Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 525: Mối hận cũ (length: 8624)

"Thái Thượng nhất tộc?"
Bùi Tịch Hòa thầm cân nhắc trong lòng, lật giở kim ô truyền thừa đang yên lặng trong thức hải, chưa đầy một chớp mắt đã tìm được ghi chép, nhưng chỉ có một ít, nội dung bên trong cũng không tường tận lắm.
Ghi chép viết: Thái Thượng nhất tộc, người trời ban trí tuệ (tuệ người), hồn ẩn chứa hỗn nguyên (hồn uẩn hỗn nguyên), có thể thân cận tạo hóa (khả thân tạo hóa).
Vài câu ngắn ngủi khiến Bùi Tịch Hòa sinh ra chút tò mò, nhưng nhìn vẻ mặt cổ quái cùng sự kiêng kị của một số tu sĩ xung quanh, liền biết chuyện này không đơn giản.
Mà sắc mặt ba người kia vẫn lạnh nhạt, đối mặt với những ánh mắt âm thầm rình mò quan sát cũng không hề dao động. Hai nữ một nam, khí tức trên người vừa thâm trầm lại vừa nội liễm, giống như đại dương rộng lớn vô bờ, khiến người ta không cách nào dòm ngó biết được chiều sâu.
Bùi Tịch Hòa mơ hồ cảm thấy có mấy phần không ổn, bởi vì trên người những tu sĩ có sắc mặt cổ quái kia đều có tiên linh khí lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng là xuất thân từ thượng tiên giới.
Quả nhiên liền thấy một nữ tu mặc y bào trắng bạc đi đến giữa đường, trên khuôn mặt hiện lên mấy phần mỉa mai cùng đùa cợt, khí tức toàn thân nàng đột nhiên bộc phát ra.
Đại thừa!
Đây là tu sĩ Đại thừa đã tiến vào cảnh giới thấy trường sinh, uy áp nàng khuếch tán ra mạnh đến khiến người ngạt thở, ngay cả Bùi Tịch Hòa cũng trong một sát na cảm thấy gánh nặng như thái sơn áp đỉnh, nhưng thần ô huyết trong thể nội lặng yên vận chuyển, khiến luồng uy áp này hoàn toàn bị triệt tiêu.
Khuôn mặt nữ tu kia cực kỳ chói mắt, tựa như sao sáng rực rỡ. Lúc nàng thôi động pháp lực khuếch tán uy áp, một đôi tròng mắt hóa thành cả một tinh hà mênh mông, xán lạn chói mắt.
Ánh hào quang này khiến lòng người hoảng sợ!
Không ít tu sĩ chỉ nhìn một cái liền cảm giác hai mắt đau đớn chảy máu, vội vàng thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy đó là thần nữ không thể xâm phạm.
Mà góc áo nữ tu kia khẽ lay động theo kình khí vô hình, nàng mặt như khay bạc, đôi mắt long lanh như sao, đám người xung quanh bị khí tức của nàng chấn nhiếp, không dám nhìn thẳng, đều cực kỳ kiêng kị.
Chỉ nghe một giọng nói thanh thúy êm tai, lại hàm chứa ý tứ tôn quý không thể làm trái vang lên.
"Ngô chính là Thái Thượng Minh Hoàng, phàm là tu sĩ bên trong mậu tràng này tất cả đều lui ra, ngô tộc cùng Hàn thị `túc có thù cũ`, lần này `thích tràng`, không khỏi `ba cùng` vô tội, mười vạn linh thạch giao nộp lúc nhập tràng đều do `ta chờ` bổ túc, mong rằng rời đi trong vòng mười tức!"
Ngữ khí nàng lạnh nhạt, nhưng lại cực kỳ bá đạo.
Trong lòng bàn tay Thái Thượng Minh Hoàng hiện ra một khối quang đoàn làm vật đánh dấu, từ đó bắn ra vô số đạo linh quang, một đạo trong số đó cũng rơi xuống trước người Bùi Tịch Hòa. Linh quang kia không có ác ý, nên nàng cũng không né tránh.
Linh quang tan đi, trước mặt nàng là mười hạt châu tròn màu bạch kim.
Tiên tinh! Một viên tiên tinh chứa đựng thiên địa linh khí có thể sánh ngang vạn viên thượng phẩm linh thạch, nhưng một tia tiên linh khí bên trong lại khiến giá trị của nó cao hơn xa vạn viên thượng phẩm linh thạch.
Đại bộ phận tu giả có mặt tại đây đều không phải xuất thân từ thượng tiên giới, đã thèm nhỏ dãi tiên tinh từ lâu.
Oán khí vốn sinh ra trong lòng họ vì sự bá đạo trong lời nói và hành vi của nữ tu tên Thái Thượng Minh Hoàng này lập tức không còn sót lại chút gì. Tiên tinh khó có được, người này lại là tu sĩ Đại thừa, có thể làm đến mức này đã là không dễ.
`Tiên lễ hậu binh`, vị nữ tu Đại thừa này đã làm hết mức, nếu còn không thức thời, lát nữa người có thể đối đầu với Đại thừa chỉ có tu sĩ Đại thừa của Hàn thị, dư chấn đấu pháp cỡ đó không phải là thứ bọn họ có thể tùy tiện chạm vào, chỉ một chút `ba cùng` cũng có thể nhẹ thì trọng thương, nặng thì `vẫn mệnh`.
Biết được lợi hại trong đó, bất kể là người bày quán bán hàng hay người mua hàng, đều nhanh chóng thu hồi mười viên tiên tinh trước mặt, sau đó thu dọn đồ đạc ổn thỏa rồi lập tức theo các lối ra chạy ra ngoài.
Bùi Tịch Hòa tự nhiên cũng không ngoại lệ, trước đó suýt nữa bị `long ma` Đại thừa kia đánh chết, nàng sớm đã biết lực lượng khủng bố của cảnh giới này, mà khí tức của Thái Thượng Minh Hoàng này so với `long ma` trong trí nhớ thế nhưng cũng không yếu hơn nửa điểm.
Nàng nhanh chóng nhận lấy mười viên tiên tinh trước mặt, rồi độn đi về hướng cửa ra vào của bình đài mậu tràng này.
Dù sao lần này tài nguyên cần thiết Bùi Tịch Hòa đều đã mua sắm xong, cũng đã có ý định rời đi, không ngờ quanh đi quẩn lại, còn lấy lại được mười vạn thượng phẩm linh thạch phí vào cửa, lại còn là tiên tinh, giá trị này hơn xa.
Mà ngay sát na này, cũng có năm đạo khí tức kinh người hạ xuống nơi đây. Bùi Tịch Hòa chưa hề quay đầu lại xem, nhưng tròng mắt hơi hơi co lại, năm người này cũng đều là Đại thừa, xem ra là người của Hàn thị.
Hàn thị này quả thật là đại tộc của thượng tiên giới, mà bên cạnh khí tức của Thái Thượng Minh Hoàng lại đồng thời dâng lên hai đạo linh quang chấn thiên, ba người Thái Thượng nhất tộc kia rõ ràng cũng đều là Đại thừa.
Thái Thượng nhất tộc? Trong đầu nàng quanh quẩn cái tên chủng tộc này, Thái Thượng, chỉ riêng cái tên tộc này chính là có thể thấy được sự bất phàm.
Thái Thượng có nghĩa là "cao nhất, trên hết", chỉ cần hơi tụng trong miệng chính là có thể cảm nhận được mấy phần cảm giác bá khí phi phàm.
Ba người Thái Thượng nhất tộc chính là đến đá cái mậu tràng do Hàn thị mở này, mà xem cách Thái Thượng Minh Hoàng kia ra tay dùng tiên tinh, xa xỉ phóng khoáng, hẳn là không hề coi trọng chút lợi ích thu được từ mậu tràng này.
Nghĩ đến lời nói "`túc có thù cũ`" của nữ tu kia vừa rồi, xem ra quả thật là giữa hai tộc tồn tại thù hận không rõ, Bùi Tịch Hòa ngược lại nhất thời có chút hiếu kỳ.
Tuy nhiên nàng cũng không tìm hiểu ngọn ngành, rốt cuộc trước mắt có kẻ cần phải giải quyết.
Nàng đã lướt đi khỏi bình đài mậu tràng kia trăm dặm, xung quanh đều là rừng cây rậm rạp, Bùi Tịch Hòa dừng thân hình đang bay vọt tại nơi đây.
Ngay khoảnh khắc Bùi Tịch Hòa dừng lại, từ trong rừng sâu rậm rạp tĩnh mịch quanh thân chính là bùng lên những dây leo tựa như thanh mãng, dày đặc chằng chịt, nhìn sơ qua cũng biết có đến trăm sợi.
Sắc mặt nàng mang theo mấy phần lạnh lẽo như băng, bên trong những dây leo cường tráng như mãng xà kia tỏa ra pháp lực nồng hậu, rõ ràng là bị đạo thuật điều khiển.
Thân thể Bùi Tịch Hòa xoay tròn, chính là nháy mắt hóa thành ba mươi sáu bóng đen u minh, khiến người khác không cách nào bắt giữ.
Có lẽ là ý thức được nàng khó giải quyết không dễ đối phó, kẻ ẩn nấp trong bóng tối chính là hiện thân ra.
Chính là đôi nam nữ trước đó đứng trước mặt người bán rong đan dược, một người mặc váy biếc, một người mặc áo vàng.
Khí tức rình mò mà Bùi Tịch Hòa cảm ứng được trước đó chính là của hai người này, điều họ muốn không cần nhiều lời, chẳng qua là `mưu tài sát hại tính mệnh` mà thôi.
Trước đó, nàng đã phân ra một tia `chủng ma niệm lực` hóa thành bướm theo đuôi nam tu kia rời đi, phát giác hắn đã quay về mua thêm chút đồ vật, nghĩ đến là để chuẩn bị sung túc cho hành động lần này.
Mà hai người bọn họ, một người Hóa Thần trung kỳ, một người Hóa Thần hậu kỳ, lại có thể đối đãi cẩn thận như vậy với nàng, một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, cũng coi như là cực kỳ chu toàn.
Bùi Tịch Hòa không nói nhiều lời, `Thiên Quang đao` đã nắm chặt trong lòng bàn tay phải.
Nam tu kia cầm một cây trường thương, chính là `nhất phẩm linh khí`, nhìn thấy thứ Bùi Tịch Hòa cầm chính là `pháp khí`, chỗ sâu đáy mắt lộ ra mấy phần ghen ghét.
Mũi thương đối lưỡi đao, phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
Mà nữ tu váy biếc ở một bên thì đang bấm pháp quyết hai tay, nàng hiển nhiên là `mộc hành tu giả`, đang mượn nhờ cánh rừng này để thi triển `đạo thuật`.
`Thiên hỏa linh căn` trong cơ thể Bùi Tịch Hòa khẽ động, cùng với việc tu hành `Phần Thiên thuật`, sự lĩnh ngộ của nàng đối với `Hỏa hành đại đạo` có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Lập tức pháp lực ba động, trong hư không tràn ra từng đóa từng đóa `hồng liên` màu đỏ, đều do hỏa diễm biến thành, trong nháy mắt đã thiêu rụi từng sợi dây leo kia!
Sắc mặt nữ tu váy biếc kia đại biến.
"Sư huynh, pháp lực Hỏa hành của nàng thật là tinh thuần!"
Sắc mặt nam tu áo vàng lộ vẻ thận trọng, toàn thân pháp lực lập tức thúc đẩy đến cực hạn, trên mũi thương lóe lên vầng sáng vàng rực ngưng tụ thành phù văn phi phàm, mang theo uy thế sắc bén vô cùng, đâm về phía Bùi Tịch Hòa!
- Xin lỗi, buổi trưa phòng ngủ có liên hoan, tụ tập xong liền đi làm thí nghiệm mở họp tổ, sau đó lại là liên hoan của nhóm đề tài, ăn hơi muộn, cho nên hơn chín giờ về phòng ngủ mới bắt đầu gõ chữ, vẫn là tương đối trễ.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận