Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 03: Nàng cũng tốt nghĩ, thành vì như vậy người (length: 8243)

Dầu rất ít, cho nên việc rửa chén bát quả thật rất khó khăn.
Tiểu Nha nhanh nhẹn cầm chén đũa rửa ráy sạch sẽ, rồi nàng đặt chúng vào bên trong tủ bát làm bằng gỗ.
Hai bàn tay nhỏ bị nước ngâm đến nhăn nheo, nàng lau hai lần lên tạp dề, đem nước đọng lau sạch sẽ.
Đột nhiên, nàng nhớ tới bà nương béo kia đã đến nhà nàng vào ban ngày hôm nay.
Trí nhớ của Bùi Tiểu Nha trước giờ rất tốt, nàng nhớ rất rõ ánh mắt lúc ấy bà ta nhìn mình, biết miêu tả thế nào đây?
Tựa như là cách mẹ mình nhìn thấy thịt mỡ vậy.
Hoặc nói là giống ánh mắt nàng mấy lần đi chợ xem các loại hàng hóa.
Giống như trong mắt bà nương béo kia, chính mình chỉ là một món hàng hóa.
Còn có thái độ của nương đối với bà nương kia tốt đến lạ thường, tư thái rất thấp.
Nàng lắc lắc đầu, đè xuống chút bất an nổi lên trong lòng.
Chẳng lẽ cha mẹ muốn bán đứng mình đi?
Cuộc sống ở thôn Bùi Gia trôi qua bình thường, nhưng cũng chưa đến mức phải bán con cái.
Hơn nữa nàng còn nhớ lúc nàng hai ba tuổi có nghe các thím trong thôn nói về một Vương tỷ tỷ ở thôn bên cạnh.
Cả nhà thật sự sống không nổi, bị cha mẹ bán cho bọn buôn người, cũng chỉ bán được vài đồng bạc.
Ở nhà, việc gì nàng có thể làm đều làm, cũng tính là một sức lao động kha khá.
Nàng sức lực lớn, tương lai khẳng định có thể làm được càng nhiều việc.
Trong nhà mặc dù không giàu có, nhưng cũng không thiếu vài đồng bạc này.
Chờ lúc nương phải xuống đồng, chính là lúc nàng phải ở nhà trông đệ đệ cho tốt.
Nghĩ như vậy một lát, nàng liền yên lòng.
Nàng đi vào nhà chính, nhìn thấy cha mẹ đều đang dựa trên giường ngắm đệ đệ ngủ say.
Ánh đèn vàng trong trẻo rất là dịu dàng, trong mắt nàng không tự giác mà trào ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Nếu như, nếu như nàng là một đứa con trai thì tốt rồi.
Có thể đi học đường đọc sách biết chữ, có thể được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Tiếng nàng đi tới làm hai vợ chồng tỉnh táo lại, nhớ tới ngày mai muốn dẫn Tiểu Nha vào trong thành gặp Lý viên ngoại.
Bùi Đại Thành nhếch môi, nở nụ cười với Tiểu Nha, vẫy vẫy tay.
Tiểu Nha nhìn thấy cha cười với mình, trong lòng cũng không khỏi trở nên vui sướng.
Những lo lắng mơ hồ trước đó bị quẳng ra sau đầu, nàng lon ton chạy đến trước mặt hai vợ chồng.
Trương Hoa nghe được tiếng nàng chạy tới, liếc nhìn con trai nhà mình, thấy nó vẫn thật là không bị đánh thức.
Đáy mắt đột nhiên có mấy phần không vui, nhíu chặt mày, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lại dãn ra.
Tiểu Nha vừa nhìn thấy Trương Hoa nhíu mày, lúc này mới ý thức được âm thanh mình phát ra có thể sẽ đánh thức Bùi Kim Bảo đang ngủ.
Nàng lập tức dừng lại, chậm rãi đi đến trước mặt họ, nhỏ giọng nói với Trương Hoa.
"Thật xin lỗi, nương, là ta không chú ý làm ồn đến đệ đệ."
Biểu tình nàng cẩn thận từng li từng tí, không tự giác dùng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt nương, thấy mày bà giãn ra lúc này mới lại yên lòng.
Mà Bùi Đại Thành cười híp mắt nói với Tiểu Nha.
"Không sao đâu, Tiểu Nha nhà chúng ta càng ngày càng ngoan, ngày mai cùng cha đi chợ nhé, cha mua cho Tiểu Nha của ta dây buộc tóc màu hồng."
Gương mặt nhỏ của Tiểu Nha lập tức lộ ra nụ cười.
"Thật sao cha?"
"Đương nhiên."
"Cám ơn cha!"
Bùi Đại Thành xoa xoa đầu nàng.
"Được rồi, nhanh đi ngủ đi."
Bùi Tiểu Nha gật gật đầu, đi ra cửa, nhà bọn họ có ba gian phòng.
Một gian lớn hơn một chút chính là nhà chính, kê giường cùng cái bàn, là nơi ăn cơm và cũng là phòng ngủ của hai vợ chồng.
Hai gian nhỏ hơn, một gian là phòng bếp, một gian chính là phòng tạp chất củi, bọn họ kê cho Tiểu Nha một cái giường nhỏ ở trong đó.
Nghĩ tới đây, Trương Hoa nói.
"Cha nó, chờ lấy được bạc, chúng ta phải xây lại gian phòng, không thì chờ Kim Bảo lớn lên, nên ngủ chỗ nào a."
Bùi Đại Thành gật gật đầu, sau đó dập tắt ngọn đèn.
Nhà nông đều ngủ sớm, không có hoạt động gì, thắp đèn chẳng phải tốn tiền sao?
. . .
Bùi Tiểu Nha được Bùi Đại Thành dắt tay, đi trên đường của phiên chợ.
Khắp nơi đều là tiếng rao bán.
"Băng đường hồ lô đây."
"Bán hoành thánh, hoành thánh thơm nức đây!"
"Mua hai cái bánh bao đi, chuẩn vị thật đấy!"
"Khách quan làm bát Mì Dương Xuân không?"
Bùi Tiểu Nha khịt khịt cái mũi nhỏ, ngửi được hương thơm tràn ngập trong không khí, không khỏi liếm liếm môi, thật là thơm a.
Trước khi ra cửa, Trương Hoa đã làm cho họ bánh bột ngô rồi, làm sao có thể tiêu tiền lãng phí ở chỗ này được?
Bọn họ đi qua đầu đường ồn ào náo nhiệt, Bùi Đại Thành thực hiện lời hứa, mua cho nàng một cái dây buộc tóc màu hồng.
Bùi Tiểu Nha lập tức cười đến mắt đều híp lại.
Tay Bùi Đại Thành vụng về, liền nhờ bà bán dây buộc tóc buộc ngay tại chỗ cho nàng.
Tiểu Nha không biết tại sao không mang về rồi mới buộc, nhưng nếu được buộc ngay bây giờ, nàng cũng rất là vui vẻ.
Bà bán hàng khéo tay, thắt cho một cái nơ xinh đẹp.
Mặc dù chất tóc của tiểu cô nương này không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là hằng ngày ăn đủ no, không bị xanh xao vàng vọt, tóc cũng không khô héo.
Tóc cùng dây đỏ buộc vào nhau, màu đỏ rực rỡ tượng trưng cho sinh mệnh lực tràn đầy, làm lu mờ đi những sợi tóc khô xơ chẻ ngọn và màu sắc không bóng mượt.
Bà bán hàng nhìn một cái, không khỏi khen.
"Thật là một nha đầu xinh đẹp."
Tướng mạo của Tiểu Nha thật sự rất ưa nhìn.
Tuổi tác còn nhỏ, lại vì chưa được ăn đồ gì tốt nên có chút vàng vọt, nhưng vẫn nhìn ra được nét xinh đẹp ấy.
Có một bộ xương mặt tinh xảo cùng đôi mắt đen láy.
Nàng không khỏi mím môi cười, mà khóe miệng Bùi Đại Thành cũng tràn đầy ý cười.
Mà đột nhiên.
Trên đường chân trời truyền đến tiếng ầm ầm.
Bọn họ không khỏi ngẩng đầu nhìn, thấy tầng tầng lớp lớp mây mù bao phủ.
Trong mắt Tiểu Nha, giống như là mây trên trời đột nhiên sà xuống.
Là chuyện gì thế này.
Mà đúng lúc này, bên trong mây mù, một vật thể giống như chiếc thuyền xông ra.
Tiểu Nha từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy một tạo vật nguy nga như vậy.
Thân thuyền trắng tinh không tì vết, cánh buồm cao sừng sững, trên mười tám mái chèo có khắc minh văn lấp lóe óng ánh.
Trên mũi thuyền cao vút, có mười mấy người đang đứng ở đó.
Tiểu Nha không biết phải miêu tả bọn họ như thế nào, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy những ca ca, tỷ tỷ, còn có thúc thúc, thẩm thẩm đẹp như thế.
Bọn họ đều mặc quần áo gấm màu trắng, bên trên có đường vân màu vàng dày đặc.
Tiểu Nha nhìn không quá rõ, chỉ cảm thấy như nhìn thấy những nhân vật thần tiên chân chính vậy, những tiên gia đạo trưởng trong các câu chuyện thần thoại ngày xưa nghe kể lập tức liền có hình ảnh cụ thể.
"Là tiên nhân! Là tiên nhân a!"
Không biết âm thanh từ đâu truyền tới, sau đó kéo theo những tiếng hét to liên tiếp "Tiên nhân nhập thế."
Những người vốn đang đứng chen chúc đột nhiên đều quỳ xuống.
Không ngừng hành lễ về phía tiên nhân.
Bùi Đại Thành cũng đột nhiên quỳ xuống, mắt lộ vẻ thành kính.
Nhưng nhìn thấy cô nương nhà mình chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tiên nhân.
Trong lòng hoảng hốt, vội kéo mạnh nàng xuống quỳ trên mặt đất.
"Nha đầu ngốc, ngươi đang làm gì vậy, còn không mau hành lễ với tiên nhân, cầu phù hộ nhà chúng ta năm tới mưa thuận gió hòa?"
Bùi Tiểu Nha lúc này mới hoàn hồn, nàng cụp mắt xuống.
Bùi Đại Thành không để ý đến nàng, tiếp tục cầu nguyện.
Nàng nhịn không được lại len lén nhìn lên.
Kia vị tỷ tỷ, cũng là một nữ hài tử, nàng đứng trong mây mù.
Quần áo màu trắng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, là dáng vẻ thần tiên mà nàng chưa từng thấy.
Đáy mắt nàng lộ ra ánh sáng rực rỡ, nàng hít một hơi thật sâu.
Vô số âm thanh liên tiếp vô cùng phức tạp, nhưng nàng lại nghe rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch.
Là tiếng tim đập của nàng nhanh đến dọa người, nàng nhìn chằm chằm vào kim văn thêu trên bộ quần áo màu trắng kia, không chịu rời mắt.
Nàng cũng rất ước ao, được trở thành người như vậy.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận