Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 723: Ý nghĩ xấu (length: 8512)

Thiên Quang Đao bên trong khí hải đan điền của Bùi Tịch Hòa cũng khẽ run lên, vầng sáng tiêu tán, kim văn lưu chuyển, dần dần trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt nàng lóe lên, trong lòng thầm khen một tiếng.
Trời sinh kiếm cốt, chính là một loại tư chất trác tuyệt đến cực điểm, người sở hữu nó có thể nói là sinh ra đã là phôi thai kiếm tiên.
Kiếm đạo chính là được phân hoá ra từ đại đạo của Khí, độc lập diễn sinh, nói là kiếm cốt, kỳ thực chính là hạng người thiên phú dị bẩm, chưa chào đời đã dựng dục ra một khối bảo xương, đó chính là hình thức ban đầu của "Khí", trở thành bản mệnh vật thiên nhiên.
Mà bảo xương sau đó lại may mắn được đại đạo của kiếm chiếu cố, lúc này mới lột xác thành "kiếm cốt".
Cho nên Tiết Tỳ mặc dù tay cầm trường kiếm, lại vì "Vạn binh vì khí" mà có áp chế nhất định đối với Thiên Quang Đao.
Giờ phút này, thuận thế tế ra kiếm cốt, tám thanh trường kiếm đủ màu sắc được sinh ra từ bát quái trận bàn phía sau Tiết Tỳ cũng rung động thân kiếm, kiếm khí bàng bạc hội tụ lại.
Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài.
Thiên, Địa, Lôi, Phong, Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch.
Nơi đầu mày Tiết Tỳ tràn đầy vẻ thế tất phải thành công, pháp lực Bát cảnh không che giấu chút nào, giữa tiếng ầm vang, vùng trời này dường như đều do hắn làm chủ, kiếm cốt trong tay chính là thanh kiếm thứ chín, cũng là trung tâm Bát Quái, tượng trưng cho chính là 『 nhân 』.
Phá núi cạn sông, xé gió đuổi trăng!
Chín kiếm này hợp lại, Bùi Tịch Hòa lúc này mới phát giác bên trong ẩn chứa chín loại kiếm đạo chân ý hoàn toàn khác biệt nhưng lại bổ trợ lẫn nhau.
Mộ Ma Y kia hiển nhiên cũng không ngờ nam tu này lại giấu một tay như vậy, đành phải vội vàng ngăn cản, trên người lặng yên khoác lên một tầng giáp trụ ngân quang, hiện ra vẻ lạnh lẽo.
Nàng vận đủ pháp lực, những mảnh vỡ còn sót lại sau khi bức tranh thủy mặc sơn hà vỡ nát bị Mộ Ma Y cuốn tới lần nữa, hóa thành hình tượng chân long khổng lồ, bay thẳng đến thủy triều kiếm khí.
Tống Thanh Ca lúc này mới nhìn ra manh mối, kinh ngạc nói: "Mộ sư tỷ lại nhận được truyền thừa thần thông Chân Long sao?"
Mà Sóc Lập bên cạnh sắc mặt nhàn nhạt, lắc đầu.
"Thần thông không trọn vẹn, Mộ tiểu nha đầu không ngăn được nam tu này đâu."
Không ngờ Thiên Vấn nhất mạch lại xuất hiện một tiên thiên kiếm cốt, quẻ kiếm song tu, lại có xu thế dung hợp quán thông.
Bát quái sinh sáu tư, diệu nhiên dệt vạn vật.
Chín kiếm rơi xuống, tựa như mang theo thần uy trời đất, phong tỏa giam cầm tuyệt đối, khiến chân long kia rạn nứt từng khúc, rú lên một tiếng buồn bã, cuối cùng vỡ nát tan đi.
Kiếm khí như thủy triều, oanh sát lên người Mộ Ma Y, dù có ngân giáp ngăn cản, nhưng cũng nhanh chóng ảm đạm đi.
Tiết Tỳ nhếch môi cười nói: "Vị đạo hữu này, bản lĩnh không cứng rắn bằng miệng lưỡi a."
Mà ánh mắt Mộ Ma Y đột nhiên lạnh đi, quạt xếp trong tay xoay chuyển, giữa mi tâm sáng lên một bảo ấn sáu cạnh, pháp lực quanh thân dâng lên mãnh liệt, lại được đẩy lên Cửu cảnh trong thoáng chốc, dùng pháp lực bàng bạc, gắng gượng phá vỡ thủy triều kiếm khí này.
Sau đó, pháp lực sôi trào liền uể oải, quay về Bát cảnh, sắc mặt Mộ Ma Y cũng hơi tái nhợt.
Nàng đứng thẳng người, thân hình cao gầy đĩnh đạc hơn nữ tử bình thường, cất giọng nói.
"Vậy thì tiếp tục đấu đi, dưới tay thấy chân chương."
Mà giờ khắc này, hai bóng kiếm bay lượn tới, Tống Thanh Ca điều khiển Đường Phèn Sơn Tra, hai đầu mày tràn đầy vẻ hứng thú.
"Cũng muốn lĩnh giáo một hai kiếm thuật trời sinh kiếm cốt của các hạ."
Uống đan dược, điều tức một hồi đã khôi phục chút nguyên khí, Hứa Tuân cũng cầm kiếm bước tới, mũi kiếm chỉ thẳng Tiết Tỳ, ánh mắt không rõ ý vị.
Đôi mắt nàng (Bùi Tịch Hòa) cũng bừng lên pháo hoa hưng phấn, thả người nhảy lên, bay vào trong mây, tay phải cầm hàn nhận, phong mang khó che giấu.
"Cũng nguyện thỉnh giáo kiếm thuật của các hạ."
Lĩnh ngộ chín loại kiếm đạo chân ý, có thể nói là hiếm có trên đời, tự mình lĩnh giáo, nhất định có thể khiến Bùi Tịch Hòa được lợi rất nhiều.
Mà Tiết Tỳ nhìn thấy cảnh này, nhíu mày bĩu môi, chậc chậc chửi thầm.
"Hay cho mấy người các ngươi."
"Không phải các ngươi hội đồng đánh một mình ta, thì là ta một mình đấu một đám các ngươi, coi ta Tiết Tỳ là đồ ngốc chắc."
Hắn hùng hổ lầm bầm, khóe mắt lại liếc nhìn thân hình Sóc Lập ở nơi xa, thấy người này cũng không động đậy, lúc này mới yên lòng lại.
Đó có thể là một vị Thượng Tiên, không thể tùy tiện trêu chọc.
Tiết Tỳ mệnh thiếu tiền, thậm chí ai đến gần hắn một chút mà khí vận không thịnh sẽ dễ dàng bị lây nhiễm mệnh cách quỷ nghèo của chính mình.
Có thể nói là một người nghèo kéo theo cả đám nghèo theo.
Thượng Tiên của Thiên Vấn nhất mạch cũng biết rõ điểm này, lại còn mang nhiệm vụ tìm kiếm long sồ, có thể nhớ tới tìm hắn vào lúc cuối cùng đã coi như không tệ.
Không có Thượng Tiên sư trưởng làm chỗ dựa, cuối cùng vẫn thiếu chút lực lượng.
Hắn thầm tiếc nuối trong lòng, trước đó mình từng bói một quẻ, phát giác Hứa Tuân kia quả thật có quẻ tượng của kẻ ngốc lắm tiền dễ bị lừa, lúc này mới lấy Long Huyết Linh Hoa làm mồi, câu lên con cá lớn này.
Không ngờ xuất sư bất lợi, lại để kẻ này trên đường chạy trốn gặp phải đồng môn, lúc này mới gây ra cục diện hiện tại.
Đi? Hay không đi?
Đi thì phần đan dược một phần mười sáu lúc trước coi như ăn chùa, món nợ thiệt thòi này, thực sự khiến hắn đau lòng muốn chết.
Không đi, thì tình thế hiện giờ bất lợi, cho dù thắng được, e rằng vị Thượng Tiên kia cũng sẽ không ngồi yên không quản, ngược lại còn thành ra bồi luyện không công cho bốn người trước mắt này.
Bình thường chỉ dạy kiếm thuật, bồi luyện đấu pháp cho đệ tử cùng mạch, cũng đều phải trả tiên tinh cho hắn!
Như vậy chẳng phải là để bốn người này chiếm tiện nghi không công sao?
Ta có thể chịu thiệt, nhưng tuyệt không thể để bọn họ chiếm tiện nghi!
Tiết Tỳ tâm thần định lại, hừ lạnh nói.
"Lão tử không hầu nữa."
Hắn vừa định quay người đi gấp, dùng thuật Bát Quái đổi vị, Ngự Kiếm Tung Hoành, nghĩ rằng bọn họ cũng đuổi không kịp hắn, nhưng đột nhiên con mắt thứ ba giữa hai hàng lông mày của Tiết Tỳ chớp chớp, lại tập trung vào người Bùi Tịch Hòa.
Có Khí Thiên Phù hộ thân, cho dù Thiên Tôn cũng không thể nhìn thấu mệnh cách Cửu Cửu và khí vận cường thịnh vượt xa tưởng tượng của nàng, thiên kiêu của Thiên Vấn nhất mạch chỉ là Thiên Tiên Bát cảnh, sao có thể làm được?
Tiết Tỳ xác thực không làm được.
Nhưng Thiên Vấn nhất mạch có được truyền thừa Tiên Thiên Bát Quái, huyết mạch khác biệt với nhân tộc bình thường, bẩm sinh đã có thiên phú vượt trội về xem bói, mệnh số.
Mà chỉ có người huyết mạch thuần túy mới có thể sinh ra với ba mắt, tự nhiên thiên thành.
Các tu sĩ khác đều cần tu hành công pháp truyền thừa, không ngừng khai phá tiềm lực huyết mạch, lúc vận dụng pháp lực mới có thể mở con mắt thứ ba, càng giống như một môn đạo thuật thần thông lấy huyết mạch làm ngưỡng cửa.
Tiết Tỳ này vừa hay lại là người tiên thiên tam mục, đối với việc nắm bắt khí cơ, thực sự nhạy bén.
Dưới sự gia trì của thiên phú thần dị, hắn nhìn không thấu mệnh cách và khí vận ngút trời của Bùi Tịch Hòa, lại dùng con mắt thứ ba thấy rõ ràng rành mạch, trên người nữ tử này tựa như có một vầng kim quang tràn đầy, đâm thẳng vào mây trời, cao bảy tám trượng.
Đây chính là... tài vận!
Phú bà!
Tiên tinh!
Sắc mặt hắn chợt biến đổi, nghiêm túc mấy phần, ho nhẹ một tiếng, mặt đầy thành khẩn nói với Bùi Tịch Hòa.
"Vị tiên tử này, tại hạ xuất thân từ Thiên Vấn nhất mạch của An Hư phúc địa, tên gọi Tiết Tỳ, Thiên Tiên Bát cảnh."
"Năm nay tại hạ tám trăm chín mươi bảy tuổi ba tháng lẻ mười sáu ngày, đến nay vẫn giữ mình trong sạch, không biết tiên tử đã có đạo lữ chưa?"
Cơm mềm đã thơm lại ngon, đến lúc ra tay là phải ra tay.
Thiên Vấn nhất mạch không thiếu những tiền bối giống hắn, mệnh thiếu tiền, đều làm như vậy, từ đó kiếm tiên tinh từ tay đạo lữ, giống như chuột sa chĩnh gạo, còn rất đắc ý nói trước mặt hắn.
"Đừng cắm thanh xuân ngược xuống ruộng a."
Tiết Tỳ vừa nói ra lời này, ngay cả Sóc Lập cũng mang theo mấy phần ngạc nhiên trong mắt nhìn về phía Bùi Tịch Hòa, hiển nhiên không ngờ Tiết Tỳ này lại chuyển đề tài nhanh chóng như vậy.
Mà Bùi Tịch Hòa nghe lời này, không nói một lời, chỉ thấy tay phải xoay chuyển, lưỡi đao đột nhiên lóe lên.
Kim văn lấp lóe, tức thì pháo hoa tràn ngập bùng lên, chân ý hóa thành một vầng đại nhật, xé rách triệt để màn đêm, trời đất sáng rõ.
Triêu Dương Thăng Thiên!
- Nếu trước tám giờ tối không có cập nhật thì tức là không có cập nhật.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận