Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 591: Lần này chắc chắn sẽ không chống đến!

**Chương 591: Lần này chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi!**
Phạn Thanh Hòa rất kinh ngạc.
Mà Diệp Thần nhìn Phạn Thanh Hòa, cũng nở nụ cười.
Liên quan tới vẻ đẹp của Phạn Thanh Hòa.
Cũng liên quan tới âm thanh nhắc nhở của hệ thống trong đầu.
"Đối tượng phối da Phạn Thanh Hòa, bội suất phát sinh biến hóa, đang tiến hành đổi mới..."
"Phạn Thanh Hòa: Hai ngàn năm trăm lần!"
Hai ngàn năm trăm lần.
Con số này khiến hai mắt Diệp Thần tỏa sáng.
Phải biết, đây chính là đạt tới bội suất của vị hôn thê.
Lần đầu tiên gặp mặt, Phạn Thanh Hòa vẫn là một ngàn năm trăm lần.
Sau khi hút thần thức của mình, Phạn Thanh Hòa lần đầu tiên Niết Bàn kết thúc, tăng lên một ngàn tám trăm lần.
Mà lần này dựa vào âm dương nhị khí của mình, lần thứ hai Niết Bàn.
Trực tiếp đạt tới hai ngàn năm trăm lần.
Sự tăng lên này thật to lớn.
Diệp Thần suy đoán, hiệu quả Niết Bàn có liên quan tới số lượng hút vào.
Tỉ như lần thứ nhất, Phạn Thanh Hòa mặc dù cũng chống đỡ được, nhưng miễn cưỡng hút xong, chỉ là hoa mắt chóng mặt.
Mà lần thứ hai, Phạn Thanh Hòa là thật sự nhịn không được, suýt chút nữa nổ tung.
Toàn bộ nhờ phía mình chủ đạo.
Cho nên, hút càng nhiều, hiệu quả Niết Bàn càng tốt.
Bội suất tăng lên càng lớn.
Mà đối với mình, đây cũng là chuyện tốt.
Tăng lên càng lớn, dung lượng lại càng lớn, phản hồi thì càng nhiều, mình có thể đưa ra càng nhiều.
Cả hai cùng có lợi.
Thế là, Diệp Thần nhìn Phạn Thanh Hòa, âm thầm quyết định, trong nghi thức Niết Bàn lần này, nhất định phải giúp Phạn Thanh Hòa đột phá cực hạn.
Mà Phạn Thanh Hòa, sau khi chấn kinh, cũng sinh ra một tia lo lắng.
Sợ cảnh giới của mình quá thấp, đại bộ phận đều dùng để tăng lên cảnh giới, cuối cùng không đủ dùng.
Bất quá rất nhanh, Phạn Thanh Hòa liền nghĩ tới lần trước uể oải không cử động được, chỉ có thể miễn cưỡng cười một cách kinh khủng.
Lại nghĩ tới hai năm rưỡi trước đó, Diệp Thần trấn áp thô bạo sáu đại đỉnh cấp thiên kiêu.
Lập tức yên lòng.
Diệp Thần mạnh như vậy, nội tình tất nhiên thâm hậu.
Mình có lẽ không cần lo lắng vấn đề không đủ.
Về phần dung nạp không được? Chật vật không chịu nổi như lần trước?
Tuyệt đối không có khả năng này.
Mình lần thứ hai Niết Bàn, tăng lên thật quá khổng lồ.
Bây giờ mình, mạnh đến mức đáng sợ.
Dung lượng tự nhiên cũng kịch liệt tăng lên.
Căn bản không có khả năng lại xuất hiện tình huống như lần trước.
...
Nghĩ đến Diệp Thần bây giờ đã là cường giả đại cấp cao nhất trẻ tuổi nhất.
Vậy mà vẫn tại Hợp Đạo đỉnh phong, sau đó lập tức tới đây trợ giúp mình tu hành.
Có thể thấy được sự coi trọng đối với mình.
Nội tâm Phạn Thanh Hòa sớm đã bị Diệp Thần chinh phục, trong mắt hoa đào tràn đầy nhu tình.
"Thánh tử, ngươi thật tốt..."
"Vậy thì đi động phủ của ta đi!"
Diệp Thần lúc này gật đầu, liền muốn theo Phạn Thanh Hòa rời đi.
Mà giờ khắc này, Thiên Dục tông chủ nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ánh mắt có chút sốt ruột.
Mình mặc dù sẽ không tranh đoạt với đồ đệ, để tránh ảnh hưởng đồ đệ thành tiên.
Nhưng vạn nhất đồ đệ hút không hết, thật sự có dư thừa thì sao?
Cho nên mang ta theo với.
Phạn Thanh Hòa nghe được tiếng ho khan của sư tôn, mới nhớ tới mình đã đáp ứng sư tôn chuyện gì.
Mặc dù nàng cũng cảm thấy Diệp Thần vừa đủ cho mình hút.
Không có khả năng có phần của sư tôn.
Nhưng dù sao cũng đã đáp ứng sư tôn.
Nói tóm lại chỉ là thêm một người trong động phủ.
Để sư tôn ở một bên nhìn xem, cũng không tính là thiệt thòi.
Thế là Phạn Thanh Hòa ôm chặt cánh tay Diệp Thần, lông mi nhẹ nhàng chớp động: "Thánh tử, lần này nghi thức Niết Bàn, có thể mang theo sư tôn của ta cùng một chỗ không?"
Cùng một chỗ?
Diệp Thần nghe được điều này, không khỏi nhìn tông chủ Thiên Dục tông thành thục.
Không hiểu rõ lắm về Phạn Thanh Hòa.
Nghi thức Niết Bàn lần thứ ba, còn có yêu cầu như vậy sao?
Phát giác được ánh mắt Diệp Thần, Phạn Thanh Hòa vội vàng giải thích: "Không phải... Là sư tôn nàng cũng tu luyện Niết Bàn kinh."
"Nhưng người hộ đạo đã qua đời nhiều năm, bởi vậy tu vi đình trệ ở Hợp Đạo đỉnh phong nhiều năm."
"Mà bởi vì giống như ta tu luyện Niết Bàn kinh, cho nên sư tôn cũng có thể từ Thánh tử ngươi thu hoạch được một chút chỗ tốt."
"Chỉ là hấp thu chuyển hóa suất không cao, khả năng chỉ có một phần mười."
"Sư tôn hi vọng có thể mượn cơ hội này, đột phá đến Đại Thừa kỳ."
"Mà sư tôn đã thu dưỡng ta, một đường đi tới cũng không dễ dàng, cho nên ta muốn giúp sư tôn..."
Phạn Thanh Hòa nói, cho rằng Diệp Thần hơn phân nửa sẽ không cự tuyệt.
Dù sao Diệp Thần đối với mình mặc dù dụng tâm.
Nhưng cũng không phải là người chuyên tình.
Phạn Thanh Hòa đã sớm biết điểm này.
Mà sư tôn cũng là đại mỹ nhân, không ai có thể không động tâm.
Mà phía sau, tông chủ Thiên Dục tông, trên mặt có vẻ ngượng ngùng và mong đợi đan xen.
Thành thục phụ nhân, lại lộ ra thần sắc của tiểu cô nương, lực hấp dẫn có thể nói là vô địch.
Nhưng mà điều khiến hai người khiếp sợ là.
Nghe được lời Phạn Thanh Hòa, Diệp Thần không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt: "Không được, đạo vận ta vất vả tu luyện ra, chỉ có thể mình ngươi hút!"
Cũng không phải gì đó dục cầm cố túng, hoặc là đối Phạn Thanh Hòa biểu trung tâm.
Hết thảy rất đơn giản.
Tông chủ Thiên Dục tông không có tư cách phản hồi.
Cho nên dù là Phạn Thanh Hòa dùng không hết, thật sự còn thừa không ít đạo vận, Diệp Thần cũng chỉ giữ lại, mà không phải thật sự cho không người khác.
Huống hồ, Diệp Thần mặc dù thích cái này, nhưng lại chẳng có hứng thú làm Tào tặc.
Chuyện vị hôn thê, chỉ là hiểu lầm của ngoại nhân đối với mình thôi.
...
Tông chủ Thiên Dục tông cũng không nghĩ tới, Diệp Thần cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Cảm xúc có chút phức tạp.
Trên mặt thành thục, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, biểu thị không có việc gì, để Phạn Thanh Hòa mang Diệp Thần rời đi.
Mà Phạn Thanh Hòa, đáy lòng bởi vì lời nói của Diệp Thần mà mừng rỡ, ngọt ngào đồng thời.
Nhìn nụ cười làm người khác đau lòng của sư tôn, cũng có chút không đành lòng.
Dù sao sư tôn đối đãi mình, thật sự rất tốt.
Do dự một chút, vẫn là mở miệng khẩn cầu nói ra: "Thánh tử, ta biết ngươi đối với ta tâm ý..."
"Nhưng sư tôn ta bị nhốt ở Đại Thừa kỳ lâu như vậy, thật sự rất đáng thương."
"Nếu không ta lần này hút ít một chút, để lại cho sư tôn một chút có được không?"
"Thánh tử ngươi lợi hại như vậy, khẳng định đặc biệt nhiều, sư tôn chỉ muốn đột phá Đại Thừa, cũng không cầu hiệu quả thuế biến gì, thực ra cũng không cần dùng nhiều, chỉ cần một chút xíu là tốt rồi..."
Diệp Thần còn chưa mở miệng.
Tông chủ Thiên Dục tông liền vội vàng xua tay, ngăn cản Phạn Thanh Hòa tiếp tục nói, sợ nàng chọc giận Diệp Thần, ngược lại ảnh hưởng tới việc tu luyện của Phạn Thanh Hòa.
"Thanh Hòa, đừng nói nữa, Thánh tử cự tuyệt, điều này nói rõ tâm ý của hắn đối với ngươi nồng hậu, độc nhất vô nhị."
"Sư tôn ta kỳ thật đột phá hay không đột phá Đại Thừa cũng không đáng kể, sư tôn ta thọ nguyên còn có ngàn năm, cũng không nóng nảy!"
"Ngươi mau cùng Thánh tử đi tu luyện đi!"
Mà Diệp Thần nghe lời của hai người.
Trong óc lại sinh ra một cái ý nghĩ to gan.
Phạn Thanh Hòa nói cái gì mà hút ít một chút, để lại cho sư tôn của nàng, kia là nói đùa.
Phạn Thanh Hòa coi như có hút mạnh, cũng chưa chắc có thể chứa đựng được một nửa đạo vận của mình bây giờ.
Cho nên lần này đến, Diệp Thần đã làm tốt dự định còn thừa lại không ít.
Nhưng lời mới rồi của hai người, lại cho Diệp Thần một sự gợi ý.
Mình đưa đạo vận cho Phạn Thanh Hòa làm lễ vật.
Chính Phạn Thanh Hòa hút không hết, nhưng có thể lại cho sư tôn của nàng a.
Dù sao mình tặng là Phạn Thanh Hòa, không liên quan tới sư tôn của nàng.
Mà sư tôn của nàng hao tổn suất cao, hút mười chỉ có thể giữ lại một, kì thực có thể giúp mình đưa ra càng nhiều.
Nói không chừng dựa vào sư tôn Phạn Thanh Hòa.
Mình hao phí gần năm năm tích góp một thân đạo vận này, thật sự có thể không còn một giọt, hoàn toàn đưa ra ngoài.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thần khẽ nhíu mày, có chút do dự nhìn Phạn Thanh Hòa.
Phảng phất đang nghiêm túc cân nhắc thỉnh cầu mới rồi của Phạn Thanh Hòa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận