được chút ấm áp.
Không để Diệp Thần tiếc nuối.
Cũng không để cho mình tiếc nuối.
Tô Vũ Huyên nhẹ giọng mở miệng: "Sư huynh, như vậy đã thỏa mãn rồi sao? Ngươi không phải là không được chứ?"
Diệp Thần vốn định khoát tay rời đi.
Nghe vậy, lập tức trừng lớn hai mắt.
Nam nhân sao có thể chịu đựng được việc bị người khác nói là không được?
Lúc này, Diệp Thần liền quay người đi tới bên cạnh Tô Vũ Huyên.
Một tay cầm lấy chân nhỏ của Tô Vũ Huyên.
Tô Vũ Huyên lộ ra ý cười.
Lần này là thật sự báo đáp.
Mình sẽ không dùng bí pháp rút khô Diệp Thần.
Nhưng mà rất nhanh, biểu lộ của Tô Vũ Huyên liền thay đổi. . .
. . .
Nửa ngày sau.
Diệp Thần lâng lâng rời đi.
Chỉ để lại Tô Vũ Huyên bụng hơi trướng, khuôn mặt nhỏ mờ mịt đứng tại chỗ.
Nàng cảm thấy từ khi bước chân vào con đường tu tiên, bản thân chưa từng ăn no như vậy.
Thật sự là kỳ lạ. . .
Diệp Thần cuối cùng đã không cho nàng cơ hội để bù đắp tiếc nuối.
Chỉ là đơn thuần chứng minh một chút rốt cuộc mình "được" đến mức nào.
Đối với yêu cầu vô lý hơn của Tô Vũ Huyên.
Diệp Thần vứt xuống một câu: "Chỉ có Kim Đan kỳ mới có tư cách làm nữ nhân của ta."
Sau đó liền nhẹ nhàng rời đi.
Tô Vũ Huyên không nghĩ ra, nhưng lập tức mỉm cười.
Diệp Thần không phải là biết sau khi mình đạt Kim Đan, liền muốn báo thù.
Cho nên mới dùng phương thức này để khuyên mình cố gắng sống sót sao?
Nghĩ tới đây, trong đôi mắt băng lãnh của Tô Vũ Huyên, hiếm thấy xuất hiện một tia ấm áp.
Diệp Thần đối với mình, đích thật là rất yêu.
Đáng tiếc, cho dù mình có đối mặt sư tôn mà bất tử, cũng không còn nhiều năm để sống.
Ba năm Luyện Khí viên mãn, ba năm Trúc Cơ đỉnh phong.
Tốc độ tu luyện nhanh như vậy, hiển nhiên là phải trả giá rất lớn.
Mà cái giá phải trả chính là tuổi thọ.
Bất quá Tô Vũ Huyên vốn suy nghĩ, sống hay c·h·ế·t không quan trọng.
Nếu như bị sư tôn g·iết c·h·ế·t, vậy thì mọi chuyện kết thúc.
Bất quá bây giờ, Tô Vũ Huyên càng hi vọng mình có thể sống sót.
Đến lúc đó sẽ trả lại tất cả những gì còn thiếu cho Diệp Thần.
Trong quá trình đó, vụng trộm dùng bí pháp hút một chút, dọa Diệp Thần một chút.
Coi như là báo đáp việc Diệp Thần k·h·i· ·d·ễ mình trong mấy năm nay.
Nghĩ tới đây, Tô Vũ Huyên lộ vẻ mặt tươi cười.
Lập tức nhẹ nhàng giẫm chân nhỏ, nhún người một cái đi ra ngoài điện.
Nàng sẽ không trở về tông môn nữa.
Tránh để bị sư tôn phát hiện.
Tìm một chỗ, điều chỉnh trạng thái.
Lặng lẽ đột phá, đến lúc đó tuyệt đối có thể khiến sư tôn kinh ngạc.
Vừa ra đại điện, liền đụng phải một trưởng lão của Phiếu Miểu tông.
Người này cũng rất trẻ t·r·u·ng, Trúc Cơ trung kỳ.
Giờ phút này nhìn qua gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Tô Vũ Huyên, có chút động tâm mở miệng mời: "Tô đạo hữu, tiếp theo chúng ta cùng nhau thăm dò di tích được không?"
Tô Vũ Huyên nghe vậy, càng cười vui vẻ hơn: "Được!"
Nhưng mà không đợi trưởng lão kịp cao hứng, Tô Vũ Huyên liền ra tay.
Một biển m·á·u trực tiếp quét sạch, bao vây lấy trưởng lão.
Chỉ trong khoảnh khắc, vị trưởng lão này trong tiếng kêu rên, chỉ còn lại một bộ xương trắng.
"Máu của ngươi đi theo ta thăm dò di tích là được rồi!"
Tô Vũ Huyên nhanh nhẹn đi tới.
Vốn định một cước đá bay đầu lâu của trưởng lão.
Nhưng nhớ tới việc Diệp Thần đã từng bắt mình cam kết.
Bàn chân nhỏ vốn định nâng lên của Tô Vũ Huyên, lại hạ xuống.
Thôi được rồi. . .
Không cần thì không cần vậy!
Đợi ta đạt Kim Đan, mà ngươi, Diệp Thần, vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ.
Vậy thì đến lúc đó chính là sân nhà của ta.
Không phải t·h·í·c·h chân sao?
Đến lúc đó ta muốn để ngươi l·i·ế·m một trăm lần!
Tô Vũ Huyên xoay người, chậm rãi đi về phía sâu nhất của di tích.
Đợi đến khi nàng trở ra.
Tất nhiên đã là Kim Đan.
. . .
Mà Diệp Thần bên này, sau khi rời khỏi di tích, đi ngang qua sơn cốc.
Cùng sư tỷ lại tham khảo một phen về vẻ ngoài của trăng tròn ở các góc độ khác nhau, với các lực tác động khác nhau.
Hai ngày sau đó, cũng trở về Thanh Vân Tông.
Đi tới Kiếm Phong.
"Sư tôn, ta đã trở về!"
Diệp Thần cười tủm tỉm mở miệng.
Cánh cửa viện lạc chậm rãi tự động mở ra.
Bước chân vào bên trong.
Chuông gió t·ử sắc treo trên cây, âm thanh êm tai thỉnh thoảng vang lên trong viện.
Cổ Vân Vận đứng dưới t·à·ng cây, cả người tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Thần đến gần, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm ngát nhè nhẹ của hoa sen, tâm thần thư thái.
Đây là hiệu quả sau khi sử dụng Lưu Ly Tịnh Thủy.
Trước đó tiểu ma nữ Tô Vũ Huyên cũng như vậy.
"Trở về rồi à!"
"Nếu không đổi được linh vật tốt hơn cũng không sao, linh vật vốn khó tìm, cần phải xem cơ duyên!"
Diệp Thần mới rời đi chưa đến một tháng đã trở lại.
Cổ Vân Vận chỉ cho rằng Diệp Thần không quá thuận lợi.
Cho nên nhẹ giọng mở miệng.
Mà Diệp Thần nghe vậy, lại cười một tiếng: "May mắn không làm nhục mệnh. . ."
"Sư tôn xem thử linh vật này, có phù hợp không?"
Cổ Vân Vận có chút kinh ngạc. . .
Diệp Thần thật sự dùng cổ ngọc, đổi được linh vật tốt hơn rồi sao?
Sẽ là vật gì?
Mang theo hiếu kì, Cổ Vân Vận từ trong tay Diệp Thần nhận lấy hộp ngọc, chậm rãi mở nắp.
Sau một khắc. . .
Nương theo một tiếng kêu của chim bằng.
Một đạo kiếm ý kinh khủng đến cực điểm phóng lên tận trời.
Mức độ kinh khủng của kiếm ý kia.
Khiến cho trong đôi mắt Đan Phượng tuyệt mỹ của Cổ Vân Vận, lộ ra vẻ khó tin. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận