Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 520: Để cho ta nhìn xem cực hạn của ngươi ở đâu!

**Chương 520: Để ta xem cực hạn của ngươi ở đâu!**
Âm dương nhị khí của Diệp Thần có chất lượng quá cao, lại thêm tốc độ truyền tải quá nhanh.
Khiến Phạn Thanh Hòa nhất thời có chút không chịu đựng nổi.
Bất quá Phạn Thanh Hòa cũng không quá mức lo lắng.
Dù sao đệ tứ Thánh tử nội tình thâm hậu, vượt xa chính mình.
Bây giờ vừa mới thành lập thông đạo, âm dương nhị khí bên phía đệ tứ Thánh tử quá nhiều, áp lực quá cao, cho nên truyền tới nhiều một chút là chuyện rất bình thường.
Mình kiên trì nửa ngày, về sau tốc độ truyền tải hẳn là sẽ chậm lại.
Đến lúc đó, tự nhiên là sẽ không còn cảm giác được áp lực nữa.
Thế là, Phạn Thanh Hòa một lòng tu hành.
Gia tốc luyện hóa hấp thu thôn phệ Âm Dương Chi Lực đến từ Diệp Thần.
Qua nửa ngày.
Con mắt Phạn Thanh Hòa bỗng nhiên khẽ đảo...
Trên mặt lộ ra nét mừng, đẹp kinh người.
Cảm nhận được khí tức bay lên trong cơ thể mình, Phạn Thanh Hòa phá lệ vui vẻ.
Đột phá!
Mình, đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ!
Đây chính là ưu thế của đạo tâm chủng ma Niết Bàn trải qua.
Có thể thuận tiện nhất hấp thu âm dương nhị khí mà người hộ đạo vất vả tu luyện, đạt đến cảnh giới tăng nhanh tu vi của mình mà không có bất kỳ tai họa ngầm nào.
Bất quá phần lớn Thần nữ đều không thể nghiệm được.
Dù sao người hộ đạo bị hút khô sau đó muốn trùng tu.
Dù thiên tư có cao hơn nữa, cũng rất khó theo kịp tốc độ tăng lên tu vi của Thần nữ.
Cơ bản đều là Thần nữ đang chờ người hộ đạo.
Đãi ngộ được nhờ vào người hộ đạo mà tăng cao tu vi như mình, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Chính mình mới đột phá Hóa Thần trung kỳ không lâu, bây giờ liền trực tiếp đột phá Hóa Thần hậu kỳ.
Cảm giác tu vi tăng tiến như mặt trời ban trưa này, thật sự là thoải mái vô cùng.
Mà lại mình đột phá Hóa Thần hậu kỳ.
Tốc độ luyện hóa âm dương nhị khí sẽ trở nên càng nhanh hơn.
Cho nên hiện tại, Phạn Thanh Hòa chỉ lo lắng Âm Dương Chi Lực của Diệp Thần không đủ cho mình hấp thu.
Thậm chí có chút lo lắng.
Mình đột phá Hóa Thần hậu kỳ liền tiêu hao không ít.
Muốn đến Hóa Thần đỉnh phong, phải dùng càng nhiều.
Đợi mình viên mãn về sau, Diệp Thần bên kia còn có thể còn lại bao nhiêu?
...
Phạn Thanh Hòa cứ như vậy mang theo lo lắng, tiếp tục cố gắng tu hành.
Rất nhanh.
Lại nửa ngày trôi qua.
Phạn Thanh Hòa liếc mắt, thư sướng thở ra một hơi.
Cảm nhận được khí tức viên mãn đến cực hạn của tự thân.
Trong lòng Phạn Thanh Hòa vui vẻ, khó mà dùng ngôn ngữ hình dung.
Mới một ngày trôi qua.
Mình liền đạt tới Hóa Thần đỉnh phong.
Bây giờ, thân thể của mình sẽ không còn đem âm dương nhị khí chuyển hóa thành tu vi nữa.
Toàn bộ còn lại đều có thể dùng để Niết Bàn.
Bất quá Phạn Thanh Hòa đoán chừng, tốc độ truyền tải bên Diệp Thần nhanh như vậy, đoán chừng chỗ còn lại đã không tính nhiều lắm.
Đoán chừng cũng chỉ còn có thể luyện hóa nửa ngày.
Thu hoạch trong nửa ngày, hiển nhiên khó mà chống đỡ được cho mình hoàn mỹ đệ nhị biến.
Đối với điều này.
Phạn Thanh Hòa mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không tính thất vọng.
Dù sao thế gian nào có chuyện thập toàn thập mỹ.
Huống hồ khoảng cách tiên lộ mở ra cũng chỉ còn mười năm.
Mình có thể sớm đột phá đến Hóa Thần đỉnh phong, về sau thuận lợi đột phá Hợp Đạo kỳ, đi đến con đường thành tiên, kỳ thật cũng là chuyện tốt.
Bởi vậy, tâm tính Phạn Thanh Hòa rất buông lỏng.
Mà khi phát giác được Phạn Thanh Hòa đột phá.
Diệp Thần bên này phun trào Âm Dương Chi Lực lại lần nữa tăng vọt gấp đôi.
Điều này làm cho việc luyện hóa của Phạn Thanh Hòa, lại lần nữa trở nên phá lệ phí sức.
Nhưng Phạn Thanh Hòa không chút hoảng hốt, ngược lại trong lòng vui mừng vạn phần.
Không nghĩ tới Diệp Thần lại vẫn còn thừa lực.
Vậy đệ nhị biến của mình, chẳng phải là có thể càng hoàn mỹ hơn một chút sao?
...
Thế là trong nháy mắt, ngày thứ hai trôi qua.
Nhìn Diệp Thần còn chưa khô kiệt, liên tục không ngừng.
Cường độ cao luyện hóa khiến trong ánh mắt Phạn Thanh Hòa có chút mỏi mệt, nhưng càng nhiều hơn là vui sướng.
Thánh tử quả nhiên ra sức.
Nhiều một chút tốt!
Càng nhiều càng tốt!
Mình muốn chính là càng nhiều càng tốt!
Mà khi ngày thứ ba trôi qua, Phạn Thanh Hòa nhìn qua thông đạo truyền tải, tốc độ truyền tải vẫn như cũ không thấy nửa điểm dấu hiệu thu nhỏ của Âm Dương Chi Lực.
Trong đôi mắt Phạn Thanh Hòa, phần lớn sự sợ hãi lẫn vui mừng đã rút đi, bắt đầu chăm chú suy tư xem Diệp Thần nơi đó còn thừa lại bao nhiêu.
Ngày thứ tư trôi qua.
Trong mắt Phạn Thanh Hòa, nhiều hơn vẻ kinh hoảng.
Đã bốn ngày trọn vẹn, Diệp Thần nơi đó vì cái gì vẫn còn?
Mà lại tốc độ truyền tải sao còn không thấy giảm xuống?
Phạn Thanh Hòa quan sát sổ tay của rất nhiều Thần nữ qua các thời kỳ, chưa từng thấy tình huống truyền tải song thông đạo nào.
Nghi thức có thể vượt qua ba ngày.
Mà Diệp Thần bên này, đã bốn ngày như vậy.
Mình dù đã hao phí đại lượng âm dương nhị khí để tăng lên tu vi của mình, nhưng bây giờ cũng sắp đầy.
Phạn Thanh Hòa cảm giác, nhiều âm dương nhị khí như vậy.
Đã không sai biệt lắm đủ cho mình hoàn mỹ tiến hành Niết Bàn đệ nhị biến.
Thế nhưng rất nhanh, ngày thứ năm trôi qua.
Hai con ngươi nguyên bản linh động óng ánh của Phạn Thanh Hòa, giờ phút này đã biến hóa, tròng trắng mắt trở nên nhiều hơn...
Chống đỡ, thật sự phải chống đỡ!
Theo Phạn Thanh Hòa vẫn còn cắn răng kiên trì, cảm giác hẳn là phải kết thúc.
Diệp Thần hẳn là cuối cùng cố gắng dồn một chút mà thôi.
Mình nhất định có thể chống đỡ.
Đối với Niết Bàn trải qua mà nói.
Hoàn mỹ Niết Bàn cũng không phải cực hạn.
Tỉ như trước đó hấp thu thần thức Niết Bàn của Diệp Thần, kỳ thật thành quả vượt xa hoàn mỹ Niết Bàn.
Mang đến cho mình sự tăng lên to lớn.
Cho nên, dù là chống đỡ không được, Phạn Thanh Hòa cũng vẫn kiên trì, muốn thu nạp thêm một chút.
Như vậy tương lai chỗ tốt sẽ lớn hơn.
Mà ôm tâm thái kiên trì như vậy, ngày thứ sáu kết thúc.
Phạn Thanh Hòa chỉ cảm thấy chính mình cũng sắp ngồi không vững.
Nhiều lắm, thật sự nhiều lắm.
Thức hải của mình, gân mạch, trong đan điền, đã tràn đầy tất cả đều là âm dương nhị khí, đã không có chỗ chứa, sắp căng trướng ra rồi.
Nàng lúc này mở miệng: "Thánh tử, không sai biệt lắm, ngài lưu lại một chút đi, như vậy cũng tốt cho về sau tu hành lại!"
Nhưng mà Diệp Thần bên này, ánh mắt kiên định: "Thần nữ không cần lo cho ta, nàng mới là quan trọng nhất, ta nhất định phải giúp nàng vượt qua các đời Thần nữ, đạt thành Niết Bàn trước nay chưa từng có, vì thế nỗ lực toàn bộ thần thức thì có làm sao?"
Phạn Thanh Hòa vốn định nhận thua...
Nhưng nhìn Diệp Thần còn lo lắng đến hiệu quả Niết Bàn hơn cả mình, lập tức cảm giác áy náy.
Nhất thời không nói ra lời, chỉ có thể tiếp tục cắn răng kiên trì!
...
Rất nhanh.
Ngày thứ sáu ngay tại Phạn Thanh Hòa kiên trì trôi qua một nửa.
Phạn Thanh Hòa cảm giác chính mình cũng có chút không thể thở nổi.
Cực hạn, thật sự đã đến cực hạn.
Nhìn Diệp Thần vẫn chưa dừng lại, Phạn Thanh Hòa thật sự không chống nổi nữa.
Nàng nghĩ tới nội tình thâm hậu của Diệp Thần.
Nhưng không nghĩ tới vậy mà có thể nhiều như vậy.
Mình tiêu hao nhiều như vậy dùng để đột phá, cuối cùng lại vẫn không thể hoàn toàn bao dung.
Đệ tứ Thánh tử, thật sự không hợp thói thường.
Nhiều âm dương nhị khí như vậy, Thánh tử đến cùng là làm thế nào tu luyện ra được.
Bất quá giờ phút này không phải là lúc chú ý những điều này.
Thanh âm Phạn Thanh Hòa giờ phút này đều đang run rẩy: "Thánh tử, không được, thật sự luyện hóa không nổi nữa rồi!"
"Ta cảm giác bây giờ hấp thu, đã đủ để ta càng hoàn mỹ hơn đột phá, từ đó đạt tới cảnh giới Niết Bàn mà các đời Thần nữ chưa từng đạt tới!"
"Cho nên thật sự đã đủ!"
"Van cầu ngài Thánh tử, ngài hãy cho mình lưu lại một chút đi."
Trong thanh âm Phạn Thanh Hòa, đều mang chút cầu khẩn.
Mà Diệp Thần nghe vậy, lại là mặt mày tràn đầy chăm chú: "Phạn Thanh Hòa, tiên lộ cuối cùng của một đời đang ở trước mắt, nàng chẳng lẽ lại muốn bởi vì chút khó khăn này mà bỏ lỡ sao?"
"Nàng cũng chỉ có thể đi đến nơi này thôi sao?"
"Phải biết trước nàng, bao nhiêu Thần nữ đều là bởi vì người hộ đạo không cách nào kiên trì quá lâu, dẫn đến thuế biến không đủ, mà đến đêm khuya phải che mặt thút thít?"
"Nàng cứ thế từ bỏ, xứng đáng với sư tôn của nàng, xứng đáng với đạo thống của Thiên Dục tông, càng xứng đáng với việc ta vì để cho nàng hoàn mỹ Niết Bàn, mà từ sau lần trước rời đi phải cố gắng tu hành sao?"
"Nàng nghĩ tới tương lai gặp được địch nhân, có khả năng bởi vì đệ nhị biến kém một chút, dẫn đến thân tử đạo tiêu, trăm năm cố gắng thất bại trong gang tấc không?"
"Nàng có hay không suy nghĩ kỹ càng rồi?"
Thanh âm Diệp Thần cuồn cuộn như sấm, điếc tai nhức óc.
Khiến trong đôi mắt Phạn Thanh Hòa, lộ ra vẻ không cam lòng cùng áy náy.
Đúng vậy, người hộ đạo của mình, ưu tú đến mức tất cả Thánh nữ đều cầu còn không được.
Nhưng mình ở trong phúc mà không biết hưởng, lại muốn nửa đường từ bỏ.
Còn Diệp Thần thì sao?
Vì tích lũy nội tình Âm Dương Chi Lực như vậy, trong đó tất nhiên không biết nỗ lực bao nhiêu cố gắng.
Mà làm tất cả những điều này, chỉ là vì trợ giúp mình tu hành!
Mình có thể nào bởi vì nhất thời không nhịn được?
Mà phụ lòng tốt của Diệp Thần?
Nghĩ tới đây, Phạn Thanh Hòa miễn cưỡng để cho mình nghiêm mặt, thanh âm run rẩy nói: "Thánh tử giáo huấn rất đúng, ta vẫn còn có thể kiên trì..."
Diệp Thần lúc này mới hài lòng cười một tiếng.
Lập tức tăng lớn cường độ truyền tải Âm Dương Chi Lực, thuận tiện mở miệng khích lệ Phạn Thanh Hòa: "Thần nữ, để cho ta xem cực hạn của nàng ở đâu..."
"Âm Dương Chi Lực, cho ta ra!"
Sau một khắc, hai mắt Phạn Thanh Hòa chính là triệt để chỉ còn lại tròng trắng mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận