Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 307: Đơn thuần đạo hữu quan hệ!

**Chương 307: Quan hệ đạo hữu đơn thuần!**
Nghe vậy, đôi mắt tiên khí mười phần của An Diệu Ly khẽ nheo lại.
"Ta tiếp cận Diệp Thần, chưa từng có ý vì ngươi."
"Ta và Diệp Thần tuy có tiếp xúc, nhưng là quan hệ đạo hữu đơn thuần, không một chút trái lương tâm."
"Làm sao có thể cùng hắn kết làm đạo lữ?"
An Vũ Y nghe vậy, ôm cánh tay An Diệu Ly lay động: "Cô cô, ta không có ý đó."
"Khi được cứu trở về, ta ngồi trên chiến xa của Diệp sư huynh."
"Chiến xa kia rất oai phong, giống như ngồi trên mặt trời, đặc biệt nóng bỏng, toàn thân ấm áp dễ chịu vô cùng..."
"Lúc ấy ta cố ý kéo dài rất lâu, nhưng sư huynh lại bất động thanh sắc, cuối cùng còn cự tuyệt ta."
"Ta vẫn luôn rõ ràng, Diệp Thần sư huynh là thích cô cô."
"Bây giờ đối với ta thái độ đổi mới, nhưng đáy lòng vẫn không bỏ xuống được cô cô, cho nên khi ta chủ động, mới bất động thanh sắc."
"Dù sao nếu cùng ta có quan hệ đạo lữ!"
"Sau này khi đối mặt với cô cô, Diệp Thần lại nên tự xử như thế nào?"
An Diệu Ly nghe đến đây, ngược lại hiểu rõ.
Hoàn toàn chính xác.
Nếu Diệp Thần cùng với An Vũ Y.
Diệp Thần còn làm thế nào để tiếp cận mình?
Mình khẳng định không có khả năng cùng Vũ Y tranh giành nam nhân.
Tâm của mình sẽ không cho phép mình làm ra loại chuyện này.
An Diệu Ly còn đang suy tư.
An Vũ Y bên kia lại tiếp tục phối hợp nói: "Nhưng nếu cô cô cùng Diệp Thần kết làm đạo lữ, vậy sẽ không giống."
"Đến lúc đó, Diệp Thần sư huynh không còn lo lắng, ta chủ động một chút, liền có thể đạt được ước muốn."
"Hoặc là cô cô chủ động gọi ta cùng một chỗ."
"Như vậy ta và cô cô rốt cuộc không cần phải tách ra, mãi mãi có thể cùng nhau sinh hoạt."
"Đây chẳng phải là kết cục tốt nhất sao?"
"Huống hồ, cô cô đối với Diệp Thần sư huynh, cũng không phải thật sự không có chút cảm giác nào?"
Nói đến lời cuối cùng, An Vũ Y nhìn thẳng vào cô cô.
An Diệu Ly lông mi khẽ chớp động, có chút lảng tránh ánh mắt sang bên cạnh, không muốn đối mặt với chất nữ.
Chất nữ nói tất cả đều là ngụy biện.
Nhưng câu nói sau cùng, khiến An Diệu Ly luôn tùy tâm không cách nào trả lời.
"Đại chiến sắp đến, ta còn cần củng cố cảnh giới, lĩnh hội công pháp."
"Việc này ngày sau hãy nói."
An Diệu Ly né tránh, nhẹ nhàng rời đi.
An Vũ Y nhìn bóng lưng có chút vội vàng của cô cô, gương mặt xinh đẹp đáng yêu lộ ra ý cười giảo hoạt, nhưng vẫn hô: "Trước đó vài ngày lão tổ mời Diệp Thần sư huynh, nhưng sư huynh cự tuyệt, nói sau khi Nguyên Anh muốn đi Thiên Diễn thánh địa."
"Lão tổ nói ngoại nhân đi không đùa, nhưng ta không cho là như vậy."
"Sư huynh lợi hại như vậy, ngay cả Thánh nữ và trưởng lão của thánh địa gặp đều muốn tâm động, sư huynh còn có tiểu thế giới, xuất thân giàu có, xuất thủ hào phóng, khẳng định sẽ hòa nhập như cá gặp nước."
"Nếu như sư huynh thật sự đi, vậy thì thật sự không còn cơ hội!"
An Vũ Y kỳ thật đã sớm nhận ra, cô cô đã động tâm với Diệp Thần.
Đối với điều này, An Vũ Y tự nhiên có thể hiểu được.
Dù sao Diệp Thần dáng dấp đẹp trai, thực lực mạnh, thiên phú cao, gia sản còn phong phú đến mức khó tưởng tượng.
Quan trọng nhất chính là còn có một cái tiểu thế giới, bên trong có ba mươi sáu tòa huyền không phong, còn có Tinh Thần ao cùng Đãng Hồn sơn.
Nam tu như vậy, ai gặp mà không mê mẩn?
An Vũ Y mấy ngày nay ngẫu nhiên đi ngủ, còn có thể nằm mơ thấy cảnh Diệp Thần đến cứu mình, cảm xúc dâng trào.
Trong tình huống này, cô cô động tâm là có thể hiểu được.
Nhưng cô cô khẳng định bởi vì cố kỵ mình, cho nên vẫn luôn chưa từng tiến thêm một bước.
Trong tình huống này, mình nhất định phải thúc ép cô cô một chút.
Để cô cô nắm chắc.
Chỉ có cô cô hai tay nắm chắc.
Mới có thể đến phiên chính mình.
Mà An Diệu Ly nghe nói sau khi Diệp Thần Nguyên Anh, muốn đi tới thánh địa, dáng người tinh tế hơi chậm lại.
Nhưng vẫn không nói một lời, rất nhanh rời đi.
Chờ trở lại động phủ, An Diệu Ly mới thở dài một hơi.
Kỳ thật nàng đã sớm biết, Diệp Thần sẽ rời đi.
Dù sao lấy thiên tư của Diệp Thần, căn bản không phải Thần Ý tông có thể lưu lại.
Nhưng trong khoảnh khắc biết được.
Trong lòng An Diệu Ly vẫn không khỏi có chút buồn bã.
Trong óc nhớ lại lời chất nữ.
An Diệu Ly suy tư cặn kẽ, mặc dù có chút hoang đường, nhưng hình như cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Mình không quan trọng.
Nhưng Vũ Y đã sớm chờ mong vạn phần.
Nếu Diệp Thần tiến về thánh địa, sau này muốn gặp một lần cũng khó khăn.
Mình làm sao có thể để Vũ Y cả một đời sống trong tương tư?
Cho nên...
Mình có nên vì Vũ Y mà tiến thêm một bước?
Bất quá rất nhanh, An Diệu Ly cười khổ một tiếng.
Nguy cơ do Thiên Minh tông mang tới đã gần ngay trước mắt, có thể vượt qua hay không còn chưa chắc chắn.
Giờ phút này chuyện quan trọng nhất, vẫn là tu luyện.
Tiên Kinh kinh khủng.
Nếu mình có thể tiến thêm một bước lĩnh hội, chiến lực tất nhiên còn có thể tăng lên trên diện rộng.
Có lẽ có thể nghênh đón chuyển cơ.
An Diệu Ly rất nhanh tiến vào trạng thái tu luyện sâu.
Trên đỉnh đầu, có một đạo Thần Lô hư ảnh xoay quanh, rủ xuống từng đạo thần quang.
Khiến An Diệu Ly càng trở nên nổi bật, phảng phất như thần nữ hạ phàm.
...
Thiên Minh tông cường giả giáng lâm.
Tam đại Nguyên Anh cường giả của Thần Ý tông cùng xuất chiến, ba đánh một vẫn không đánh lại, chật vật chạy trốn.
Mặc dù bên ngoài có lời đồn.
Trong ba người chỉ có phong chủ của Diệu Pháp phong là thật sự kém cỏi.
Thần Ý lão tổ là bởi vì khi g·iết Nguyên Anh trung kỳ địch nhân đã để lại tai họa ngầm, mới biểu hiện không tốt.
Mà An Diệu Ly mới đột phá, cũng đã thể hiện ra thực lực Nguyên Anh trung kỳ, đủ để kinh người.
Nhưng bên ngoài đối với Thần Ý tông, không có bất kỳ lòng tin nào.
Dù sao Thiên Minh tông có Hóa Thần.
Mà lại Thiên Diễn các quyết đoán đóng cửa hàng, rời khỏi Thần Ý thành.
Càng nói rõ tình huống nguy cấp.
Dù sao tin tức của thánh địa, từ trước đến nay là linh thông nhất.
Từ trước đến nay, giữa các tông môn lớn ở Duyện Châu, chỉ cần sắp có đại chiến phát sinh.
Thiên Diễn thánh địa đều sẽ trước tiên thông báo cho môn nhân ở khu vực sở tại chú ý đề phòng, thậm chí là rút lui.
Hầu như không có một lần nhắc nhở sai.
Cho nên Thiên Diễn các đều đã chạy, chứng tỏ vị Hóa Thần đại tu Thiên Minh Tử kia, khẳng định phải đích thân đến đây.
Mọi người tự nhiên cũng chạy theo.
Tránh đến lúc đó bị người của Thiên Minh tông tiện thể đồ thành, vậy thì c·hết oan.
Trong lúc nhất thời, Thần Ý thành vốn phồn hoa nay người đi nhà trống.
Số lớn tu tiên giả rời đi để tránh nạn.
Cũng không ít thế lực nhỏ xung quanh vốn thần phục Thần Ý tông nảy sinh ý nghĩ to gan, thừa cơ cướp đoạt tài nguyên điểm bên ngoài của Thần Ý tông.
Tu sĩ c·ướp đoạt cũng ngày càng nhiều.
Toàn bộ phạm vi Thần Ý tông hỗn loạn tưng bừng, không có nửa điểm trật tự.
Mỗi ngày đều có số lớn tu tiên giả c·hết đi.
Phảng phất Thần Ý tông thật sự sắp bị diệt.
Mà đối với loạn tượng bên ngoài, còn có việc các thế lực nhỏ lật lọng.
Thần Ý tông không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại triệt để triệu hồi các đệ tử và trưởng lão.
Phong tỏa sơn môn đại trận.
Phảng phất yên tĩnh như c·hết.
Cứ như vậy, ba tháng sau.
Một chiếc lâu thuyền to lớn vô cùng, phảng phất che khuất cả bầu trời, từ trong biển mây chậm rãi hạ xuống!
Trên lâu thuyền, có một lá cờ lớn, trên đó khắc họa Minh Thú kinh khủng.
Khiến người ta nhìn mà phát khiếp.
Đây là tiêu chí của Thiên Minh tông.
Cờ đến, đại biểu Thiên Minh tông cũng đến.
Mà càng khiến người ta kinh hãi là, phía sau chiếc lâu thuyền đại diện cho Thiên Minh tông.
Lại còn có vài chục chiếc lâu thuyền nhỏ hơn một chút.
Trên lâu thuyền có đủ loại tiêu chí.
Điều này khiến không ít cường giả của các thế lực khác, đều không nhịn được giật mình trong lòng.
Thiên Minh tông thậm chí ngay cả cường giả của những tông môn thuộc hạ, đều cùng nhau mang đến!
Đây là thật sự muốn Thần Ý tông c·h·ó gà không tha a!
Nghĩ đến phong cách làm việc nhất quán của Thiên Minh tông.
Tất cả mọi người đều cảm khái trong lòng.
Thần Ý tông truyền thừa tám ngàn năm, lần này thật sự xong rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận