Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 661: Mây mở phục thấy ngày ( một ) (length: 8979)

Việc lưu danh đã thành, một tia tâm thần của Bùi Tịch Hòa ngay lập tức bị đánh trở về bản thể.
Nàng vẫn đang nhắm mắt tĩnh tu tại chỗ, tâm thần dần khép lại.
Việc lưu lại danh hiệu này thực sự ngạo khí và phách lối, nhưng Bùi Tịch Hòa cũng không mấy lo lắng. "Thiên Tiên Bảng" là do ý chí thiên đạo tạo thành, ngoại lực không thể can thiệp, cũng không cách nào truy lùng được.
Những tu sĩ khác khi đăng bảng lưu danh phần lớn đều ghi kèm xuất thân tông môn gia tộc, để thể hiện mình là đệ tử anh tài của đạo thống giáo phái nào đó, nhằm phô bày nội tình thâm hậu cùng truyền thừa phi phàm.
Nhưng nếu lưu lại bản danh thì chẳng khác nào đang thông báo cho Hàn thị rằng ta đã xuất hiện ở Thượng Tiên Giới, sao không mau tới giết đi? Lúc trước dùng 'đại nhật kim diễm' để diệt sát Liễu Thanh Từ, khó tránh khỏi việc bị nhìn ra manh mối. Nếu còn dẫn tới kẻ địch cũ là kim ô, với cảnh giới Thiên Tiên nhất cảnh hiện giờ của nàng, quả thật là hành động tự tìm đường chết, không hề khôn ngoan.
Mà sở dĩ lưu lại danh hiệu này, một phần là nghĩ đến tư thế anh hùng tung hoành bễ nghễ ngày xưa của Đế Ca, một phần cũng là đột nhiên nhớ lại những mảnh ký ức vụn vặt đó.
Bùi Tịch Hòa quay về trạng thái bình tĩnh, tâm thần trong suốt như gương.
Đạt đến chỗ cực hư, giữ vững vẻ tĩnh lặng, vạn vật cùng vận động, ta theo đó quan sát sự quay về của chúng.
Nàng ngồi quan sát biến hóa của tiểu thiên địa bên trong cơ thể, kinh văn lưu chuyển, tái tạo huyền hoàng, nhật nguyệt cùng chiếu sáng. Pháp lực bành trướng quanh quẩn quanh nguyên thần tiểu nhân, sau đó liền bị đồ đằng cổ xưa phía sau hút vào, nuôi dưỡng nó phát ra hào quang óng ánh càng thêm thần bí.
Có lẽ nhờ khí vận phiêu diêu mà Thiên Tiên Bảng mang lại gia trì, lần bế quan tu hành này của Bùi Tịch Hòa kéo dài hơn một năm mà không gặp phải biến cố nào. Đầm nước này ít người lui tới, chỉ có vài loài tẩu thú phi cầm nhiễm chút linh khí sinh sống.
Phàm là người nhập Thiên Tiên nhất cảnh, thọ nguyên đều đã tăng đến tám vạn năm, sau đó mỗi một lần phá cảnh liền tăng thêm vạn năm thọ nguyên, nếu đến Thiên Tiên cửu cảnh thì có tới mười sáu vạn năm tuổi thọ.
Mà nếu phá Thiên Tiên Vũ Hóa, đốt lên một ngọn đèn sáng bên trong đại đạo u uyên, có thể xưng là "Thượng Tiên", sinh mệnh lột xác, đạt được ba mươi vạn năm tuổi thọ. Bên trong ba cấp cảnh giới này, mỗi lần phá cảnh lại tăng thêm ba mươi vạn năm.
Cuối cùng nhất chứng được đạo khuyết, quy về thiên tôn quả vị, thì sẽ không còn bị thọ nguyên ràng buộc, độc lập bên ngoài nhân quả.
Sinh mệnh dài dằng dặc như thế cũng báo trước sự khó khăn giữa các lần phá cảnh, bên trong Thiên Tiên cửu cảnh, cho dù hao tổn vạn năm để phá một cảnh cũng đã có thể xem là chuyện may mắn. Tu giả động một chút là bế quan tu hành trăm năm cũng chỉ là chuyện thường tình.
Bùi Tịch Hòa đứng dậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác giờ phút này trong cơ thể tràn đầy pháp lực cùng với pháp tướng chân thân đã hoàn toàn lột xác khỏi hình thái ban đầu, nàng nhếch miệng cười một tiếng, mặt mày tươi tắn rạng rỡ.
Nàng lại có chỗ khác biệt, sinh ra là tiên thiên sinh linh, mang huyết mạch thần ô, Bùi Tịch Hòa cũng không bị giới hạn thọ nguyên, dù là dùng công phu mài nước cũng có thể tu đến đỉnh cao.
Mà điều thực sự đáng lo lắng là thiên nhân ngũ suy. Khi ở cảnh giới Thiên Tiên là tiểu ngũ suy, lúc ở Thượng Tiên tam cực cảnh thì là đại ngũ suy, đó mới là thanh cương đao kề trên cổ tu giả tiên cảnh.
Nhưng Bùi Tịch Hòa tuổi tác còn trẻ, cũng không cần phải xoắn xuýt chuyện này, chỉ cần vững bước tiến lên là được.
Nàng pháp lực mạnh mẽ, tu vi nhất cảnh vững chắc như núi. Tay áo phải vung lên, trận văn lập tức thu lại, tụ hợp vào trong trận bàn hình tròn phạm vi một dặm, sau đó lướt vào trong ống tay áo.
Bùi Tịch Hòa mũi chân điểm nhẹ, lập tức phóng vút ra khỏi u đầm, đáp xuống mặt đất bằng phẳng.
Nàng ánh mắt thâm thúy, nhìn về phương xa.
Hiện giờ đang ở Thái Quang thiên vực, nhờ ký ức của con giao yêu kia mà Bùi Tịch Hòa mới có hiểu biết sơ lược về cục diện của thiên vực này.
So với Thiên Hư thần châu lấy thế lực tông môn làm chủ, thiên vực này lại càng đa dạng hơn, tổng cộng có ngũ đại thế lực sừng sững trên thế gian.
Đại Càn vương triều, Côn Luân tiên tông, An Hư phúc địa, Thanh Hà Cố thị, Thu Nguyệt động màn.
Mà con giao yêu bị nàng giết chết tên là "Thu Dung", tu vi đã tới Thiên Tiên thất cảnh, được xưng một tiếng "Giao tiên", thống lĩnh khu rừng Tê Hà rộng hơn ba trăm ngàn dặm này. Ngàn năm qua chuyên làm chuyện giết người cướp của, đấu pháp cực mạnh, thực sự là bị huyết mạch của Bùi Tịch Hòa khắc chế quá mức, lúc này mới bị một đao chém xuống, đến cả thần thông cũng chưa từng thi triển hết.
Bùi Tịch Hòa thầm nghĩ trong lòng, địa vực hiện tại chính là nơi Đại Càn vương triều cai quản. Kia Thu Dung mỗi trăm năm còn phải nộp lên cống phẩm, tiên tinh mấy vạn, có chút đắt đỏ.
Mà nàng hai lần dùng hoàn thiên châu thoát ra, kỳ thật cũng chỉ đến được rìa của Tê Hà lâm mà thôi.
Đại Càn vương triều này tổng cộng chia làm bảy mươi hai châu, một châu chiếm cứ địa vực đã hơn xa ngàn vạn dặm, số lượng thành trì khó có thể đếm hết, có thể nói là chi chít khắp nơi.
Đó chính là nơi trọng yếu cốt lõi của một đại vương triều, hai đại tiên đạo học viện được mở tại đây, quả thực là thánh địa tu hành.
Mà trong ngũ đại thế lực của thiên vực này, "Côn Luân tiên tông" xác thực cùng Côn Luân tông ở Thiên Hư thần châu có chút liên hệ.
Thượng giới phân tán truyền thừa xuống các tiểu thiên thế giới, người có duyên có được liền có thể khai tông lập phái, tranh đoạt hương hỏa khí vận của các giới, rồi phản hồi lại cho "Côn Luân tiên tông" ở Thượng Tiên Giới này.
Đây chính là mối liên hệ như gốc rễ và cành nhánh của cây đại thụ, cùng sinh cùng tồn, đôi bên cùng có lợi.
Nếu có đệ tử Côn Luân phi thăng vào giới này, liền có thể đi đến tiên tông đó. Thiên tư khí vận của người phi thăng tất nhiên không yếu, cũng sẽ được sắp xếp thỏa đáng.
Cho nên phàm là tu giả có đạo thống kế thừa, các đời phi thăng, đều sẽ gia nhập vào tông môn tương ứng ở Thượng Tiên Giới.
Bùi Tịch Hòa lại là xuất thân từ nhất mạch Thượng Nhất Nguyên Đao. Theo lời sư phụ nàng Triệu Hàm Phong, sư phụ của sư phụ tức sư công của nàng sớm đã phi thăng khi còn ở Kim Đan kỳ, đạo hiệu "Huyền Tắc", nhưng ai lại biết được người này ở phương nào?
Cửu đại thiên vực, đúng là mò kim đáy biển.
Chẳng bằng cứ trước tiên đến Đại Càn vương thành kia xem sao, dòm ngó xem thánh địa tu hành của Thượng Tiên Giới này có quang cảnh phong thái như thế nào, tiện thể cũng chứng thực thân phận tu sĩ phi thăng của bản thân, để tránh đi đến đâu cũng là "hắc hộ" (người không có giấy tờ tùy thân) rước lấy phiền toái không cần thiết.
Suy nghĩ rõ ràng, trong lòng đã quyết, Bùi Tịch Hòa liền không còn chần chừ nữa. Nàng lật tay gọi ra một chiếc linh thuyền, chính là "Thanh Linh", đây là sư phụ tặng cho. Giờ đây nàng nhìn thấy nó, ánh mắt hàm chứa nỗi nhớ nhung, đáy lòng thầm nghĩ có lẽ khoảng mười năm nữa sư huynh và sư phụ liền có thể tái tạo trở về, phi thăng trùng phùng.
Bùi Tịch Hòa dậm chân bước lên, dựa vào lan can trên linh thuyền, tiện tay ném tiên tinh vào miệng khe của trận pháp điều khiển. Khoảnh khắc sau, linh thuyền tựa như một tia lưu quang lướt qua chân trời.
Nàng khẽ nhả ra một ngụm trọc khí, khó có được lúc yên tĩnh, liền lấy ra một bó thẻ tre cổ xưa từ trong số kinh quyển mà Đế Ca cất giữ tại âm điện. Bùi Tịch Hòa lật mở nó ra, một mùi đàn hương thoang thoảng xộc vào mũi, nhẹ nhàng khoan khoái giúp ngưng thần.
"« Giang Sơn Dị Tái Chí »?"
Bùi Tịch Hòa tỉ mỉ đọc duyệt, chưa từng dùng pháp lực hay niệm lực để xem. Hiện giờ cảnh giới của nàng càng hiểu rõ sự khác biệt giữa "ăn tươi nuốt sống" và "nhai kỹ nuốt chậm", trong chuyện nhỏ cũng ẩn chứa đại trí tuệ.
Mây mù lui tán, nhật nguyệt giao thoa, chuyến đi này ngược lại thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải biến cố nào nữa.
...
Đại Càn vương triều, vương thành.
Cửa son kích vẽ, nhìn xuống vạn nóc nhà, tường vàng vách ngọc san sát. Cầu vồng bắc ngang tựa cưỡi mây, liễu xanh soi bóng bến sông, thuyền lan nhẹ lướt in bóng cầu. Trong thành này quả nhiên là một cảnh tượng phồn hoa tựa gấm.
Người qua lại ai nấy đều thân thể nhẹ nhàng, mắt ẩn tinh quang. Ngay cả đứa trẻ hai ba tuổi cũng có linh lực Luyện Khí hoặc Trúc Cơ thô sơ. Trong khi đó, ở tiểu thiên thế giới, rất nhiều tu sĩ dù tu hành khắc khổ cũng chưa chắc vào được cảnh giới "đăng đường nhập thất" này, hai bên thực sự cách biệt một trời một vực.
Bùi Tịch Hòa ở ngoài vương thành liền cảm nhận được pháp lệnh cấm bay áp chế, cho nên nàng đã xuống linh thuyền đi bộ đến đây.
Nàng nhìn về phía cổng thành màu son rộng lớn trước mắt, tu giả hộ thành tay cầm trường kích đứng gác, bao quanh thành trì, số lượng không thể đếm xuể, khí tức thâm hậu, khiến người nhìn thấy mũi kích sắc lạnh kia chỉ cảm thấy nguy nga mà lạnh lùng nghiêm nghị.
Bùi Tịch Hòa đầu mày không hề có chút khác lạ, thản nhiên đi tới, hiện giờ chỉ cần đăng ký thân phận tu sĩ phi thăng của mình là được.
--- *Chú thích cuối chương:* Hôm nay một canh.
Tiêu cửa họa kích, nhìn xuống vạn giếng, kim bích ban công tương ỷ. Kỵ hà phổ tự, dương liễu đinh châu, chiếu cầu vồng cái bóng, lan thuyền bay trạo, du khách tụ tán, một phiến hồ quang bên trong. —— Đại Tống: Liễu Vĩnh « Sớm Mai Phương • Biển Ráng Hồng » (Hết chương) Tác giả: Thịnh Đường Không Đêm..
Bạn cần đăng nhập để bình luận