Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 88: Nhìn ta có hay không thu thập ngươi liền xong việc!

**Chương 88: Xem ta có thu thập được ngươi hay không là xong!**
Diệp Thần lên tiếng.
Khiến cho Tôn Nhược Tâm, người một lòng muốn nắm giữ Diệp Thần, moi ra càng nhiều kim tệ, sững sờ tại chỗ.
Nàng thật sự không ngờ tới.
Diệp Thần vậy mà lại nói ra những lời này.
Trước kia, mỗi ngày khi hắn tặng quà cho mình, đều gọi mình là sư tỷ.
Kết quả mới có mấy ngày, liền có người mới, quên người cũ, bắt đầu gọi mình là Tôn đạo hữu?
Quan trọng nhất chính là, còn nói cái gì mà sợ Đại sư tỷ hiểu lầm?
Diêu Hi ở trong lòng Diệp Thần, đã quan trọng đến vậy sao!
Tôn Nhược Tâm nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Diệp Thần, thật sự không thể nào tiếp thu được chuyện này.
Diệp Thần đã từng yêu mình như vậy.
Ngay cả phi thuyền cũng tặng cho mình, sau đó mình oán trách một câu hắn cũng không nói.
Càng là bất chấp hiềm khích lúc trước.
Đem Thanh Vân lệnh tặng cho mình.
Sao có thể đột nhiên lại không yêu, đột nhiên lại như vậy?
Trừ phi, là mình thật sự đã làm tổn thương trái tim Diệp Thần, khiến Diệp Thần thật sự thất vọng.
Mình hết lần này đến lần khác ích kỷ, hết lần này đến lần khác tùy hứng, hết lần này đến lần khác không hề cố kỵ, kỳ thật đều đang tiêu hao tình yêu Diệp Thần dành cho mình.
Mà cuối cùng, lần không cho Diệp Thần vào cửa kia, càng trở thành cọng rơm cuối cùng khiến Diệp Thần rời đi.
Nói tóm lại.
Tôn Nhược Tâm vẫn cho rằng, vô luận mình đối đãi với Diệp Thần như thế nào.
Diệp Thần đều sẽ yêu mình cả đời, không rời không bỏ.
Nhưng bây giờ, khi nàng p·h·át hiện Diệp Thần cũng sẽ rời đi.
Nàng thật sự hoảng loạn. . .
Nàng bây giờ, so với trước kia càng cần Diệp Thần hơn.
Bây giờ nàng chỉ là đệ tử bình thường, nghèo rớt mùng tơi.
Mà Diệp Thần là thân truyền đệ tử, ra tay hào phóng, có thể mang đến cho mình lượng lớn tài nguyên.
Đồng thời, cha mình bởi vì chuyện Thanh Vân lệnh, vẫn luôn bị Diệp gia nhằm vào.
Thanh Vân thành đều nhanh không thể trụ được nữa.
Cũng cần mời Diệp Thần hỗ trợ nói giúp.
Trong tình huống này, làm sao mình có thể để m·ấ·t Diệp Thần?
. . .
Cho nên giờ khắc này, Tôn Nhược Tâm cũng không để ý đến những chuyện khác.
Vội vàng vô cùng đáng thương mở miệng: "Sư đệ, đừng như vậy, sư tỷ biết sai rồi!"
"Lễ vật này ngươi nh·ậ·n lấy đi!"
"Sư tỷ về sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa!"
Tôn Nhược Tâm vẫn muốn dựa vào việc bán thảm, để đạt được sự t·h·a thứ của Diệp Thần.
Nhưng mà Diệp Thần không nhịn được khoát tay, trực tiếp đ·á·n·h rơi chiếc nhẫn xuống đất.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tôn Nhược Tâm, lạnh nhạt mở miệng: "Kỳ thật ta đã sớm biết, trước khi Ngân Nguyệt phiên chợ yêu thú đến, Thanh Vân Tông đã sớm báo tin cho các ngươi."
"Cho nên ngươi đã sớm biết yêu thú sắp tới, nhưng ngươi vẫn không chút do dự l·ừ·a lấy phi thuyền của ta, một câu cũng không nhắc nhở, không chút do dự bỏ chạy."
"Về sau ngươi lấy Thanh Vân lệnh từ trong tay ta, việc đầu tiên là chạy đến Thanh Vân Tông, chính là sợ Diệp gia biết chuyện, tìm các ngươi đòi lại Thanh Vân lệnh."
"Mà ta đem Thanh Vân lệnh tặng cho ngươi, bị gia tộc trách phạt. Nếu không phải sư tôn kịp thời đến, liền muốn bị gia tộc giam cầm cả đời, ngươi có quan tâm không?"
"Ta là đã từng t·h·í·c·h ngươi, nhưng đó là quá khứ."
"Ngươi đi đi, ta không muốn để Đại sư tỷ suy nghĩ nhiều."
". . ."
Diệp Thần, làm cho Tôn Nhược Tâm triệt để lạnh buốt cả tay chân.
Thì ra, Diệp Thần biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng cho dù biết tất cả, biết mình đều là đang l·ừ·a hắn.
Diệp Thần vẫn cố gắng đối tốt với mình, sau khi gia nhập tông môn, việc đầu tiên làm chính là chuẩn bị kinh hỉ cho mình, tặng song tu c·ô·ng p·h·áp.
Tình yêu của Diệp Thần đối với mình, phảng phất như có thể bao dung tất cả.
Nhưng bây giờ, người yêu mình sâu đậm như vậy.
Mình lại vứt bỏ hắn.
Diệp Thần xoay người, một lần nữa hướng ánh mắt về phía trên đài.
Tôn Nhược Tâm đứng tại chỗ, đôi môi đỏ mấp máy, nhưng nửa ngày cũng không nói nên lời.
Chỉ có thể yên lặng cúi đầu, nhặt chiếc nhẫn bị Diệp Thần đ·á·n·h rơi.
Trầm mặc không nói nhìn bóng lưng Diệp Thần, trong lòng tràn đầy hối h·ậ·n.
. . .
Mà những đệ tử vây xem sau khi xem xong vở kịch này, cũng đều kinh ngạc.
Trước đó bọn hắn còn cảm thấy Diệp Thần là "l·i·ế·m c·h·ó" đã đành.
Còn đứng núi này trông núi nọ, gặp một người yêu một người.
Không ít nữ tu bởi vậy mà p·h·á lệ khinh bỉ Diệp Thần.
Nhưng sau khi nghe xong cách Tôn Nhược Tâm đối xử với Diệp Thần.
Sự x·e·m t·h·ư·ờ·n·g trong lòng các nàng lập tức biến m·ấ·t.
Bị người yêu đối xử như vậy.
Biết rõ tất cả chân tướng, mà vẫn như cũ yên lặng cố gắng vì đối phương.
Nam nhân như vậy, quả thực là quá khiến người ta cảm động.
Không ít nữ tu đều mắt sáng lên.
Thầm nghĩ, nếu mình cũng có thể gặp được một nam nhân yêu mình như vậy thì tốt biết mấy.
Mà những nam đệ tử khác, lại càng thêm khinh bỉ Diệp Thần.
Bọn hắn thật sự không nghĩ tới, Diệp Thần so với tưởng tượng của bọn hắn còn "l·i·ế·m" hơn.
Người ta vốn không coi m·ạ·n·g ngươi ra gì.
Ngươi còn có thể không ngừng cố gắng, tự mình làm cảm động chính mình.
Thật là không hợp lẽ thường.
"l·i·ế·m c·h·ó" thật là đáng c·hết a!
. . .
Diệp Thần không để ý đến cách nhìn của các đệ tử xung quanh.
Những lời vừa nói.
Chủ yếu chính là vì làm sâu sắc thêm hình tượng nhân vật.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết, mình vì nữ nhân mà ngay cả m·ạ·n·g cũng không màng.
So sánh ra.
Việc tặng các loại bảo vật, cơ duyên liền lộ ra càng thêm hợp tình hợp lý.
Từ đó không đến mức dẫn tới việc người ngoài đào sâu.
Bất quá Tôn Nhược Tâm nữ nhân này, đối với Diệp Thần mà nói, thật sự không quan trọng.
Trong tông môn có mười lăm lần nữ tu cũng có mấy vị.
Còn có nữ tu gấp hai mươi lần.
Cho dù Diêu Hi có ngày không ở tông môn.
Mình cũng có những nữ tu khác có thể nhận được ban thưởng.
Đã như vậy.
Tự nhiên không cần t·h·iết phải nuông chiều Tôn Nhược Tâm.
Nhận của mình nhiều lễ vật như vậy, chiếm nhiều t·i·ệ·n nghi của mình như vậy.
Còn hùng hổ chạy tới chất vấn mình?
Không biết còn tưởng rằng ta mới là người nhận lễ vật.
Cuối cùng cái p·h·áp khí nhẫn kia, càng là buồn cười.
Tùy t·i·ệ·n mua chút đồ bỏ đi liền muốn nắm ta, muốn ta cảm động.
Ngươi cho rằng ngươi cũng có hệ thống l·i·ế·m c·h·ó à?
Cho nên.
Tôn Nhược Tâm bị Diệp Thần ném thẳng ra sau đầu.
Diệp Thần an tĩnh nhìn lên trên đài.
Trên đài, Lý Tiêu d·a·o và Diêu Hi hai người tiếp tục đại chiến.
Nhưng khác với lúc ban đầu thế lực ngang nhau.
Bây giờ Diêu Hi đã rõ ràng xuất hiện thế yếu.
Diêu Hi dùng Cầm Long Thủ, cùng cực phẩm trâm cài tóc p·h·áp khí c·ô·ng kích, đều đã bị ép ra.
Nhưng hoàn toàn không có p·h·át huy ra hiệu quả.
Lý Tiêu d·a·o vẫn như cũ thành thạo điêu luyện.
Mà Diêu Hi đã lộ rõ vẻ bại.
Rốt cục.
Trước một đạo k·i·ế·m khí không thể tránh né, thân thể Diêu Hi trực tiếp bay ra ngoài.
Khiến cho khán giả, những người vừa mới hoàn hồn lại lần nữa, đều là thốt lên kinh ngạc.
Thắng bại đã phân.
Mà khóe miệng Diệp Thần cũng khẽ giơ lên không dễ p·h·át hiện.
Lần này ổn!
. . .
"Lý Tiêu d·a·o thắng, tấn cấp vòng tiếp th·e·o!"
Trần trưởng lão tiếc h·ậ·n nhìn Diêu Hi.
Vừa rồi Diệp Thần gây ra chuyện kia, đương nhiên hắn cũng chú ý tới.
Nói thật, Trần trưởng lão bởi vậy càng thêm chướng mắt Diệp Thần.
Đường đường là nam nhân, đội trời đạp đất, vậy mà vì nữ nhân mà từ bỏ hy vọng s·ố·n·g sót của mình.
Ngay cả m·ạ·n·g của mình cũng không để ý.
Ai có thể để ý loại l·i·ế·m c·h·ó này?
Diệp Thần có được danh ngạch Ngũ Hành động, nếu có thể cho Diêu Hi thì tốt.
Đặt ở trong tay Diệp Thần loại l·i·ế·m c·h·ó này, thật sự là quá lãng phí.
Trần trưởng lão càng thêm quyết định.
Năm nay tông môn tỷ thí, Diệp Thần tất nhiên biểu hiện hỏng bét.
Mình sẽ nhân cơ hội đó khẩn cầu lão tổ chỉnh đốn môn phong, đem Diệp Thần trục xuất khỏi tông môn!
. . .
Mà ở trên đài, Lý Tiêu d·a·o tiêu sái thu k·i·ế·m, đi đến trước mặt Diêu Hi, người có sắc mặt có chút tái nhợt, hành lễ nói: "Mạo phạm sư muội, bất quá đại đạo như trường hà, tu hành như đi n·g·ư·ợ·c dòng nước, không tiến ắt lùi, mong sư muội thứ lỗi."
Lý Tiêu d·a·o, khiến Trần trưởng lão âm thầm gật đầu, trên mặt mỉm cười.
Đây mới là dáng vẻ mà tu tiên giả nên có.
Sao có thể bởi vì nữ nhân xinh đẹp, mà nhường cơ duyên của bản thân.
Mà Diêu Hi sau khi tỷ thí một trận với Lý Tiêu d·a·o, triệt để hiểu rõ chênh lệch giữa hai người.
Đối phương thậm chí còn có dư lực.
Mình căn bản không thể nào là đối thủ.
Cho nên mặc dù có chút m·ấ·t mát, nhưng cũng không có gì là không cam lòng: "Còn muốn đa tạ sư huynh thủ hạ lưu tình."
Lý Tiêu d·a·o nhẹ nhàng nâng cằm cười nói: "Sư muội chẳng qua là bị quá nhiều thứ vướng bận, phân tâm quá nhiều."
"Ngoại vật cũng không có quan trọng như vậy, sư muội không cần vì những ngoại vật kia, mà cùng những kẻ râu ria lãng phí thời gian."
"Về sau mong sư muội có thể chuyên tâm vào con đường tu hành."
"Tương lai, ngươi và ta cùng nhau thành tựu Trúc Cơ, sư muội sẽ p·h·át hiện những ngoại vật kia, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi."
"Tu Tiên Giới, cuối cùng tu vi mới là tất cả, nhất thời địa vị cao thấp, bất quá chỉ là thoảng qua như mây khói!"
Thanh âm của Lý Tiêu d·a·o rất lớn, truyền khắp toàn trường.
Các đệ tử sau khi nghe được, biểu lộ đều có chút kỳ quái.
Không khỏi nhìn về phía Diệp Thần.
Lý sư huynh hình như có chút ý tứ với Đại sư tỷ.
Hơn nữa kẻ "râu ria" trong miệng hắn, hiển nhiên là đang nói Diệp Thần.
Diệp Thần lại không ngốc, đương nhiên cũng nghe ra.
Muốn cướp nữ nhân của ta, còn châm chọc ta đúng không?
Các ngươi chờ đó, năm nay tông môn tỷ thí, xem ta thu thập ngươi như thế nào là xong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận