Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 811: Thị như ý (length: 9164)

Trên mặt Linh Nguyên Tử hiện ra vẻ tàn khốc, tinh quang trong mắt càng sâu.
Hắn vung ống tay áo, pháp lực cuộn trào hóa thành mấy con hạc lửa, vô cùng linh hoạt, tựa như vật sống, vỗ cánh bay xa, chỉ trong khoảnh khắc đã lướt qua ngàn dặm đất.
Linh Nguyên Tử lúc này mới nhìn về phía Thiên Kỳ còn đang ở dưới đài, ánh mắt ý vị không rõ, hóa ra lại là kẻ trốn thoát từ Tiên Sát lồng giam.
Hắn nhếch môi cười một tiếng, ánh mắt sắc bén thâm thúy, duỗi ngón trỏ tay phải điểm vào khoảng không chỗ mi tâm của Thiên Kỳ.
"Ngươi, rất tốt."
Xuất thân như vậy nên che giấu đôi chút, để phòng ngừa những tu sĩ thèm muốn truyền thừa bên trong Tiên Sát dòm ngó. Hành động này của Thiên Kỳ không nghi ngờ gì cho thấy sự lỗ mãng, nhưng nhìn tư thái và tâm tính mà hắn thể hiện, rõ ràng đã lường trước kết quả tồi tệ nhất, vậy mà vẫn cứ mạo hiểm làm liều, cũng có thể coi là quả đoán kiên quyết.
Bất cứ ai cũng không chỉ có một mặt, đây mới chính là chỗ thú vị.
"Có công, đáng thưởng."
"Có ấn ký của bản tôn tại đây, thích hợp đến Thiên Dương bảo các lấy tùy ý một món Hậu Thiên thần vật, đồng thời được tự do ra vào lầu hai của Huyền Đạo đường, mở ra quyền năng tự do xem xét."
Huyền Đạo đường chia làm ba lầu, cất giấu cổ kinh điển tịch, thần thông đạo thuật mà Xích Dương tông đã thu thập từ trước đến nay. Lầu hai này xưa kia chỉ những người tiến vào Thượng Tiên cảnh, lại lập được công tích phi phàm mới có thể đi vào.
Hành động này truyền ra chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn, dẫn tới sự không hiểu, phẫn uất, thậm chí là oán hận của các đệ tử xung quanh.
Vậy mà sắc mặt Thiên Kỳ lại không hề biến đổi chút nào, không nhìn ra vẻ vui mừng khôn xiết, chấn kinh, hay kinh ngạc, chỉ vẫn cung kính hành lễ khấu tạ như cũ, rồi lui ra khỏi điện đường này.
Chỉ còn lại một mình Linh Nguyên Tử, hắn ngồi cao trên đài, khép hờ hai mắt.
Đại nhật thần ô à, sinh ra đã có chín chín mệnh cách, thượng cổ truyền rằng khí vận ngập trời, có thể gặp dữ hóa lành, thiên mệnh gia thân. Mấy trăm năm trước, lúc mới sinh ra đã làm chấn vỡ Cửu cung thiên màn kính, khiến bọn họ phải cảnh giác.
Nhưng cũng không phải là không thể giết, nếu không thì hai tôn thần ô thời thái cổ kia, sao lại vẫn lạc?
Linh Nguyên Tử mở mắt ra, nắm đấm siết chặt lại một chút, ngày xưa tham gia công phạt Kim Ô nhất tộc có tổng cộng bốn thế lực. Thần Tiêu Xích Dương tông cùng Họa Đấu yêu tộc, Huyền Đấu Trọng Minh yêu tộc, và Minh Uyên Thái A môn.
Người đến kẻ đi tấp nập, đều vì lợi ích mà đến, đều vì lợi ích mà đi.
Lúc trước Kim Ô chiếm đoạt đạo tràng quá lớn, trải rộng qua cả Thần Tiêu, Huyền Đấu là hai đại thiên vực tiếp giáp nhau, chiếm cứ nhiều động thiên phúc địa. Mà tộc này theo năm tháng trôi qua dần dần lộ ra vẻ suy yếu, sớm đã bị dòm ngó. Hi Nguyệt gắng sức xoay chuyển tình thế, liều mạng lột xác, bọn họ tự nhiên không cho phép.
Hiện giờ may mà phát hiện còn sớm, tiểu thần ô kia bất quá chỉ ở Thiên Tiên cảnh, chưa thành đại khí. Nhưng chín chín mệnh cách không thể khinh thường, với lại cũng không ai biết Kim Ô nhất tộc hiện giờ còn lại bao nhiêu lực lượng ẩn giấu.
Đợi bốn vị Thiên tôn tụ họp, cùng bày ra thiên la địa võng, sẽ khiến cho nó bỏ mình hồn diệt, lúc này mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất.
"Cứ để ngươi làm tốt cái chức tiểu học sĩ kia trước đã."
...
Đại Càn vương triều, Quỳnh Vũ thủ ấp.
Bùi Tịch Hòa thu hồi hết niệm lực sắp tán ra về lại nê hoàn, sau đó vận chuyển pháp lực, chỉ trong chớp mắt ngân quang lóe lên, đã vượt qua khoảng cách xa, đến trước cửa tiểu viện trong phạm vi cảm giác.
Nàng nhíu đôi mày thanh tú, bên tai truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh, khá là vang dội, ngược lại là một đứa trẻ có thân thể không tệ.
"Sư đồ duyên phận?"
Những tu sĩ chưa đạt tới Thiên tôn thì chưa thể nhảy ra ngoài vòng nhân quả, phần duyên phận đặc biệt này sẽ liên kết hai người lại với nhau.
Nhưng chín chín mệnh cách thì không như vậy.
Nói đơn giản, mệnh của Bùi Tịch Hòa đủ cứng.
Mặc kệ sợi dây nhân quả nào quấn lấy, chỉ cần nàng không nguyện ý, thì nàng giống như đá tảng núi lớn đứng sừng sững ở đó, nếu không cẩn thận kéo đứt dây nhân quả còn làm chính mình bị thương, cũng chẳng thể nào nhấc nổi nàng dù chỉ nửa điểm.
Bỏ qua ba trăm năm độ lôi kiếp bên trong Kim Ô thần hương không nói, thời gian tu hành của nàng tính ra còn cách năm trăm năm một khoảng rất lớn, xuân xanh đang độ thịnh vượng!
Sao lại có thể làm chuyện phiền phức như nuôi nấng trẻ nhỏ thu đồ đệ chứ?
Hơn nữa, hệ thống sư đồ trong giới tu hành có thể sánh ngang với huyết thống thân tử, làm sao có thể bị thứ hư vô mờ mịt này định đoạt được.
Nàng không còn quan tâm đến tiếng khóc trong viện nữa, mà đưa mắt nhìn về phía cây hồng cao lớn kia. Cành của nó phân nhánh phức tạp, lá cây thưa thớt, nhìn có chút tiêu điều.
Bùi Tịch Hòa trong lòng lại có chút lẩm bẩm.
Quả hồng, đọc là thị? Hẳn là không phải sự sự như ý (mọi việc như ý), mà là thị như ý (cây hồng như ý)?
Chính vào lúc này, nàng đột nhiên phát giác có dao động ở bên phải mình, đầu mày nhíu lại, kim quang phun trào trên lòng bàn tay phải, liền muốn hung hăng đánh một chưởng về phía đó.
"Đừng nha! Là ta!"
Như ảo ảnh trong gương, một nữ tử mặc váy hồng bước ra, xinh đẹp yêu kiều, chính là Thương Huyền Dục, nàng đang liên tục xin lỗi.
"Ái chà chà, ta là cảm giác được khí tức của ngươi đột nhiên xuất hiện, muốn dọa ngươi một phen, kết quả kém chút nữa bị ngươi một chưởng đập chết."
Bùi Tịch Hòa thu lại quang mang trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: "Đập chết thì chưa chắc, nhưng khả năng là đập ngươi lên tường, làm cách nào cũng không gỡ xuống được."
Thương Huyền Dục chậc chậc hai tiếng, đi đến bên cạnh nàng.
"Tuyệt kỹ Mị Hóa Âm Dương này của ta là chân ma truyền thừa đấy, lúc thi triển chỉ cần không ra tay, thì ngay cả Thiên tiên cửu cảnh như Tĩnh Xu cũng không phát giác được, linh giác của ngươi hiện giờ cũng quá lợi hại rồi đi."
Nàng thần sắc hoạt bát, nhưng đôi mắt lại trong suốt.
Người sau thì chẳng chút ngại ngùng, gật đầu nhận lấy lời tán dương này.
Thương Huyền Dục lại tiếp tục nói: "Tiểu hồ ly tinh kia của ngươi đâu rồi?"
Bùi Tịch Hòa lắc đầu nói: "Hắn không phải của ta, chúng ta là hảo hữu kết bạn đồng hành."
Nàng đưa mắt nhìn vào trong viện, hướng về phía cây hồng kia, trong lòng nảy ra ý nghĩ, suy tư có nên nhổ gốc cây này lên, chuyển vào trong Âm Điện hay không.
Mà nữ tử váy hồng cũng thuận theo ánh mắt nàng nhìn vào trong viện, dùng niệm lực cảm ứng một lượt, ý cười càng sâu hơn một chút.
"Lại có một đứa trẻ sơ sinh ra đời, nhìn nữ oa này sinh ra thật xinh đẹp, có điều ngược lại là tam linh căn."
Nhân tộc sinh ra có linh căn mới có thể bước lên con đường tu hành, đồng thời linh căn ảnh hưởng rất lớn đến thiên tư. Sau khi đặt chân Tiên cảnh, mặc dù càng xem trọng hơn vào việc cảm ngộ đạo pháp sâu hay cạn, nhưng nó vẫn liên hệ đến sự mạnh yếu của pháp tướng chân thân cùng với tốc độ tu hành nhất định.
Linh căn là bẩm sinh, lại yêu cầu thời gian dài ngắn không giống nhau để dựng dục và trở nên vững chắc, đây cũng là lý do tại sao trẻ nhỏ sau khi hiểu chuyện cũng không lập tức tu luyện. Nhưng Thương Huyền Dục đã đặt chân đến Thiên tiên, niệm lực siêu phàm, đương nhiên có thể tùy tiện phát giác nữ anh kia sinh ra đã có ba sợi linh cơ Hỏa, Mộc, Kim, chính là ứng với linh căn.
Bùi Tịch Hòa nghe được những lời này, lúc này mới đưa mắt nhìn nữ anh kia vài phần. Hồi tưởng lại thời điểm ban đầu, chính mình cũng là tam linh căn, có điều đều là chín tấc, tư chất không tính là đỉnh tiêm, nhưng cũng coi như trung thượng.
Nàng lắc lắc đầu, dùng niệm lực Cửu cảnh tự nhiên phát giác được thấu triệt hơn một chút.
"Hỏa, Mộc ước chừng bốn tấc, Kim thì khoảng năm tấc, dù có dựng dục thế nào đi nữa, cũng không vượt qua được bảy tấc, xem như thiên tư trung hạ."
Cho dù xuất thân từ thượng tiên giới, cũng ước chừng dừng bước ở cảnh giới Hóa Thần. Nếu như dùng tài nguyên để vun đắp, cũng có mấy phần khả năng đạt tới Vũ Hóa. Nhưng nhìn cách trang hoàng khá là suy tàn bên trong tiểu viện, nữ anh hiển nhiên không có được nội tình bối cảnh này.
Cũng không quan trọng.
Nàng lại suy nghĩ về tính khả thi của việc 『 Bùi Tịch Hòa nhổ cây hồng 』.
Cùng lúc đó, niệm lực vận chuyển, từ mi tâm nàng tỏa ra niệm lực ba màu tươi đẹp, quét qua cây này một cách triệt để, vẫn là một gốc cây hết sức bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Bùi Tịch Hòa vốn trời sinh linh thông, lại có khí vận âm thầm che chở, trong lòng nàng sinh ra một loại trực giác huyền diệu khó tả, chính là cái cây trước mắt này.
Sự tình như ý? Hóa ra là thị như ý.
Hiện giờ chưa từng phát giác điều gì, hẳn là dường như vì nó chưa từng kết quả? Nói thật, Bùi Tịch Hòa còn thật sự chưa ăn qua quả hồng. Ban đầu khi còn bé nàng sinh trưởng tại nhân gian, địa vực kia cũng không thích hợp cho loại cây này sinh trưởng, bốn tuổi bái nhập Côn Luân, lúc đó chỉ là Luyện Khí nho nhỏ không dám ăn đồ ăn phàm tục để tránh lây dính ô trọc, ngược lại Tích Cốc đan là ăn nhiều nhất, rồi sau đó...
Nàng bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, tự nhiên là dư dả, liền nhấc tay đánh một luồng pháp lực vào cây hồng thụ kia, bảo hộ nó khỏe mạnh không bị ngăn trở.
Bùi Tịch Hòa đương nhiên có thể dùng pháp lực để thúc cho nó chín sớm, nhưng sâu trong đáy lòng nàng vẫn muốn thuận theo quy luật biến hóa tự nhiên, liền kêu Thương Huyền Dục một tiếng, hai người cùng nhau quay người rời đi.
Chờ thêm mấy tháng thì có sao đâu? Đợi đến thời điểm thích hợp, tới ăn quả hồng!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận