Tu Tiên: Ta Thật Không Có Muốn Làm Liếm Chó!

Chương 634: Chiến Thần tộc truyền thống!

Chương 634: Truyền thống của Chiến Thần tộc!
Nghe được lời của Lạc Băng Linh.
Độc Cô Thắng trên mặt lộ ra ý cười nhạt: "Thanh Độc Cô Mộc kiếm kia, vốn là vật của tiên tổ ta, ta thân là hậu nhân kiệt xuất nhất, đương nhiên phải thuộc về ta."
"Thiên Đế truyền nhân Diệp Thần hỗ trợ đem kiếm gỗ đưa về Kiếm Tông, ta tự nhiên sẽ cảm tạ người này."
"Nhưng kiếm gỗ thuộc về ai, chính là chuyện nội bộ của Kiếm Tông ta."
"Về phần Thiên Đế truyền nhân có thể g·iết được Tinh Hà Vương Thể, hoàn toàn chính xác là rất kinh người."
"Nhưng Tinh Hà Vương Thể Vương Đằng kia, ta trước đó đã từng tại tiên lộ đệ nhị cảnh, một lần chạm mặt, khí tức hơi có chút phù phiếm, hiển nhiên là không biết dùng thủ đoạn gì, đột nhiên tăng lên..."
"Việc nắm trong tay đạo và pháp, cũng không có đạt tới mức độ hoàn mỹ, tại lứa tuổi trẻ nhất, có lẽ được xem là không tệ, nhưng nếu gặp phải người cùng thế hệ ta, đó chính là nhược điểm lớn nhất..."
"Mà Độc Cô kiếm pháp của ta đã đại thành, càng từng đạt được kiếm cỏ bảo thuật tàn thiên, diễn sinh ra kiếm đạo của riêng ta!"
"Ta đối với lĩnh ngộ kiếm, tuyệt không kém tiên tổ năm đó ở cùng cảnh giới."
"Dù có đối đầu Thiên Đế truyền nhân, ta cũng có thể cam đoan bất bại."
"Kiếm Tông ta càng có lão tổ ngũ trọng thiên Thánh Nhân, là trưởng bối của Độc Cô nhất mạch ta, tự nhiên sẽ đứng về phía ta."
"Cho nên, vấn đề không lớn!"
Độc Cô Thắng mặc dù tự tin, nhưng cũng không kiêu ngạo.
Cũng không có tuyên bố có thể trấn áp Diệp Thần.
Dù sao chiến tích của Diệp Thần quá kinh người.
Nhưng Độc Cô Thắng cũng không tin mình sẽ bại.
Trưởng lão Kiếm Tông sẽ còn đứng về phía mình.
Độc Cô Mộc kiếm, tự nhiên dễ như trở bàn tay.
Về phần Cổ Vân Vận kia, mình tự nhiên cũng sẽ bồi thường.
Thân là tông chủ Kiếm Tông, tự nhiên lấy tương lai Kiếm Tông làm chủ.
Mình chính là người kiệt xuất nhất của Kiếm Tông.
Trăm năm Hợp Đạo, hai trăm năm đại thành, cảnh giới kiếm thuật càng là không kém gì tiên tổ.
Kiếm Tông tất sẽ tại trong tay mình phát dương quang đại, trở lại thời kỳ huy hoàng.
Cho nên, chỉ cần Cổ Vân Vận phối hợp.
Mình chưa chắc sẽ kết thù với Thiên Đế truyền nhân.
Mà một bên Lạc Băng Linh nghe vậy, gương mặt thanh lệ cùng khí khái hào hùng cùng tồn tại, lộ ra nụ cười.
"Đạo hữu thật khí phách, vậy xin chúc đạo hữu mã đáo thành công..."
"Chỗ bí cảnh kia nhiều nhất còn có hơn nửa năm nữa liền mở ra, chúng ta tốt nhất nên tăng thêm tốc độ!"
Độc Cô Thắng cười với nữ tử một tiếng.
Giờ phút này hai người đã đi tới biên giới Đại Duyện châu.
Xác định đúng phương hướng, Độc Cô Thắng tăng nhanh tốc độ, hướng về Kiếm Tông mà bay đi.
...
Ước chừng nửa ngày sau.
Độc Cô Thắng cùng Lạc Băng Linh bỗng nhiên nhíu mày, nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy một đạo bóng dáng Côn Bằng chân linh xẹt qua từ phương xa, phía sau chân linh, là một cỗ chiến xa bằng đồng thau.
Trên chiến xa, có một thân ảnh tản ra khí tức kinh khủng, bình tĩnh ngồi ở đó.
Phảng phất như quân vương đang tuần sát lãnh thổ của mình.
Chiến xa nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Chớp mắt đã biến mất tại trong tầm mắt của hai người.
Lạc Băng Linh hai mắt tỏa sáng: "Lấy Côn Bằng chân linh kéo chiến xa, toàn bộ Đại Duyện châu có phô trương như thế, sợ là chỉ có Thiên Đế truyền nhân kia mà thôi?"
Mà Độc Cô Thắng thì khẽ nhíu mày.
Phương thức Diệp Thần ra sân khi tranh đoạt hình người trường thọ thuốc trước đó, sớm đã theo ảnh lưu niệm thạch của trận chiến kia được bán chạy, truyền khắp toàn bộ Tu Tiên Giới.
Cho nên, hắn cũng có thể xác nhận.
Người mới vừa rồi chính là Diệp Thần.
Hơn nữa nhìn hướng đi, chính là Kiếm Tông.
Điều này làm cho Độc Cô Thắng nheo mắt lại.
Hắn vốn định trước tiên cùng Cổ Vân Vận kia gặp mặt một lần.
Thể hiện ra một phen thực lực, sau đó tặng một kiện bí bảo đạt được từ Thành Tiên Lộ.
Để trưởng lão Kiếm Tông giúp đỡ nói vài câu.
Từ đó có thể giải quyết việc này một cách gọn gàng và linh hoạt.
Kết quả Diệp Thần vậy mà cũng vừa lúc muốn đi Kiếm Tông.
Điều này hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Độc Cô Thắng.
Mặc dù không sợ, nhưng hắn cũng không muốn kết thù kết oán với hạng thiên kiêu như mặt trời ban trưa là Diệp Thần.
Cho nên, Độc Cô Thắng quyết định thay đổi kế hoạch.
Sau khi trở lại tông môn, sẽ đi tìm lão tổ nói rõ việc này.
Có Thánh Nhân lão tổ ra mặt.
Tin tưởng dù cho là Diệp Thần, cũng sẽ không xúc động.
Mà phía mình, trả giá nhiều hơn một chút cũng không sao.
Tóm lại.
Lần này Độc Cô Mộc kiếm, mình nhất định phải có được.
Độc Cô Mộc kiếm chính là đỉnh phong cực đạo chi binh, ẩn chứa kiếm ý cả đời của tiên tổ.
Nếu mình có được.
Chiến lực tất nhiên sẽ tăng vọt...
Cũng chỉ có như vậy, chính mình mới có tư cách đứng bên cạnh Lạc Băng Linh.
Chiến Thần tộc tộc nhân thiên phú chiến đấu quá kinh khủng.
Mình về phương diện chiến lực, căn bản không sánh bằng Lạc Băng Linh.
Nhưng nữ tử này tính cách thoải mái, sở hữu tư sắc khuynh thành.
Độc Cô Thắng có ý muốn thân cận, để nàng trở thành đạo lữ của mình.
Nhưng Chiến Thần tộc thờ phụng chiến lực chí thượng.
Nữ tử của Chiến Thần tộc, sẽ chỉ gả cho nam nhân có chiến lực áp chế được mình.
Loại tình huống này.
Độc Cô Mộc kiếm, mình nhất định phải đoạt được!
Độc Cô Thắng tăng nhanh tốc độ, hướng về Kiếm Tông bay đi.
Mà Lạc Băng Linh thì nhẹ nhõm đuổi theo.
Chỉ là khi nghĩ đến thân ảnh của Diệp Thần, trên gương mặt xinh đẹp thanh lãnh mà anh khí kia, lộ ra nụ cười...
Nàng không nghĩ tới, dễ dàng như vậy đã gặp được Diệp Thần.
Mình lần này đến Đại Duyện châu, thật sự là quá thuận lợi...
...
Diệp Thần không biết mình đã bị người ghi nhớ.
Một đường đua xe, nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, trên đường đi, Diệp Thần cũng không lãng phí thời gian.
Lấy thủ đoạn cao thâm, dẫn dắt pháp tắc lực lượng hội tụ từ đạo đỉnh, hòa vào tự thân, không ngừng tu luyện.
Sau khi đạt được đạo đỉnh.
Tốc độ tu luyện của Diệp Thần, đã nhanh đến trình độ không hợp thói thường.
Trước đó đang chờ Y Khinh Vũ luyện hóa bản nguyên.
Tu vi của Diệp Thần đã đột phá đến Đại Thừa nhất trọng thiên trung kỳ.
Mà muốn đạt tới hậu kỳ.
Có lẽ cũng chỉ cần thêm ba tháng thời gian.
Tốc độ tu luyện không hợp thói thường như thế nào, có thể thấy được qua đó.
...
Mà khi Diệp Thần đến Kiếm Tông.
Được một vị Thái Thượng trưởng lão cung kính đón vào bên trong Kiếm Tông.
Dẫn tới vô số ánh mắt sợ hãi thán phục, chấn động, chán nản.
Rất nhiều người còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thần, Diệp Thần còn chẳng qua là Nguyên Anh kỳ.
Lúc đó Diệp Thần, vẫn chỉ là Thánh tử thứ tư, căn bản không đáng để Thái Thượng trưởng lão tự mình ra mặt.
Mà mới qua đi bao lâu?
Rất nhiều người còn chưa đột phá nổi một đại cảnh giới.
Diệp Thần cũng đã là Đại Thừa kỳ đại năng.
Trở thành Thiên Đế truyền nhân.
Quan trọng nhất là, Diệp Thần bây giờ đã dương danh lập vạn tại toàn bộ Tu Tiên Giới.
Đương đại đệ nhất, quét ngang vô số thiên kiêu Trung Châu, Tinh Hà nhất tộc liên tục vẫn lạc đời thứ ba thần tử, Dao Quang Thánh tử đều muốn chạy trối chết.
Quá bất hợp lí.
Trưởng lão Lâm Khiêm, người đã từng theo đuổi Cổ Vân Vận, kết quả ngay cả tiểu sư muội đều đi Thiên Diễn thánh địa.
Ngước nhìn Diệp Thần đang nói cười vui vẻ cùng Thái Thượng trưởng lão, ánh mắt hoàn toàn ảm đạm xuống.
Nghe nói sư tôn đang tu hành tại Kiếm Cốc phía dưới, muốn chạng vạng tối mới ra, Diệp Thần cũng không nóng nảy.
Nghe nói Kiếm Tông Thánh Nhân lão tổ xuất quan.
Diệp Thần liền đưa ra ý muốn đi bái kiến một phen.
Thánh Nhân Đại Thừa ngũ trọng thiên, đã có thể xem là nhân vật tuyệt đối đỉnh cấp của Tu Tiên Giới.
Tu tiên không phải là chém chém g·iết g·iết, tu tiên là đạo lý đối nhân xử thế.
Trong tay mình rất nhiều tài nguyên cũng không dùng tới, giữ lại cũng chỉ để nhìn mà thôi.
Nhưng nếu dùng cho tốt, lại có rất nhiều hiệu quả không tưởng tượng được.
Mình không có khả năng luôn tới Kiếm Tông.
Nếu có một tôn Thánh Nhân bảo bọc sư tôn, vậy mình cũng có thể càng thêm yên tâm, có phải không?
Cho nên, nghe nói Kiếm Tông Thánh Nhân thọ nguyên không đủ một ngàn năm.
Diệp Thần tiện tay liền lấy ra hai viên Nhân Sâm Quả, dự định một hồi xem như lễ gặp mặt mà dâng tặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận