Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 53: Không bằng một bả linh thạch tới đắc hấp dẫn nàng (length: 8812)

Vẻ mặt Bùi Tịch Hòa không có chút gì khó chịu, nàng cười nhẹ nhàng, trông rất tự nhiên và phóng khoáng.
Trước đây khi làm nhiệm vụ, nàng cũng từng gặp phải tình huống tương tự.
Nhưng chắc chắn sẽ có vài người nói nàng không khỏi quá tính toán chi li, đến mấy viên linh thạch, viên đan dược nhỏ cũng muốn đòi lại.
Dựa vào cái gì chứ? Bùi Tịch Hòa cảm thấy mình đâu có nợ nần gì bọn họ, linh thạch của nàng cũng là từng viên từng viên do chính mình tích góp được.
Chưa kể bản thân nàng đã có ơn giúp đỡ bọn họ, là bọn họ thiếu nàng nhân quả, chứ không phải nàng nợ bọn họ.
Cho dù nàng đòi lại linh thạch, phần ân tình nhân quả này cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì, chẳng lẽ chính nàng còn phải bù thêm linh thạch đưa cho ngươi sao?
Mặt mũi lớn thật, Bùi Tịch Hòa không ưa loại người này, thường tính toán rõ ràng từng phân từng li.
Linh thạch dễ kiếm lắm sao? Cho dù bọn họ dùng ánh mắt kiểu "sao ngươi lại kỳ quặc như vậy" để nhìn mình, Bùi Tịch Hòa cũng cảm thấy đáng giá.
Đến mấy viên linh thạch cũng không chịu trả người ta, còn trông cậy hắn báo ân sao?
Nàng mới không thèm đánh nát răng nuốt vào bụng.
Cho nên liền có người đồn nàng keo kiệt vô cùng, tính toán chi li, dưới sự giúp đỡ của kẻ có lòng, cái danh tiếng này coi như đã gắn chặt với nàng.
Cũng may năng lực của nàng vẫn còn đó, làm nhiệm vụ vẫn không thiếu đồng đội.
Chỉ là kẻ đứng sau giật dây, Bùi Tịch Hòa biết là ai, nhưng dù sao đó cũng là Lý gia, nàng không thể nào chủ động gây sự.
May mắn là Đinh Uyển cùng Tiêu Sơn, Tiêu Hải không phải loại người như vậy.
Bọn họ thẳng thắn lấy ra một cái tiểu trữ vật túi, sắp xếp gọn gàng linh thạch đưa cho nàng.
Vốn dĩ bọn họ đều tưởng mình sắp chết dưới tay tên tà tu kia, không ngờ lại có tạo hóa như vậy mà còn sống.
Nếu không phải Bùi sư muội cố gắng chống đỡ, làm sao bọn họ chờ được hai vị sư huynh sư tỷ nội môn đến viện trợ?
Còn nữa, nếu không có Bùi sư muội kịp thời cho bọn họ uống đan dược, tà tu quỷ khí kia đã dời sông lấp biển trong cơ thể bọn họ.
Bất kể là kinh mạch hay tạng phủ, đều sẽ bị thứ trọc tà này xâm nhiễm, không lâu sau, căn cơ của bọn họ liền hoàn toàn hủy hoại.
Đến lúc đó muốn một lần nữa rèn luyện lại cơ thể, muốn thân thể khôi phục tình trạng bình thường, chỉ sợ phải bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian và tinh lực.
Phần ân tình này, bọn họ ghi nhớ vững vàng trong lòng, nó quý giá hơn nhiều so với những viên linh thạch kia.
Bùi Tịch Hòa cân nhắc ba cái trữ vật túi trong tay, mặt mày cong cong vui vẻ.
Ba người này kỳ thật rất tốt, cho nên chính mình mới hào phóng như vậy lấy ra bát phẩm đan dược để cứu bọn họ.
Trên người nàng vẫn còn rất nhiều vết thương lưu lại sau trận kịch chiến với Lâm Chiêu vừa rồi.
Cho dù đã uống đan dược chữa thương, nhất thời cũng không thể hồi phục được quá nhiều, đặc biệt là vết thương do lá cờ hóa thành trường thương xuyên qua.
May mắn là máu đã ngừng chảy.
Sắc mặt Bùi Tịch Hòa trắng bệch tiều tụy, nhưng lại vẫn giữ nụ cười như thường ngày, dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào.
Lục Trường Phong nhìn thấy gương mặt tái nhợt của nàng, không khỏi nhíu mày.
Khương Minh Châu vung tay ngọc.
Chiếc trữ vật túi của Lâm Chiêu liền bị nàng trực tiếp vồ lấy.
Nàng cong ngón tay búng ra, một điểm linh quang màu xanh liền trực tiếp nổ tung trên trữ vật túi.
Lâm Chiêu đã chết, trữ vật túi này chính là vật vô chủ, muốn mở ra rất dễ dàng.
Ào ào, đồ vật bên trong trữ vật túi liền rơi vãi trên cỏ.
Khương Minh Châu lúc này không còn vẻ lười biếng và thong dong như trước.
Gương mặt xinh đẹp của nàng lạnh lùng, đầu mày và ánh mắt tràn ngập sự cao ngạo cùng xa cách thuộc về kẻ bề trên.
Đầu ngón tay Khương Minh Châu kẹp chặt một điểm thanh quang, trực tiếp vồ lấy một đạo Lệnh bài.
Kia lệnh bài toàn thân đen nhánh, mặt trên khắc rõ một con rắn đang du động.
Bùi Tịch Hòa quan sát một chút, cảm thấy dường như có gì đó không tầm thường, con rắn kia đang ngậm lấy chính cái đuôi của mình.
Bám đuôi chi rắn.
Đôi mắt rắn kia rõ ràng được điêu khắc trên lệnh bài, lại khiến nàng cảm thấy một trận tim đập nhanh vì sợ hãi.
Vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Khương Minh Châu trở tay thu lệnh bài vào, nhìn về phía Lục Trường Phong.
Sắc mặt Lục Trường Phong cũng trở nên thận trọng.
"Quả nhiên là Bám đuôi."
"Chúng ta nên trở về bẩm báo sư tôn."
Khương Minh Châu thu lại khí thế toàn thân.
Nàng lại vẫy tay nhặt lấy mấy món đồ vật, sau đó dùng một chiếc trữ vật nhẫn hoàn toàn mới của mình thu những viên linh thạch và hộp ngọc đang rơi vãi trên mặt đất vào.
Trực tiếp đưa cho Bùi Tịch Hòa.
"Tấm lệnh bài này chính là mục tiêu thật sự của chúng ta lần này, cho nên chúng ta nhất định phải mang đi, về phần những thứ khác của tà tu, chúng ta cũng muốn nộp lên trên một ít tà pháp và những vật dơ bẩn của hắn."
"Vốn dĩ là ba người chúng ta cùng nhau đánh chết hắn, chúng ta muốn mang đi thi thể và lệnh bài, những thứ còn lại này liền đưa cho ngươi."
Trong mắt Đinh Uyển cùng Tiêu Sơn, Tiêu Hải đều lộ rõ vẻ hâm mộ.
Nhưng cũng chỉ là hâm mộ đơn thuần.
Dù sao đó cũng là toàn bộ gia sản của một trúc cơ tu sĩ.
Nhưng đây cũng là thứ Bùi Tịch Hòa xứng đáng nhận được, nàng đã chống cự tên tà tu kia, mới có được những thứ này.
Bùi Tịch Hòa tiếp nhận chiếc trữ vật nhẫn Khương Minh Châu ném tới, nàng không hề từ chối.
Nàng nở nụ cười xán lạn.
"Đa tạ sư tỷ sư huynh, vậy ta xin từ chối thì bất kính."
Nàng tự nhiên hào phóng, không hề có chút câu nệ nào.
Trở tay đã đem trữ vật nhẫn cất đi.
Khương Minh Châu yêu thích sự dứt khoát này.
Trong đầu nàng, tính chân thực của cuốn thoại bản kia đã bị đánh một dấu hỏi lớn.
Rất nhiều chuyện xảy ra dường như khớp với kịch bản, nhưng cũng có một số điểm khác biệt.
Nếu thật sự có một tồn tại đứng sau lưng cố tình sắp đặt.
Lại dám tính kế nàng.
Mặc kệ thần là đại năng khủng bố cỡ nào, Khương Minh Châu đều nuốt không trôi cục tức này, nhất định phải hung hăng cắn xuống một miếng thịt trên người thần mới hả dạ.
Tâm tư chuyển biến trong nháy mắt.
Nàng liếc mắt nhìn Lục Trường Phong.
Ánh mắt Lục Trường Phong nhìn về phía Bùi Tịch Hòa dường như vẫn còn khá đơn thuần.
Tâm tư của Lục Trường Phong đối với Minh Lâm Lang, nàng nhìn ra được vài phần, nhưng Minh Lâm Lang lại không có ý đó.
Minh Lâm Lang, người này cùng nàng, cho dù không có cái gọi là thoại bản kịch bản kia, các nàng cũng trời sinh không hợp nhau, nàng hừ một tiếng trong lòng.
Nàng tư thái cực kỳ cao ngạo, lại mang một luồng khí chất tôn quý tự nhiên.
Tư thái như vậy trên người nàng không những không khiến người ta ghét, ngược lại còn khiến người ta không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn ánh mắt.
"Tảng băng, đi."
Nàng cười cười với Bùi Tịch Hòa, phất tay ra hiệu.
Linh lực của nàng thuần hậu, dưới chân nháy mắt xuất hiện vạn đóa thanh hoa, đạp không mà đi.
Lục Trường Phong nhìn nhìn Bùi Tịch Hòa cùng Đinh Uyển mấy người, chắp tay.
"Vậy cáo biệt."
Phất tay xong, cũng không chờ bọn họ phản ứng, băng tức kiếm xuất hiện.
Linh lực của hắn đồng dạng tinh thuần vô cùng, đủ để ngự kiếm phi hành từ sớm, thân hình nhảy lên băng tức kiếm, biến mất ở chân trời.
Gương mặt xinh đẹp của Đinh Uyển ửng đỏ.
"Lục sư huynh thật không hổ danh Băng Tâm Tiên Quân a."
Bùi Tịch Hòa liếc nhìn nàng một cái, điều này cũng là sự thật.
Thiếu niên có dáng vẻ như ngọc thụ lan chi, tuấn lãng không tưởng nổi.
Còn là trời sinh đơn băng linh căn, xuất thân Côn Luân Lục gia, tuổi còn nhỏ đã bước vào hàng ngũ trúc cơ tu sĩ, trở thành người thừa kế đã được định sẵn của Lục gia.
Lại còn ra tay cứu giúp bọn họ.
Điều này tự nhiên làm Đinh Uyển có chút tâm tư thiếu nữ ngưỡng mộ.
Bùi Tịch Hòa mặc dù kinh diễm trước vẻ ngoài của hắn, nhưng cũng không cảm thấy thế nào, thật sự muốn so sánh, cái túi da kia không bằng một nắm linh thạch đối với nàng có sức hấp dẫn hơn.
Nàng cười cười.
"Sư huynh sư tỷ, chúng ta bây giờ liền chuẩn bị về tông môn đi."
Ba người cùng nhau gật đầu đáp ứng, hiện giờ nhiệm vụ đã coi như triệt để kết thúc.
Đinh Uyển nhớ tới điều gì đó, nàng ngưng tụ linh lực.
Thông qua trận bàn đã lưu lại từ trước, đem thanh âm của mình truyền đi khắp Trường Nhạc thôn.
"Lệ quỷ đã trừ, Trường Nhạc lại vô tai ách."
Dứt lời, nàng bấm một cái quyết, trận bàn kia trong nháy mắt quay về trong tay nàng.
Trận bàn nhận chủ, sẽ không dễ dàng mất đi.
Bùi Tịch Hòa gật gật đầu, như vậy nhiệm vụ liền triệt để hoàn thành, nhưng thôn dân trong Trường Nhạc thôn này thật sự sẽ tin sao?
Điều đó thì không chắc, dù sao bọn họ đã trải qua việc lệ quỷ đóng giả người gõ cửa.
Nhân tâm a, khó dò.
Nàng cười cười, cùng ba người đi trên con đường trở về tông môn.
- Bùi Tịch Hòa: A, nam nhân? Sao có thể so sánh với linh thạch tiểu bảo bối của ta chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận