Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 221: Quả nhiên muốn dẫn cô cô cùng một chỗ!

**Chương 221: Quả nhiên muốn dẫn cô cô cùng đi!**
Mặc dù việc này không phải do mình.
Nhưng chất nữ t·h·í·c·h nam tu, lại t·h·í·c·h chính mình.
Chuyện này, nói tóm lại là khiến mình có chút chột dạ.
Thấy chất nữ không hề vì Diệp Thần t·h·í·c·h mình mà sinh ra hiềm khích, An Diệu Ly cũng yên tâm phần nào.
Nhưng biểu hiện cố chấp của chất nữ lúc này lại khiến An Diệu Ly p·h·á lệ đau đầu.
Nàng đành s·ờ lấy đầu An Vũ Y, ân cần khuyên nhủ: "Tu Tiên Giới rộng lớn vô biên, chỉ riêng vùng Duyện Châu rộng lớn mà chúng ta đang ở, tu tiên giả đã nhiều không đếm xuể."
"Càng không cần nói đến toàn bộ Tu Tiên Giới."
"Ngươi còn nhỏ, tương lai sẽ còn gặp được rất nhiều người, hà tất phải chấp nhất?"
"Nếu ngươi chỉ là không cam tâm, thì lại càng không cần thiết."
"Ngươi phải biết, trên đời chuyện không như ý chiếm đến tám chín phần, ngay cả những bậc thượng cổ Tiên Tôn, vẫn còn canh cánh trong lòng những điều khó bình."
"Có một số vị sau khi c·hết, chấp niệm thậm chí còn hóa thành những vật không thể diễn tả."
"Ngay cả Tiên Tôn còn như vậy, huống chi là ngươi."
"Những chuyện miễn cưỡng không được, vậy thì đừng nên miễn cưỡng."
"Nghĩ thoáng một chút..."
An Diệu Ly dốc lòng khuyên bảo, thậm chí còn lấy Tiên Tôn ra làm ví dụ.
Nhưng An Vũ Y vẫn một mực quật cường: "Ta lại muốn miễn cưỡng!"
An Diệu Ly:...
An Diệu Ly thở dài: "Vậy ngươi muốn thế nào? Lại đi tìm Diệp Thần sao?"
"Lòng dạ nam nhân c·ứ·n·g rắn, so với băng sơn còn c·ứ·n·g hơn."
"Ngươi đi cũng vô ích, nói không chừng đến gặp mặt cũng không được."
An Vũ Y lại chờ mong nhìn về phía cô cô của mình: "Một mình ta đi, đương nhiên là không được."
"Nhưng nếu có cô cô cùng đi giúp ta, Diệp Thần nhất định sẽ gặp ta!"
Lần này, đôi mắt đẹp của An Diệu Ly trợn tròn, không dám tin nhìn cháu gái mình.
Mình cũng đi?
Hoang đường!
Dù trước mặt là chất nữ, An Diệu Ly cũng không nhịn được mà gương mặt xinh đẹp nén giận: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Huống hồ, Diệp Thần căn bản không t·h·í·c·h ngươi! Ngươi còn chưa hết hy vọng sao?"
Nói đến câu cuối, giọng An Diệu Ly đã mang theo chút lạnh lẽo.
An Vũ Y lệ rơi lã chã gật đầu: "Ta biết!"
"Nhưng ta yêu một người, người đó lại yêu người khác, ta có thể làm gì được?"
"Càng không cần nói, người kia lại còn là cô cô mà ta yêu nhất."
"Ta có thể làm sao bây giờ?"
Nghe An Vũ Y nói, An Diệu Ly r·u·n lên trong lòng.
Cảm giác áy náy dâng trào.
Nàng lập tức ôm chặt đầu An Vũ Y vào trong n·g·ự·c.
Đúng vậy, người mình yêu lại t·h·í·c·h cô cô của mình.
Vũ Y mới là người đau khổ nhất.
"Nhưng cho dù ta đồng ý, ngươi gặp Diệp Thần rồi thì làm thế nào?"
An Diệu Ly thở dài nói.
An Vũ Y ánh mắt kiên định: "Ta chỉ cần có thể nhìn thấy hắn là đã vui rồi."
"Nước chảy đá mòn, một ngày nào đó, hắn sẽ chấp nhận ta."
Nghe đến đây, An Diệu Ly rốt cuộc không nói nên lời.
Mà An Vũ Y còn có điều chưa nói.
Đó chính là Diệp Thần ở cùng cô cô còn hơn là ở cùng Lý Phi Hoàng kia.
Ít nhất nếu Diệp Thần thành cô phụ của mình.
Về sau thường xuyên ở chung, chưa hẳn mình không có cơ hội.
...
Ngày thứ hai sau khi Thần Ý Động t·h·i·ê·n kết thúc.
Thời gian của Diệp Thần vẫn trôi qua đều đặn.
Mỗi ngày, ngoài việc đi dạo bên ngoài xem có đồ vật nào t·h·í·c·h hợp để tặng hay không, hắn lại an tâm tu luyện.
Về phần chuyện tặng quà, trong khoảng thời gian này vẫn không hề bỏ bê.
Dù sao về sau còn phải tham gia đấu giá hội.
Mặc dù số lượng linh thạch tr·ê·n người Diệp Thần đã không ít.
Nhưng dù sao đây cũng là Tiên Kinh t·à·n t·h·i·ê·n, vô cùng trân quý.
Tự nhiên là phải chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt.
Trong Thần Ý thành, những nữ tu có bội số lớn hơn trăm lần tuy khó tìm.
Nhưng những nữ tu có ba mươi, năm mươi lần thì vẫn không ít.
Mặc dù tâm lý đề phòng của những nữ tu này đều rất nặng.
Đối với tu sĩ lạ bắt chuyện, căn bản sẽ không để ý.
Nhưng đối với việc tặng quà của Diệp Thần, các nàng sẽ không từ chối.
Thậm chí có người còn "thuận cột trèo lên tr·ê·n".
Hy vọng có thể tiến thêm một bước với Diệp Thần.
Ngày hôm nay, hệ th·ố·n·g làm lạnh vừa kết thúc.
Diệp Thần chuẩn bị ra ngoài tùy t·i·ệ·n tìm một vị nữ tu để phản hồi lễ vật.
Nhưng còn chưa kịp ra ngoài, hắn đã p·h·át giác được có kh·á·c·h tới thăm trước cửa.
Chỉ cần quét qua khí tức của hai người, Diệp Thần liền biết là ai tới.
An Vũ Y và An Diệu Ly, hai cô cháu.
Diệp Thần nhíu mày?
An Vũ Y đây là đến mách tội, mang th·e·o cô cô đến tìm mình tính sổ?
Diệp Thần đối với chuyện này không hề hoảng sợ.
An Diệu Ly đến rất đúng lúc, hai trăm lần so với những nữ tu hoang dại bên ngoài thì tốt hơn nhiều.
Cho nên khi hai nữ nhân họ An còn chưa kịp lên tiếng nhờ người thông báo.
Diệp Thần đã chủ động mở cửa sân, mời hai người vào.
Thái độ như vậy càng khiến An Vũ Y tin chắc rằng, Diệp Thần quả nhiên là t·h·í·c·h cô cô của mình.
Khi chỉ có mình nàng tới, Diệp Thần hờ hững.
Nhưng khi đi cùng cô cô, thậm chí còn chưa kịp nói gì đã được mời vào.
Mà An Diệu Ly cảm nhận được sự nhiệt tình của Diệp Thần, trong lòng không khỏi thở dài.
Thậm chí bắt đầu hoài nghi, có khi nào Diệp Thần cố ý không?
Cố ý tỏ thái độ lạnh nhạt với chất nữ, cố ý đem Hoàng Huyết tặng cho người khác.
Sau đó để chất nữ đến hỏi mình, ép mình không thể không tới?
Nếu thật sự là như thế.
Thì t·h·ủ· đ·o·ạ·n của Diệp Thần này, không khỏi quá mức âm hiểm.
...
Sau đó, ba người ngồi trong sân nói chuyện phiếm.
Điều khiến Diệp Thần kinh ngạc là đối phương không hề khí thế hùng hổ đến hỏi tội, thậm chí còn không nhắc đến chuyện Hoàng Huyết.
Chỉ là tùy ý cùng hắn trò chuyện.
Có điều hắn có thể cảm nhận được, An Diệu Ly hoàn mỹ đến cực hạn, cơ hồ không tìm thấy một tì vết, đối với thái độ của hắn có chút lãnh đạm.
Hầu như không muốn nói chuyện.
Tất cả đều là An Vũ Y đang nói chuyện với hắn.
Nhưng dù vậy, cũng khiến cho Diệp Thần có chút mơ hồ.
Mình không phải bảo An Vũ Y đi hỏi cô cô của nàng sao?
Chẳng lẽ An Diệu Ly không nói với An Vũ Y là mình không t·h·í·c·h nàng?
Rốt cuộc là tình huống gì đây?
Bất quá Diệp Thần trước nay không phải là người thích truy đến cùng ngọn nguồn sự việc.
Thích thế nào thì thế, miễn là không ảnh hưởng đến việc tặng quà của hắn là được.
Thế là, sau một hồi hàn huyên, Diệp Thần lấy ra một viên ngọc bội óng ánh sáng long lanh, tỏa ra linh khí, đưa tới trước mặt An Diệu Ly: "Vật này là ngọc bội ta mấy ngày nay vô tình có được, có thể khiến người bình tâm tĩnh khí, không ngừng gột rửa tạp chất bên trong, ôn dưỡng ngũ tạng. Nếu đột p·h·á lúc đeo ngọc bội này tr·ê·n người, còn có thể ch·ố·n·g cự tâm ma..."
"Ta đã có bảo vật tương tự."
"Vậy nên, vật này xin tặng cho An tiền bối."
An Diệu Ly nhìn ngọc bội kia, cố nén xúc động cau mày, khẽ nhíu lông mày.
Vật này rõ ràng là hữu dụng đối với chất nữ sắp đột p·h·á Kim Đan.
Nhưng Diệp Thần không trực tiếp cho chất nữ.
Mà lại muốn tặng cho mình, muốn mình nhận lấy.
An Diệu Ly không muốn nhận.
Nàng thật sự không muốn dính líu quan hệ với Diệp Thần.
Nhưng An Vũ Y lại sáng bừng hai mắt.
Đây nhất định là lễ vật mà Diệp Thần đặc biệt chuẩn bị cho mình.
Tuy là "yêu ai yêu cả đường đi", Diệp Thần là vì cô cô, mới chuẩn bị cho mình.
Nhưng vẫn là tâm ý của Diệp Thần.
Diệp Thần tặng, nàng đều muốn.
Nhìn thấy cô cô một bộ không muốn nhận, An Vũ Y vô cùng đáng thương, ở dưới bàn đá lôi k·é·o tay áo cô cô.
Trong hai mắt tràn đầy khẩn cầu.
An Diệu Ly không chịu được ánh mắt của chất nữ, gương mặt phiêu dật xuất trần, thanh lệ như tiên lộ vẻ do dự.
Cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu, đưa tay ngọc ra tiếp nh·ậ·n viên ngọc bội linh vận mười phần, thanh lãnh mở miệng: "Đa tạ Diệp đạo hữu!"
"Về sau ta sẽ đưa quà đáp lễ cho đạo hữu..."
Diệp Thần nghe thấy âm thanh nhắc nhở phản hồi hai trăm lần trong đầu, không nhịn được lộ ra ý cười.
Mặc dù không có bạo kích.
Nhưng hai trăm lần bội suất, vẫn so với những nữ tu hoang dại bên ngoài tốt hơn rất nhiều.
Mà nụ cười tr·ê·n mặt Diệp Thần, xem xét chính là p·h·át ra từ nội tâm.
Khiến cho hai nữ đối diện càng thêm x·á·c nh·ậ·n tâm ý của Diệp Thần!
An Vũ Y càng quyết định.
Về sau gặp lại Diệp Thần, tuyệt đối phải dẫn th·e·o cô cô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận