Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 408: Chờ ngươi tới bắt!

**Chương 408: Đợi ngươi tới lấy!**
Đem mảnh vỡ tàn của cây nguyệt quế đưa ra.
Diệp Thần cũng mặc kệ Phạn Thanh Hòa ở một bên hừ hừ hừ, uốn éo thân thể mềm mại như hổ phách, phát ra những âm thanh kỳ quái.
Một bên tham gia vào việc tranh giành bảo vật tiếp theo.
Một bên chờ đợi âm thanh phản hồi của hệ thống vang lên.
Không lâu sau, cửa phòng riêng liền bị gõ.
Truyền đến âm thanh của quản sự...
Mà Diệp Thần nhìn hệ thống không có phản ứng, hơi nhíu mày.
...
Y Khinh Vũ tâm tính rất tốt.
Dù bỏ lỡ cơ hội với cây nguyệt quế, nàng đảo mắt liền khôi phục lại bình tĩnh.
Chuẩn bị tham gia vào việc tranh giành mấy món bảo vật tiếp theo.
Nhưng còn chưa bắt đầu.
Cửa phòng riêng liền bị gõ.
Là quản sự phòng đấu giá Bạch Đế Thành.
Mời đối phương tiến vào, Y Khinh Vũ bình tĩnh nhìn đối phương.
Nhưng sau một khắc, Y Khinh Vũ không khỏi co rụt con ngươi.
Ánh mắt không khỏi nhìn về phía khay gỗ trong tay quản sự.
Trong hộp gỗ, có một cỗ khí tức cực kì hấp dẫn mình.
Khiến cho sâu trong thân thể nàng đều đang cuộn trào, khuấy động, kích động, phảng phất như đang khát cầu đồ vật trong hộp gỗ.
Chỉ trong nháy mắt.
Y Khinh Vũ liền đoán ra trong hộp gỗ là vật gì.
Quả nhiên, khi quản sự mở hộp gỗ ra.
Mảnh vỡ cây nguyệt quế óng ánh như ngọc thạch, phảng phất như được phủ một tầng ánh trăng, thình lình nằm ở trong đó.
Mảnh vỡ này, không phải bị Diệp Thần đấu giá xuống rồi sao?
Tại sao lại được đưa tới?
Giờ khắc này, cho dù là Y Khinh Vũ, đôi mắt cũng không nhịn được ánh lên vẻ hoa lệ, sinh lòng chờ mong.
Chẳng lẽ lại là Diệp Thần từ bỏ đấu giá?
Tuy nói dám ở đấu giá hội làm ra hành động từ bỏ đấu giá như thế này, hậu quả đều sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng Diệp Thần dù sao cũng là Thiên Diễn Thánh tử.
Thế lực sau lưng Bạch Đế Thành, khẳng định cũng không muốn cùng Diệp Thần chơi cứng.
Cho nên làm nhạt xử lý cũng rất bình thường.
Hẳn là chính vì như thế, đối phương mới đưa mảnh vỡ cây nguyệt quế đến chỗ mình?
Nghĩ tới đây.
Trong lòng Y Khinh Vũ, đối với Diệp Thần càng phát ra khinh thị.
Một kẻ dám đánh lén mình, lại không dám gánh chịu trách nhiệm, chẳng qua cũng chỉ là một tên hề.
Dù thiên tư không kém.
Nhưng luận khí độ, luận phong phạm.
So với Thiên Ý Thánh tử, vẫn như cũ là chênh lệch quá xa.
Bất quá mảnh vỡ cây nguyệt quế bị nâng lên đến cái giá này, đều là bởi vì Diệp Thần.
Bây giờ Diệp Thần từ bỏ đấu giá, mình hiển nhiên không thể lấy giá gốc hai trăm vạn cực phẩm linh thạch để thanh toán.
Cùng lắm thì để phòng đấu giá một lần nữa đấu giá.
Dù sao người mất mặt cũng không phải là mình.
Quản sự sau khi mở hộp ngọc ra, chính là lúc này mở miệng nói rõ ý đồ đến.
Nguyên bản Y Khinh Vũ đang suy tư nên trả giá như thế nào.
Nghe vậy lập tức sững sờ.
"Đây là thứ tư Thánh tử bảo đưa tới?"
Trên khuôn mặt khuynh thành của Y Khinh Vũ, lần thứ nhất lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quản sự gật đầu: "Thứ tư Thánh tử trước khi nói đấu giá là hiểu lầm."
"Hắn cùng Thiên Ý Thánh tử có mâu thuẫn, cũng sẽ không liên lụy đến Thánh nữ."
"Để biểu thị áy náy, đem vật này tặng cho Thánh nữ."
"Hi vọng có thể cùng Thánh nữ kết giao bằng hữu!"
Khi âm thanh của quản sự rơi xuống, hai tên đạo tử con mắt đều trừng lớn.
Diệp lão tứ đây rốt cuộc là thao tác gì vậy?
Cái gì mà trước đó không nhận ra được, tuyệt đối là lời nói dối.
Diệp lão tứ tuyệt đối là cố ý.
Huống hồ liền xem như thật.
Cũng không đến mức đưa bảo vật mà mình vừa tốn hai trăm vạn cực phẩm linh thạch để đấu giá xuống chứ!
Diệp lão tứ đến cùng là muốn làm cái gì?
Mà Y Khinh Vũ nghe vậy, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, cũng lập tức tỉnh táo lại.
Nàng nheo lại đôi mắt tuyệt mỹ.
Trong nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện.
Vị thứ tư Thánh tử kia, vẫn như cũ là muốn nhục nhã Thiên Ý thánh địa, nhục nhã chính mình.
Dù sao mình chính là vị hôn thê của Thánh tử.
Thân là vị hôn thê của Thánh tử, lại thu nhận bảo vật của địch nhân.
Về tình về lý đều không thể chấp nhận.
Như vậy tuyệt đối sẽ ở ngoại giới dấy lên tin đồn.
Sẽ ảnh hưởng đến tâm thái của Thánh tử, từ đó khiến cho việc tu hành của Thánh tử xảy ra vấn đề.
Thậm chí có thể ảnh hưởng đến tư chất vô địch của Thánh tử.
Mà Diệp Thần.
Chính là nhìn ra tầm quan trọng của mảnh vỡ cây nguyệt quế đối với mình.
Nên mới không kiêng nể gì như thế làm ra loại chuyện này.
Cho rằng mình dù có khó khăn đến mấy, cũng tất nhiên sẽ vì tu hành mà nhận lấy.
Loại thủ đoạn đả kích địch nhân này.
Đích thật là khí quyển nhưng lại bỉ ổi.
Có thể coi là dương mưu.
Bất quá Y Khinh Vũ cười một tiếng.
Diệp Thần dùng loại thủ đoạn này đối phó mình, quả thật là quá xem thường mình.
Mảnh vỡ cây nguyệt quế đối với mình hoàn toàn chính xác trọng yếu.
Nhưng mình làm sao có thể bởi vậy liền vứt bỏ thanh danh của Thánh tử, vứt bỏ thanh danh của thánh địa mà không để ý?
Huống hồ.
Mảnh vỡ cây nguyệt quế này vốn là của mình, không cần Diệp Thần phải đưa?
Đến lúc đó, mình sẽ đích thân đoạt lại.
Cho nên ánh mắt của Y Khinh Vũ, trong thời gian cực ngắn liền khôi phục bình tĩnh.
Càng đè nén xuống khát vọng sâu trong thân thể mềm mại.
Đối quản sự bình tĩnh mở miệng: "Nói dùm ta với thứ tư Thánh tử."
"Vật thuộc về Y Khinh Vũ ta, tương lai ta tự nhiên sẽ tự tay đoạt lại."
"Về phần thứ tư Thánh tử, ngược lại là có khí phách, xuất ra hai trăm vạn cực phẩm linh thạch, chỉ vì dùng ra những thủ đoạn bỉ ổi này."
"Nhưng nên biết được, Tu Tiên Giới cuối cùng thực lực mới là tất cả, những quỷ mị tiểu đạo này, tại thực lực chân chính trước mặt, không đáng giá nhắc tới!"
Y Khinh Vũ thanh âm như gió xuân ấm áp, dù là nói lời nói nặng, nhưng vẫn như cũ nghe êm tai.
Bất quá quản sự nghe vậy, khóe miệng lại co giật.
Lời truyền đạt này quá đắc tội người.
Thế là hắn vội vàng xuất ra lưu âm thạch, mời Y Khinh Vũ lặp lại lần nữa.
Y Khinh Vũ khóe miệng cong duyên dáng hơi cứng đờ.
Bất quá vẫn là rất nhanh thuật lại một lần.
Liền nhìn quản sự một lần nữa bưng hộp ngọc, cáo lễ rời đi.
Quản sự bưng hộp, trong lòng phá lệ cảm khái.
Tuy nói một thế này, có thể là thế cuối cùng mở tiên lộ.
Có thể là thời đại hoàng kim trước khi Tu Tiên Giới hồi quang phản chiếu, thiên kiêu sẽ xuất hiện lớp lớp.
Rất nhiều thể chất đã biến mất, đều sẽ tái hiện.
Khiến cho tố chất tổng hợp của thiên kiêu thế hệ này rất cao.
Vượt xa phía trước mấy đời.
Nhưng mới mở miệng liền đưa bảo vật hai trăm vạn cực phẩm linh thạch.
Đối phương lại còn chưa từng nhận lấy.
Đây không phải quá bất hợp lí?
Liền xem như thực lực tung hoành còn mạnh hơn Tr·u·ng Châu, đều chưa từng nghe qua có thiên kiêu nào phá của như vậy.
Phàm là đổi lại chính hắn, đừng nói là làm nhục.
Coi như để cho mình quỳ xuống.
Mình dù là do dự một giây, đều là đối linh thạch không tôn trọng.
Liền như vậy cảm khái, quản sự rất nhanh lần nữa tới phòng riêng của Diệp Thần.
...
Sau khi gõ cửa, tiến vào phòng riêng.
Đem mảnh vỡ cây nguyệt quế trả lại nguyên chủ.
Đồng thời dùng lưu âm thạch phát lại lời nói cuối cùng của Y Khinh Vũ.
Diệp Thần nghe thanh âm, tay vuốt ve mảnh vỡ cây nguyệt quế, không khỏi có chút nhíu mày.
Nói thật, Diệp Thần không nghĩ tới đối phương vậy mà lại cự tuyệt.
Mà đối phương nói cái gì bỉ ổi thủ đoạn, càng khiến Diệp Thần không hiểu.
Mình đưa cho vị hôn thê một món quà mà thôi.
Bỉ ổi cái gì chứ?
Nữ nhân thật sự là khó có thể lý giải được!
Bất quá Diệp Thần cũng nghe ra, đối phương đối với mảnh vỡ tàn của cây nguyệt quế, hoàn toàn chính xác rất muốn.
Mình có lẽ có thể hù dọa đối phương một chút.
Ngươi nếu không nhận lấy, ta liền trực tiếp hủy đi.
Nhưng rất nhanh Diệp Thần liền bỏ ý niệm này.
Lấy vị hôn thê cho thấy cảm xúc đối địch, coi như thật dùng loại thủ đoạn này làm cho đối phương nhận lấy, hơn nửa cũng không có bạo kích.
Một mảnh vỡ, chỉ có hai ngàn năm trăm lần, vậy khẳng định không cần nghĩ sẽ phản hồi ra được cây nguyệt quế.
Đoán chừng chỉ làm cho mình phản hồi ra một đống mảnh vỡ.
Vậy phải có cái gì dùng?
Dùng để ủ phân cho trà ngộ đạo à?
Thế là Diệp Thần thay đổi chủ ý, đem mảnh vỡ cây nguyệt quế thu hồi.
Đã đối phương không muốn, vậy thì trước tiên không tặng nữa.
Đối phương không phải muốn tự mình đến lấy sao?
Vậy ta chờ ngươi tới lấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận