Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 827: Đất trời trong lòng bàn tay (length: 9817)

Sau khi Ân Trường Phong bàn giao vài câu với vị thiên tiên trấn thủ trong Phượng thành, hắn liền đóng gói hành lý, rất vui vẻ đi đến nơi ở của Ân Chí Thánh.
Hắn nghĩ đến lời truyền âm có chút kinh ngạc của cô cô lúc trước, trong lòng vô cùng thích thú.
Bất quá, nghĩ lại việc chính mình khổ tu bảy năm này, đột nhiên trong lòng thoáng hoảng sợ, nảy sinh một ý nghĩ cổ quái, nhưng rồi cũng dần bị đánh tan, cho đến khi hao mòn triệt để, cuối cùng không còn dấu vết.
Hiện giờ pháp lực đã dồi dào, cảnh giới Ân Trường Phong tiến vào hậu kỳ, nhưng căn cơ lại bất ổn, cho nên cần Ân Chí Thánh ra tay tìm cách giải quyết.
Bùi Tịch Hòa thì theo sát phía sau, thuận buồm xuôi gió.
Hồ ly tóc vàng nhíu mày, nói: "Ta tổng cảm thấy không ổn lắm, 'cá khô' biến thành 'quyển vương', kia Ân Chí Thánh dựa theo lời ngươi nói, hẳn là người có tâm tư cực kỳ nhạy bén, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy bên trong này có gì kỳ quặc sao?"
Bùi Tịch Hòa nghe hắn nói vậy, trong mắt không thấy chút hoảng loạn nào.
"Nàng đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ quặc."
Bất luận sự việc nào đi ngược lẽ thường đều nhất định có nguyên nhân đằng sau, đối với Ân Chí Thánh mà nói, nếu thật sự tùy tiện tin tưởng Ân Trường Phong khổ tu thành công, thì không bằng tin tưởng heo mẹ biết trèo cây.
"Nhưng Ân Chí Thánh cảm thấy kỳ quặc, thì cũng không có cách nào."
"Ân Trường Phong căn cơ yếu đuối, dựa vào ngoại vật gia trì mới đến được Đại Thừa hậu kỳ, liền chú định không thể tùy ý áp chế tu vi, chỉ cần sơ suất một chút không áp chế nổi sẽ nghênh đón thiên kiếp, cửu tử nhất sinh."
"Ngươi nói Ân Chí Thánh có thể khoanh tay đứng nhìn không quản sao?"
Đây chính là dương mưu trắng trợn, Ân Chí Thánh chỉ cần coi trọng đứa chất tử này, vậy cũng chỉ có thể ra mặt, từ đó tự nguyện bước vào cái bẫy này.
Hách Liên Cửu Thành tuy nhạy bén, nhưng bàn về những mưu mẹo thủ đoạn này thì rốt cuộc không thuần thục bằng Bùi Tịch Hòa.
Cách này có lẽ không hoàn mỹ, nhưng hữu dụng là được.
Một người một hồ ly theo sát Ân Trường Phong, đợi hai ngày sau thì đến đích.
Nơi đó là một bình nguyên, nhưng lại mang theo khí lạnh.
Bùi Tịch Hòa bí mật quan sát nơi đây, phát giác cây cỏ hoa lá đều có màu tím nhạt, mơ hồ có tử khí lượn lờ, khiến nơi này trông có vẻ hơi suy tàn, sinh cơ cũng không tràn đầy.
Nàng vê nắm đất hơi ẩm ướt dưới chân, chỉ vừa chạm vào liền có một luồng âm khí xông thẳng vào trong cơ thể, rồi sau đó bị lực lượng thượng tiên hủy diệt sạch sẽ.
"Thì ra là thế."
Bùi Tịch Hòa thấp giọng lẩm bẩm, ngước mắt nhìn về phía xa.
Theo Ân Trường Phong đến nơi này, hắn lập tức lấy ra một cái ngọc bàn từ trong ngực, rồi sau đó thi pháp truyền âm.
"Lão cô! Đứa cháu trai thân yêu của người tới rồi! Mau ra đón ta!"
Theo lời này vừa dứt, trên bình nguyên rộng lớn vốn dĩ ngoài bụi cây thấp bé thì không còn gì khác, giờ phút này lại phát ra gợn sóng nhàn nhạt, thoáng chốc liền hiện ra một cảnh tượng khác.
Lăng không tại chỗ, rơi vào hư vô.
Toàn bộ thành trì lành lạnh toát ra vẻ hàn khí đặc trưng của kim loại, giữa không trung có một vòng xoáy màu tím đen tĩnh mịch treo lơ lửng, tựa như một vầng mặt trời tối tăm dị sắc.
Mà có một nữ tử từ trong đó bước ra.
Giữa mi tâm nàng có ma ấn sáu cạnh lấp lóe, làm nổi bật khuôn mặt nàng thêm thần bí và xinh đẹp.
Ân Chí Thánh có một đôi mắt phượng rạng rỡ phát sáng, như lửa cháy trên tuyết đông, càng thêm tư thế bễ nghễ.
Bùi Tịch Hòa cảm giác được dường như có một đôi mắt tồn tại trong bóng tối, đang muốn dò xét về phía mình, nàng đem hồ ly thu vào bên trong Hoàn Thiên Châu, Nê Hoàn tuôn ra một mảng lớn niệm lực đen kịt bao bọc lấy nàng.
Thiên địa từ ta, nhất niệm hóa thiên.
Lực lượng dò xét kia tự nhiên không có kết quả, Ân Chí Thánh kiềm chế cảm giác, lông mày nhíu chặt lại, nhưng khi nhìn thấy Ân Trường Phong đang bay về phía mình với nụ cười ngây ngô trên mặt, cuối cùng nàng cũng bất đắc dĩ thở dài.
Nàng đáp xuống trước mặt Ân Trường Phong, không đợi hắn kịp mở miệng nói gì, đã điểm một ngón tay vào mi tâm hắn, thoáng chốc đã nhìn thấu toàn bộ tình huống của hắn.
"Xác thực đã bước vào Đại Thừa hậu kỳ, nhưng hiện giờ căn cơ nông cạn đến tựa như lục bình không rễ, một khi nghênh đón vũ hóa thiên kiếp, chỉ sợ ta phải ăn bữa tiệc làm từ chính đứa cháu trai ruột của mình mất."
Lời vừa nói ra, Ân Trường Phong sắc mặt ngượng ngùng, chỉ biết hềnh hệch cười ngây ngô.
Ân Chí Thánh xoa xoa mi tâm, chuyện này không thể bỏ dở, với nội tình của Ân Trường Phong cũng áp chế không được bao lâu.
Cuối cùng, nàng phất tay, sắc mặt nghiêm lại nói: "Ngâm mình trong Cực Băng Thiên Tuyền bảy tám năm để rèn luyện nhục thân cho ngươi, lại dùng U Minh Phong trong tộc để tôi luyện căn cơ, tu vi này của ngươi, về sau độ thiên kiếp cũng có thể có khoảng sáu thành nắm chắc."
Tu hành cuối cùng vẫn là chuyện của bản thân, Ân Chí Thánh cho tới bây giờ đều hiểu rõ điểm này. Nếu không phải Ân Trường Phong là huyết mạch duy nhất huynh trưởng để lại, ta cũng sẽ không vì hắn mà dốc hết sức lực như vậy.
Đợi đến khi hắn đặt chân vào Thiên Tiên cảnh, Ân Chí Thánh cũng sẽ không quản thúc chuyện tu hành của hắn nữa.
Nàng dẫn Ân Trường Phong định bước vào thành trì lành lạnh phía sau, cũng chính là lúc này!
Trong lòng bàn tay Ân Chí Thánh đã sớm ngưng tụ pháp lực bàng bạc, ma đạo phù văn lấp lóe bên trong đó, tựa như có âm thanh yêu ma gào thét truyền ra từ đó.
"Cuối cùng cũng không nhịn được mà lộ diện sao? Đạo chích chi đồ!"
Tính tình của đứa cháu nhà mình ra sao, ta tự biết, sự tình ra khác thường tất có yêu.
Có lẽ ở một mức độ nào đó nàng còn phải cảm tạ người này, đã giúp Ân Trường Phong sắp bước vào Tiên cảnh.
Vậy thì ban cho ngươi một cái chết tử tế.
Giọng nói như sấm vang, ánh sáng tối tăm trong lòng bàn tay Ân Chí Thánh thoáng chốc hóa thành một pho ma tượng dữ tợn, tay trái cầm đao đỏ, tay phải cầm trường xoa, đánh tới nơi có khí tức dao động.
Nàng không hề khinh địch, phía sau có một mảng lớn trận văn từ hư ảo hóa thành thực thể, hấp thu lực lượng từ địa mạch rót vào thân thể. Mà trận văn phân hóa ra như xiềng xích, vây giết về phía nơi đó.
"Bành!"
Trong điện quang hỏa thạch, Ân Trường Phong còn chưa hiểu rõ cảnh tượng lúc này vì sao lại xảy ra, chỉ nghe thấy bên tai một tiếng nổ vang.
Mà hắn nhìn theo hướng ra tay của cô cô mình, chỉ thấy một nam tử áo trắng từ trong đó lao ra, thân hình thẳng tắp, dung mạo thanh tú tuyệt trần.
Nam tử kia tay không vật dư thừa, lại cứ dựa vào nhục thân khủng bố, duỗi tay tóm chặt lấy toàn bộ xiềng xích do trận văn hóa thành, cưỡng ép bẻ gãy!
Đôi mắt phượng của Ân Chí Thánh trở nên âm trầm, lên tiếng hét to.
Tại phía sau nàng có mấy đạo khí tức hùng hậu đang lao đến, đương nhiên đó là những tu giả trấn thủ ở đây.
Bùi Tịch Hòa nhìn về phía tòa thành trì lành lạnh kia, đồng tử co lại.
Nguyên lai là dùng thủ đoạn phi phàm tạo ra khe hở không gian, cứ thế mà ngăn cách "Cửa" với thế giới chân thực, tạm thời làm chậm sự ăn mòn của tử khí.
Nếu không phải Ân Trường Phong đến đây, Bùi Tịch Hòa muốn lẻn vào trong này có thể nói là khó càng thêm khó, chỉ có thể cưỡng ép đánh vào, đó mới là phiền phức to rồi.
Hiện giờ thành trì vừa mới mở, Ân Chí Thánh hẳn là đã đoán được ý đồ của nàng, cho nên đang bấm ngón tay thi triển pháp quyết, muốn khiến tòa thành trì này một lần nữa rơi vào trong khe hở không gian, ở vào trạng thái hư thực khó phân biệt.
Bùi Tịch Hòa làm sao có thể để nàng toại nguyện?
Pháp lực Cực Cảnh bậc một của nàng đều tuôn ra, để người khác biết được đây chính là một vị Thượng Tiên thực thụ.
Ngôn xuất pháp tùy, có đại đạo pháp tắc theo đó hiển hóa ra.
"Thiên băng, phong!"
Từ trong cơ thể Bùi Tịch Hòa bộc phát ra hàn khí khủng bố, tựa như có thể đông kết cả thời gian, khiến tòa thành trì vốn sắp tiêu tán bị bao phủ bởi sương băng màu trắng nhạt, làm Ân Chí Thánh sắc mặt đại biến.
Đã có tu sĩ Ân thị đánh về phía Bùi Tịch Hòa, mà trong số những khí tức tỏa ra, người có thể khiến nàng chú ý hơn một chút cũng chỉ có một vị Thượng Tiên cùng Ân Chí Thánh.
Ngày xưa Ân Chí Thánh tu hành ba quyển sách tàn của « Ba Mươi Ba Trọng Thiên Ma Điển », chủ về ma đạo sát lục âm tà, trái ngược với huyết mạch Nguyên Diêm, cho nên ở Thánh Ma Giới, nàng khó có thể phát huy được sức mạnh huyết mạch.
Nhưng hiện giờ nàng thân là Thiên Tiên cửu cảnh, sớm đã là một hoàn cảnh khác, dung hợp những thứ trái ngược nhau, uy lực này cũng là sự tồn tại vượt qua lẽ thường.
Ân Chí Thánh đẩy Ân Trường Phong vào trong thành trì, tránh cho bị liên lụy vô tội, theo sau mặt âm trầm, thúc giục thi triển Pháp Tướng chân thân.
Pháp thân hai mươi lăm trượng thể hiện nội tình hùng hậu của nàng, chỉ thấy một nửa thân thể bao phủ kim quang, bảo tướng thần thánh, tựa như có thể phán xét tà ma. Mà nửa còn lại thì âm trầm lạnh lẽo, tựa như Tu La tái thế, ma uy ngập trời.
"Thiên ma đại hóa!"
Nàng và vị Thượng Tiên kia liếc nhìn nhau, ra tay như sấm sét, thề phải bắt giết kẻ này. Nhìn sang nam tử lớn tuổi kia, lão há miệng phun ra một thanh trường kiếm, cũng là thúc động pháp thân gia trì, kiếm quang đi qua đâu liền đốt lên một mảng lửa lớn.
Bùi Tịch Hòa trở tay tấn công, đầu ngón trỏ tràn ra một điểm băng quang yếu ớt, tựa như bạch đàm giây lát hoa.
Nàng vận dụng quyền hành Vô Cực Thiên Băng, lấy pháp lực bàng bạc thúc đẩy, chống đỡ với kiếm quang rực lửa kia.
Sau đó Bùi Tịch Hòa nắm chặt lòng bàn tay phải, có đại đạo chân vận quanh quẩn quanh người nàng, cùng với kình phong gào thét.
Hai mắt nàng sáng rực như sao trời, có phù văn lưu chuyển bên trong đó.
"Đất trời trong lòng bàn tay."
Chỉ trong một chớp mắt này, quanh thân Ân Chí Thánh bị bí lực bao bọc, pháp lực đều bị phong tỏa, pháp thân theo đó tán loạn ra, lại bị giam cầm giữa lòng bàn tay của Bùi Tịch Hòa!
- Chiều nay đi xem « Cô gái mất tích », rất đề cử.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận