Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 243: Sửa đổi cái này thiên mệnh (length: 8005)

Bùi Tịch Hòa muốn sống, liều lĩnh, liều mạng để được sống sót.
Hi Nguyệt nhìn ra được điều đó.
Cũng đừng nói đến chuyện dám hay không dám đánh cược một phen, dù chỉ qua khoảng thời gian trò chuyện ngắn ngủi này, Bùi Tịch Hòa là người thế nào, đã hiện ra rõ ràng rành mạch trước mặt nàng.
Hai người các nàng có một sự tương đồng về bản chất.
Điều các nàng chán ghét nhất chính là những trói buộc mà thế gian này tồn tại và áp đặt lên người các nàng.
Ta là sinh linh kiêu ngạo, tại sao lại phải bị cái gọi là mệnh số trói buộc dẫn lối, bị dòng sông vận mệnh cuốn đi mà không thể thoát ra?
Cái chết của Hi Nguyệt năm đó cũng không phải là ngoài ý muốn.
Nàng là mệnh cách tám chín, là tam túc kim ô thuần huyết, nhận được truyền thừa của thủy tổ, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể phát sinh sự lột xác chân chính.
Từ tam túc kim ô, hóa thân thành tồn tại tối cao trong truyền thuyết thượng cổ, không hề thua kém tổ long, nguyên phượng hay thủy tổ kỳ lân – chính là mặt trời thần ô.
Đây là điều mà nhất mạch yêu thần tam túc kim ô các đời truy cầu suốt đời.
Nhưng đúng như lời tiên đoán của tế ti trong tộc.
Mệnh số của nàng là 'không cánh chi điểu', sinh ra đã tôn quý, đứng ở nơi đỉnh cao của thế gian này, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước, tựa như chim buông khỏi cành cây dưới chân, không cánh mà muốn bay, thì chỉ có vẫn lạc.
Các mạch tộc yêu thần khác cùng các thế lực ở thượng tiên giới sẽ không cho phép giữa thiên địa này sinh ra mặt trời thần ô thứ ba từ trước đến nay, đánh vỡ cục diện của thế gian này.
Cho nên nàng đã vẫn lạc, vẫn lạc vào thời điểm bước cuối cùng.
Nhưng Hi Nguyệt chưa từng hối hận khi bước ra bước đó. Tế ti trong tộc đã ngàn vạn lần nhắc nhở nàng, an phận với mệnh cách tám chín cũng đã có thể đặt chân lên đỉnh phong thế gian này, lấy thân phận tôn quý kim ô đế cơ mà bễ nghễ tung hoành.
Nhưng nàng không phục, cũng không cam tâm.
Nàng muốn xông phá lớp bình phong cuối cùng đó, để trở thành mặt trời thần ô, cửu cửu chí tôn.
Chết vì điều mình truy cầu, có gì đáng để tiếc nuối hối hận.
Nhục thân của nàng bị rất nhiều đại năng liên thủ trấn sát, hủy diệt trong hư vô.
Nguyên thần thì bị phá giải, dùng thái âm chi lực không ngừng nghiền ép thành hư vô.
Cho dù có truyền thuyết "mặt trời không diệt, kim ô không chết", bọn họ cũng có biện pháp xóa bỏ đi chút tàn dư cuối cùng này.
Một tia chấp niệm đều bị phong ấn vào bên trong vực sâu màu đen này.
Thế giới này vốn là tiểu thế giới tùy thân mà nàng diễn hóa ra khi còn là đại năng năm đó, đế cơ cung khuyết Hi Nguyệt cung nằm chính giữa trong đó, nhưng hôm nay lại thành gông xiềng giam cầm nàng.
Bọn họ e ngại tiềm lực cùng nội tình của nàng, sợ nàng ngóc đầu trở lại.
Dù trong lòng biết một tia chấp niệm tuyệt không có khả năng khởi tử hoàn sinh, cũng tuyệt không buông tha, cho nên đã bóp méo quy tắc của tiểu thế giới, tạo ra cái lồng giam là âm tuyệt chi địa này, vây khốn hóa thân chấp niệm của nàng.
Sở dĩ chân trời có hai vầng liệt dương, một vầng chính là hình chiếu do lực lượng còn sót lại của nàng biến thành.
Vạn ức năm, sự bào mòn của thời gian vốn dĩ vô tình.
Một tia chấp niệm của nàng làm sao có thể tồn tại lâu dài được? Nhiều nhất vạn năm là nhất định sẽ triệt để tiêu vong, sự chờ đợi của nàng vốn hoàn toàn không có ý nghĩa. Người mà Hi Nguyệt chờ đợi, là hậu nhân của kim ô nhất tộc bọn họ.
Huyết mạch của nàng vô cùng thuần khiết, nếu truyền thừa lại cho hậu nhân, liền có thể trao cho họ cơ hội tấn công cảnh giới chín cửu đại nhật thần ô.
Cho dù không tấn công cảnh giới đó, cũng có thể ban cho họ nội tình cường đại, từ đó chấn hưng nhất mạch kim ô yêu thần.
Đáng tiếc tiểu thế giới không ngừng bị dòng lũ hư không bào mòn, nàng không thể truyền ra bất kỳ tin tức nào, đã triệt để từ bỏ ý nghĩ này, cho đến khi cơ duyên xảo hợp gặp được Bùi Tịch Hòa.
Cũng là một mệnh chết yểu.
Có một loại thương tiếc như thể 'vật thương kỳ loại'.
Quả nhiên, Hi Nguyệt phát hiện, các nàng chính là cùng một loại người.
Chỉ một mình Bùi Tịch Hòa đương nhiên không đủ, nhưng nàng lại mang đến bản nguyên lông vũ và mặt trời chân hỏa của chính mình.
Bản nguyên lông vũ tự ẩn đi, năm đó đã tránh thoát được sự cảm ứng và tìm kiếm của các đại năng khác.
Cũng là cơ sở cho thời cơ của tất cả mọi chuyện hôm nay.
"Bùi Tịch Hòa, giúp ta một việc, hoàn thành tâm nguyện của ta đi."
Bùi Tịch Hòa ngồi trên mặt đất, không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy.
Trạng thái của chính mình bây giờ, còn có thể giúp được nàng ở điểm nào sao? Suy nghĩ vừa chuyển, nàng mở miệng nói.
"Cái lông vũ màu đen này và mặt trời chân hỏa, ngươi cứ việc lấy đi. Mặc dù chân hỏa này đã dung hợp với bản nguyên của ta, nhưng ta vốn dĩ sắp chết, cũng không quá để ý việc chết sớm hay muộn."
Ánh mắt Hi Nguyệt hơi dao động.
"Ta muốn ngươi, thay ta sống sót."
"Nếu muốn sống, liền cùng ta, tranh đoạt lấy một đường sinh cơ."
Lời nói của nàng truyền vào trong tai Bùi Tịch Hòa.
Thân hình của Hi Nguyệt đột nhiên hóa thành những điểm sáng màu vàng rực rỡ, có vẻ khá ảm đạm, nhưng vẫn quật cường như cũ.
Ánh sáng tụ hợp vào thân thể không còn nguyên vẹn của Bùi Tịch Hòa.
Đột nhiên, một luồng cảm giác nóng rực lan khắp toàn thân.
Mặt trời chân hỏa vốn đang miễn cưỡng duy trì nhục thân không sụp đổ, dưới sự khống chế của Hi Nguyệt vốn dịu dàng như cừu non.
Nhưng giờ phút này, nó như sói đội lốt cừu, lập tức xé toang lớp ngụy trang ràng buộc kia, lộ ra nanh vuốt sắc bén.
Nhiệt độ nóng bỏng kịch liệt, khiến toàn thân huyết nhục của nàng đều hóa thành than cháy, sớm đã không còn hình người, giờ phút này làn da trên khắp người cũng lượn lờ đầy hỏa diễm.
Sinh mệnh khí tức của nàng đang nhanh chóng mất đi.
Máu huyết bị bốc hơi, da thịt mất hết hơi nước mà trở nên khô nứt, dưới những lưỡi lửa bắn ra mà hóa thành tro tàn.
Bùi Tịch Hòa cứ như vậy nhìn chính mình, từng chút một, từ chân đến đầu, toàn bộ, hóa thành tro bụi, cuối cùng tiêu tán dưới nhiệt độ cực hạn, đến một nắm tro cũng không hề lưu lại.
Nàng, chết.
. . .
Lục Trường Phong nhìn cái tên đã biến thành màu xám, hắn ngồi sụp xuống, không kiểm soát được, hơi nước tràn ngập hai mắt.
"Bùi, Bùi Tịch Hòa."
Hắn khẽ thì thầm.
"Ngươi sao có thể chết, ngươi sao có thể chết chứ."
Có lẽ thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, sau hàng trăm năm trôi qua, hắn có thể khi nhắc đến Bùi Tịch Hòa, khi hồi tưởng về nàng, sẽ lại mỉm cười, tiêu sái thản nhiên.
Nhưng nàng cứ như vậy chết đi một cách bất lực ngay trước mắt hắn, tựa như một vệt sao băng lóe lên trong cuộc đời hắn, rồi vụt tắt thành hư không.
Dấu vết để lại trong lòng hắn, thật sự có thể xóa đi sao?
Lão tổ Lục gia Lục Tồn xuất hiện sau lưng hắn, khẽ thở dài, tay đặt lên vai Lục Trường Phong, một luồng hơi ấm như dòng suối chảy vào trong cơ thể hắn, điều hòa nội tức hỗn loạn.
"Muốn làm gì thì cứ đi làm đi, Lý gia, quả thực đã phách lối quá lâu rồi."
Chuyện này đã được Lục Trường Phong bẩm báo lên hình pháp đường, Lý Trường Thanh tạm thời chưa trở về tông môn, chắc hẳn là không dám.
Lúc này chuyện có thể lớn có thể nhỏ, Lý gia có thể dùng thủ đoạn để đè xuống, thì Lục gia bọn họ cũng có thể dùng thủ đoạn để làm lớn chuyện. Vị tông chủ này là người rõ lí lẽ, hiểu nhân tình, tuân theo pháp độ.
Lý Trường Thanh, tuyệt đối khó thoát khỏi trách phạt.
"Lão tổ."
Lục Trường Phong có chút nghẹn ngào.
Lục Tồn phất tay, một lớp quang màng nhàn nhạt đẩy lui toàn bộ đệ tử và trưởng lão đang muốn đuổi tới xung quanh.
Lúc này, điều Lục Trường Phong cần là bình tĩnh.
. . .
Bên trong liệt diễm màu vàng, một sợi lông vũ màu đen đang lơ lửng tại trung tâm ngọn lửa.
Nó bị chân hỏa thiêu đốt nhưng không hóa thành tro bụi, ngược lại, trên bề mặt đen nhánh lại tỏa ra những thần văn màu vàng.
Đây là lông vũ tinh túy nhất của đế vương tam túc kim ô - Hi Nguyệt, ngưng tụ đại bộ phận huyết mạch và lực lượng của nàng khi còn sống.
Chính giữa sợi lông vũ đen, một bóng người nhỏ bé cuộn tròn thân thể như thai nhi mới sinh, thu mình ở bên trong đó.
Thân hình Hi Nguyệt lại xuất hiện, đôi mắt nàng cuồng nhiệt mà thành kính, điên cuồng mà cơ trí.
"Bản đế, muốn thay đổi cái thiên mệnh này."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận