Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 561: Quỷ kỳ (length: 8416)

Bên trong cơ thể Bùi Tịch Hòa, tại khí hải đan điền, tê ngô châu dâng lên phát sáng, pháp lực róc rách chảy ra tụ hợp vào bên trong Hoàn thiên châu, những gợn sóng màu bạc lấp lóe.
Ân Chí Thánh đang kinh ngạc về tà ma, lại cảm giác được một luồng không gian ba động, chân mày nháy mắt căng cứng, đang muốn thi triển thủ đoạn cường sát Phù Hi kia, lại nghe một tiếng nói truyền đến từ chỗ sâu vách đá.
"Ân đạo hữu, hảo tỷ tỷ, lần sau, chờ đến lúc tu vi chúng ta tương đương, thì sẽ đến lượt ta truy đuổi giết ngươi."
"Ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đó."
Sắc mặt Ân Chí Thánh dâng lên chút tức giận và kiêng kị.
Bàn long ngọc tỉ ấn lơ lửng bên người lập tức lại lần nữa hiện ra linh ảnh oanh sát về hướng vách núi kia, những hòn đá đủ hình dạng dưới luồng xung kích này nhao nhao hóa thành bụi, uy lực của nó trực tiếp chôn vùi vách núi cao sáu bảy trăm trượng nơi đây thành bụi bặm.
Nhưng bên trong đó không hề có chút khí tức huyết nhục nào của người đã chết.
Thật sự bị nàng trốn thoát!
Đạo tâm của Ân Chí Thánh vừa bị khuấy động đến bất ổn, khiến nàng giờ phút này lòng dạ hỗn loạn, không còn vẻ bày mưu nghĩ kế và bình tĩnh ổn trọng như thường ngày.
Cũng chính vì trạng thái như vậy, khiến nàng không hề phát giác mình đã bị gieo xuống một tia chủng ma niệm tức, cắm rễ thật sâu vào mỗi tấc da thịt huyết nhục của nàng, trừ phi có thể vứt bỏ thân thể huyết nhục này, nếu không không cách nào thoát khỏi sự khóa chặt của niệm tức.
Nàng nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi dài, trong khoảng ba bốn hơi thở ép buộc mình phải tỉnh táo lại.
Phù Hi kia nhất định nắm giữ một loại không gian chí bảo nào đó, mới có thể nhân lúc nàng chưa tới mà bố trí sẵn trận pháp giam cầm để bỏ chạy, đúng là một con cá quá mức trơn trượt.
Ân Chí Thánh mở choàng mắt, sự hăng hái khi liên tiếp phá hai cảnh giới đã bị dập tắt hoàn toàn, thủ đoạn truy tung bằng khí tức kia chỉ có thể thi triển một lần đối với một người, từ đó về sau nàng không thể truy tung được Phù Hi nữa.
Đạo tâm lay động của nàng dần dần ổn định lại, ánh mắt ngưng tụ, cuối cùng nhìn về phía nơi sinh ra dị tượng vì tà ma xuất thế.
"Để chúng ta tới giết ngươi."
Hiện giờ nàng đã đánh mất cơ hội thu hồi ma huyết trên người Bùi Tịch Hòa, chỉ có thể lại đi chém giết ma vật để cướp đoạt ma huyết.
Tà ma kia có lẽ là một cơ hội.
Ân Chí Thánh xòe lòng bàn tay, một tấm bản đồ từ trong cột mốc bay ra rơi vào lòng bàn tay, mặt trên cho thấy nơi đây là phạm vi khu vực xuất hiện biến hóa của một phương tế đàn.
Phù Hi kia đến đây nhất định là để tìm kiếm tế đàn đó, không ngờ một tu sĩ Hóa Thần cảnh như nàng thế mà thật sự có thể kiếm đủ ma huyết? Cho dù chưa đủ thì cũng không còn thiếu bao nhiêu.
Sao mình có thể thua nàng được chứ?
Nàng nuốt một viên đan dược màu lam, lập tức khí thế quanh thân cùng tinh khí thần không ngừng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, lao về phía vị trí dị tượng kia.
. . .
Thân hình Bùi Tịch Hòa lảo đảo rơi từ bên trong không gian đường hầm xuống mặt đất.
Thần ô huyết trong cơ thể nàng phát ra ánh sáng, tự động thúc đẩy yêu thần biến vận chuyển cực nhanh, không kịp đau lòng lại nuốt thêm một viên kim thân đại tạo đan.
Dưới sự tẩm bổ của dược lực và uy lực của thần ô huyết, vết máu thương tích đầy người nàng được truyền vào sinh cơ bàng bạc, nhanh chóng chữa trị, trong hai ba hơi thở đã khôi phục năng lực hành động.
Bùi Tịch Hòa tay phải bắt quyết thi triển tịnh trần thuật, quét sạch sẽ vết máu dính trên lớp bột mì trên người.
Nàng đứng dậy, do trong thời gian ngắn đã dùng viên đan dược thứ hai nên cơ thể sinh ra chút kháng tính, pháp lực trong người dưới sự thúc đẩy của đan dược chỉ khôi phục được sáu bảy thành, nhưng cũng coi như có sức tự vệ.
Sắc mặt Bùi Tịch Hòa bình tĩnh, mọi thứ đều nằm trong tính toán của nàng. Ân Chí Thánh kia hiểu biết về nàng không nhiều, cho nên dù đã đột phá thành Phản Hư trung kỳ cũng chỉ có thể từng bước bị nàng làm rối loạn bước đi, rơi vào tiết tấu đã tính sẵn.
Nếu không phải bàn long ngọc tỉ ấn kia phát huy uy lực, mình đã đủ sức trọng thương bản nguyên của nàng lúc đạo tâm nàng bất ổn, tinh thần rơi vào tầng tầng huyễn cảnh.
Đáng tiếc, chỉ có thể nói thiên kiêu của thượng tiên giới quả nhiên không dễ giết như vậy.
Thương thế nàng gây ra cũng rất nặng, bên trong linh ảnh bàn long kia đồng dạng chứa chân long khí, xâm nhập cơ thể tạo thành tổn thương không nhỏ, cuối cùng bị thần ô huyết nuốt chửng hóa giải.
Nội thương lưu lại cần một hai ngày an dưỡng.
Bùi Tịch Hòa ngẩng đầu nhìn trời, nàng cũng nhìn thấy thiên địa loạn tượng kia, biểu trưng cho việc tà ma xuất thế.
Tựa như trời rách ra một cái miệng lớn thành vòng xoáy, mây trắng tinh khiết bị nhuốm thành màu tím sậm, nhiếp nhân tâm phách, khí tức không rõ dù xa vạn dặm cũng có thể cảm nhận sơ qua.
Chỗ lợi hại của độn thiên thần thông của Hoàn thiên châu chính là có thể tự do khống chế phương vị. Nàng dùng pháp lực bên trong tê ngô châu nhắm hướng đông dịch chuyển một ngàn ba trăm dặm, đồng thời lực lượng trong châu tạo ra tám đạo khí tức giả để che giấu.
Ân Chí Thánh đuổi không kịp.
Nàng xác định được vị trí của mình, tự nhiên cũng biết phương hướng đó chính là khu vực núi đá kia lúc trước.
Xem ra nữ tu Đại Thừa lúc trước đến trấn sát cũng không thể ngăn cản nó xuất thế. Nhìn thanh thế uy hiếp người này, chỉ sợ thực lực tà ma kia bất phàm, có thể chống lại cả tu sĩ Đại Thừa.
Suy nghĩ trong lòng Bùi Tịch Hòa xoay chuyển, liền tính toán một phen, chỉ sợ không ít tu giả thượng giới nắm giữ thủ đoạn giết chóc Vũ Hóa Tiên đều đang tiến về nơi đó.
Tà ma phi phàm nhưng cũng không ngăn được sự công kích điên cuồng của bọn họ cùng lòng khao khát thèm nhỏ dãi đối với ma huyết.
Bùi Tịch Hòa thu hồi tâm tư, chuyện này không liên quan gì đến nàng. Sau khi lấy được tàn huyết của sí diễm chân ma, nàng đã kiếm đủ những thứ cần thiết để mở ra tế đàn, không cần phải nhảy vào vũng nước đục trong cục diện này.
Đến lúc đó các Đại Thừa ra tay, không biết sẽ lại là một trường diện kinh tâm động phách như thế nào.
Nàng đang nghĩ như vậy, sắc mặt lại đột nhiên căng cứng, có một luồng ma khí đang nhanh chóng tiếp cận mình.
Bùi Tịch Hòa còn tưởng rằng đó là Ân Chí Thánh với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp đã thật sự tìm được tung tích của mình truy sát đến nơi. Với trạng thái hiện giờ thì thật sự sẽ dữ nhiều lành ít. Nhưng đợi đến khi niệm lực dò xét phân biệt được khí tức thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là một luồng ma khí của Hợp Thể cảnh.
Cho dù nàng bị thương chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng không sợ. Nếu là ma vật, chém nó lấy chút ma huyết cũng tốt.
Nhưng đợi đến khi niệm lực dò xét rõ ràng hơn, Bùi Tịch Hòa thu liễm sát ý, người tới lại là người quen.
Ngược lại là có chút duyên phận.
Thương Huyền Dục.
Sao nàng lại xuất hiện ở nơi này? Mà quanh thân pháp lực hỗn loạn, ma khí quấn thân, hồn phách vẩn đục?
Mà nữ tu này linh thức cũng bất phàm, đồng thời cảm nhận được khí tức của Bùi Tịch Hòa cùng sự dò xét của niệm lực, liền chạy về hướng của nàng.
Bùi Tịch Hòa suy nghĩ một lát rồi đón tới, lại phát hiện một đạo khí tức đang truy kích Thương Huyền Dục.
Một luồng khí tức tà ma không rõ vô cùng quỷ dị ập đến.
Nàng nhíu chặt mày, tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Thương Huyền Dục.
Khí tức của Thương Huyền Dục có chút uể oải, trên người nhiễm phải luồng tà khí không rõ kia, đó cũng là nguyên nhân khiến pháp lực và ma khí của bản thân nàng hỗn loạn.
Trên dung mạo kiều mị diễm lệ của nàng lộ ra mấy phần thần thái yếu ớt.
"Bùi đạo hữu, cứu mạng với."
Bùi Tịch Hòa nhìn nàng một cái, cong ngón tay cách không điểm vào mi tâm Thương Huyền Dục. Phần thiên thuật tu hành tại thiên hỏa đồng tự nhiên ẩn sinh lực lượng hỏa hệ cương dương chính trực to lớn, nàng dùng nó giúp Thương Huyền Dục xua tan tà ma chi khí trên người.
Lúc này nàng mới nhìn về phía kẻ truy sát, đó là một nam tử, tay cầm một cây cờ xí màu đen có vân bạc, bên trong lá cờ đang phấp phới tựa như có tiếng quỷ khóc sói gào.
Nàng nhíu mày, trên người nam tu kia lượn lờ âm sát khí. Hắn khẽ phất cây cờ dài, liền có mười đạo bóng quỷ hồn nhảy ra từ bên trong, đều là sát quỷ cấp Hóa Thần và Hợp Thể.
Pháp lực Bùi Tịch Hòa tuôn ra, tay cầm Thiên Quang đao nghênh đón.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận