Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 951: Ta thực chính kinh (length: 7883)

Trong thành Tẩy Nghiễn, lầu son tường cao, vào lúc chạng vạng, mặt trời vàng dần lặn về phía tây.
"Tỷ tỷ, ta là người mới đến thành này, trong cửa tiệm này có gì vui không?"
Bùi Tịch Hòa cười, tiến đến gần người bên cạnh. Người này mặc thúy sam màu xanh biếc, dùng ngọc trâm cài mái tóc dài tới eo, dung mạo xinh đẹp mỹ miều.
Nhưng giờ phút này, người nọ quay đầu nhìn Bùi Tịch Hòa chằm chằm, ánh mắt sắc như dao găm, nghiến răng nghiến lợi.
"Ta là nam nhân."
Bùi Tịch Hòa im lặng chưa đầy nửa giây, liền thuận miệng nói: "Được rồi, nam tỷ tỷ."
Lý Đường Phùng có tướng mạo như nữ nhân, lại thêm công pháp tu luyện thuần âm, lâu ngày càng tăng thêm vẻ xinh đẹp, nho nhã, âm nhu. Bùi Tịch Hòa đã thu liễm khí tức, cũng không hề thả niệm lực ra dò xét, nên nhận nhầm cũng là chuyện bình thường.
Hắn hừ một tiếng qua kẽ răng, nhưng nhận ra mình không cách nào cảm nhận được sâu cạn của nữ tử này, thậm chí cả con tiểu hồ ly lông vàng trên vai nàng, trong lòng không khỏi dấy lên sự kiêng kỵ.
Trưởng bối trong nhà Lý Đường Phùng từng dạy bảo, ra ngoài hành tẩu, gặp lão nhân, hài tử, thiếu nữ thì phải tránh tùy ý trêu chọc, kẻo lại rước lấy phiền phức lớn nào đó.
Tu vi của hắn hiện giờ đã đạt đến đại thừa, nhưng nếu đụng phải tu sĩ tiên cảnh thì cũng chỉ như tro bụi sau một cái búng tay, vì vậy hắn cố nén cơn giận, quay đầu nói: "Nơi này gọi là 『 Xuân Phong lâu 』, bên trong là... à, một nơi vui vẻ."
Nơi vui vẻ?
Bùi Tịch Hòa liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng, gã đàn ông mày liễu mắt hạnh này ngược lại bụng dạ toàn ý đồ xấu xa.
Người ra vào cánh cửa lớn màu đỏ son này không ít, nam nữ qua lại đều có vẻ mặt không mấy đứng đắn. Nàng khẽ nhướng mày, cũng không ngửi thấy mùi son phấn gì, liền nói tiếng cảm ơn với Lý Đường Phùng, sau đó cất bước đi vào.
Lý Đường Phùng đảo mắt, cũng đi theo vào.
"Khách quan, tới chơi nha?"
Một nữ tử xinh đẹp mặc váy mỏng màu hồng phấn, vòng eo mềm mại như nước, dáng người thướt tha, mặt đẹp tựa hoa xuân, cười duyên dáng tiến lên đón khách.
Bùi Tịch Hòa mặt không biến sắc chút nào, ngược lại trong mắt lại lóe lên ý cười.
"Ngươi ở đây có gì chơi được, cứ lấy ra đi."
"Ai u, khách quan."
Nữ tử phe phẩy chiếc khăn tay thơm, cái mũi xinh như mũi hồ ly khịt khịt, thầm nghĩ trong lòng mùi hương này không thơm ngát, mà càng giống như...
Tôm cay xào lăn?
Thanh Dung cao giọng: "Chỗ chúng ta ấy à, cái gì cần có đều có! Mau, đưa vị khách quan này đến bao sương tốt nhất, mời thượng hạng đầu bài lên."
Lý Đường Phùng vừa lúc đuổi tới đây, hắn không biết lấy từ đâu ra một túi mơ chua giấu trong ngực, lúc này nghe vậy, vừa nhai hạt mơ trong miệng, vừa nói nhỏ với Bùi Tịch Hòa: "Chi tiêu ở Xuân Phong lâu này không ít đâu. Riêng bao sương đã tốn hết ba ngàn tiên tinh."
"Đầu bài ở chỗ bọn họ càng đắt, cộng thêm vào chỉ sợ gần vạn tiên tinh."
Hắn thấy Bùi Tịch Hòa mới đến, đến cả Xuân Phong lâu này làm gì cũng không biết, chỉ sợ lại càng không hiểu giá cả ở đây cao thế nào, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng nhắc nhở.
Bùi Tịch Hòa thì mỉm cười nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Vậy vẫn còn rẻ chán nhỉ? Vẫn là đa tạ ngươi nhắc nhở."
Rẻ?
Lý Đường Phùng nghe vậy, lại thấy nữ tu trước mắt ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, bảo cứ lấy dùng từ trong đó, Thanh Dung chỉ nhìn qua loa liền cười càng tươi, vội vàng đón nàng vào trong.
Hắn cúi đầu nhìn túi mơ chua của mình, lập tức cảm thấy thứ đang nhai trong miệng thật vô vị, chẳng chua chút nào, thì ra cái chua thật sự chính là cái nghèo rớt mùng tơi của hắn.
Con hồ ly lông vàng khịt khịt mũi, mắt lập tức sáng lên, theo vai nàng nhảy xuống, phóng tới chiếc bàn lớn ở giữa phòng.
Món ngon rượu ngọt, trái cây đủ màu xanh đỏ tím, gọi là khiến nó ăn như hổ đói, như gió cuốn mây tan.
Mà trên chiếc giường mềm làm từ gỗ tử đàn và tơ mây có một con hổ trắng lớn trông rất ngoan ngoãn, bộ lông mềm như mây, đang nhìn chằm chằm vào mình vừa bước vào bao sương, đôi mắt màu xanh lam trong suốt lộ ra vẻ tò mò.
Chữ Vương màu đen trên trán thể hiện rõ thân phận của nó, nhưng con hổ này lại cố làm giọng nhỏ đi, ra vẻ kêu một tiếng "meo".
"Ngươi không tới sờ ta sao?" Con hổ trắng này thấy Bùi Tịch Hòa hồi lâu không động đậy, lại mang dáng vẻ nhân tộc, liền cũng cất giọng người từ cổ họng, thanh âm có chút trong trẻo, như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Bùi Tịch Hòa thấy ánh mắt nó sáng rực, cũng đã xem xét xong bố cục bên trong bao sương này, lập tức biết được cái gọi là "vui vẻ" của Xuân Phong lâu này là thế nào, có chút dở khóc dở cười.
Nàng vẫy vẫy tay nói: "Không cần ngươi, ra ngoài đi, tiên tinh cứ tính."
Hổ trắng sững sờ, trên khuôn mặt lông xù có chút nghi hoặc, ngược lại còn sinh ra mấy phần tức giận và xấu hổ.
Mắt hổ đảo qua con hồ ly lông vàng đang vùi đầu ăn uống kia, hừ một tiếng nói: "Ngươi đã nuôi hồ ly còn tới Xuân Phong lâu, giả vờ làm người đứng đắn làm gì, thật ra ta cũng không muốn cho ngươi sờ lắm đâu."
"Ta thật sự đứng đắn."
"Hừ, có ai từng nói ngươi rất giả tạo không."
Hổ trắng nhấc chân nhảy xuống khỏi giường mềm, dáng đi có chút tiêu sái, bộ lông hai màu trắng đen khẽ lay động, tựa như mây trời theo gió dịch chuyển.
Nó sải bước đến cửa bao sương, vừa định bước ra thì đột nhiên quay đầu lại nói: "Vậy thật sự không sờ sao?"
"Không sờ."
"Hừ!"
"Từ từ, ngươi tên gì?"
Nghe thấy Bùi Tịch Hòa đột nhiên lên tiếng, con hổ trắng lớn này đắc ý quay đầu lại, bụng bảo dạ con hồ ly mập kia làm sao địch nổi sức hấp dẫn của lão hổ chứ?
"Ta tên Bạch Phong, ta chính là..."
"Bạch Hoàng?"
Bùi Tịch Hòa nheo đôi mắt vàng lại, vẻ mặt nghi hoặc, cắt ngang lời nói hùng hồn sắp tuôn ra của nó.
Con hổ trắng kia thoáng sững sờ, giọng nói cũng không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, vội vàng dùng hai vuốt hổ che kín mặt mình, gấp giọng nói.
"Ngươi là ai, sao ngươi lại biết?"
"Đừng nói cho người khác biết."
Quả nhiên là vậy.
Ký ức quả thật có chút xa xôi, lần trước là ở Thiên Hư thần châu, lúc đó nàng thậm chí chỉ mới tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, hình như lúc ấy còn nhổ lông của con hổ trắng này?
Có chút nhớ không rõ lắm.
Đôi mắt vàng của nàng mang theo chút nghiêm túc, con hổ yêu này đã cố gắng áp chế khí tức huyết mạch của mình, nhưng vẫn bị Thần Ô huyết của nàng dò xét ra.
Huyết mạch Bạch hổ yêu thần tuy mỏng manh, nhưng sát khí trời sinh bên trong lại cực kỳ tinh thuần.
Như thế Bùi Tịch Hòa mới đột nhiên liên tưởng tới chuyện cũ năm xưa.
"Ngươi chỉ mới có tu vi Đại Thừa sơ kỳ, làm sao phi thăng lên tiên giới được?"
Phi thăng? Hai tai Bạch Hoàng vểnh lên, bỏ hai vuốt hổ đang che mặt xuống, đôi mắt nhìn Bùi Tịch Hòa chằm chằm.
"Sao ngươi biết ta đến từ tiểu thiên thế giới? Ngươi là?"
Nó quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng cũng nhớ ra, kinh hoảng nói: "Là ngươi!"
Con hồ ly đang vểnh đuôi, dúi đầu vào bàn ăn ngẩng lên nhìn bọn họ một cái, thầm nghĩ dù sao nó cũng không rõ nội tình của con hổ trắng này, rõ ràng là nên tiếp tục ăn thì hơn.
Xuân Phong lâu quả nhiên là nơi vui vẻ, những món ăn này quả thực rất ngon, đáng để xếp vào top mười món nó từng ăn.
Thấy Bạch Hoàng dường như muốn nói gì đó, Bùi Tịch Hòa lập tức điểm một chỉ vào giữa trán nó từ xa, niệm lực đen nhánh lóe lên rồi biến mất, đã dễ dàng lướt qua hồn phách.
Cảnh giới của nàng quá cao, « Đạo Tâm Chủng Ma » lại huyền diệu vô cùng, Bạch Hoàng thậm chí còn không cảm giác được mình đã bị sưu hồn xong.
"Được rồi, ngươi cứ ở lại đây trước, lát nữa nói rõ sau."
Trong đôi mắt vàng của Bùi Tịch Hòa lóe lên vẻ trầm tư, nhưng rồi lại đè nén xuống, trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Nàng đang đợi.
Theo ký ức của gã đàn ông trung niên kia, Xuân Phong lâu này người đến người đi, cũng là một trong những lối vào chợ quỷ của Tẩy Nghiễn thành, kết hợp với ký ức của Bạch Hoàng thì càng xác minh điểm này.
"Tẩy Nghiễn chợ quỷ, kỳ trân dị bảo nhiều không kể xiết, người khác đổ xô tới như vịt, ai có thể ngờ tới thế lực chủ quản lại chính là Vô Cực thương hành?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận