Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 156: Sư tỷ nàng cấp thực sự là quá nhiều (length: 9782)

Đây gọi là loại yêu thú bị quỷ vật của yêu quỷ điều khiển.
Chúng dường như đặc biệt e ngại hỏa diễm và lôi đình.
Đầu óc Bùi Tịch Hòa suy nghĩ vô cùng mạch lạc.
Cho nên, dù những yêu thú này đã sớm là vật chết, lực lượng yêu quỷ điều khiển chúng hành động cũng sẽ theo bản năng mà né tránh.
Những lôi đình và hỏa diễm đơn thuần ngưng tụ từ linh lực này chỉ có thể làm cho đám yêu thú dị biến này tránh ra, chúng nó vẫn sẽ tiếp tục công kích.
Chứ không phải như bây giờ, những yêu thú này khi đối mặt Bùi Tịch Hòa lại trực tiếp tránh xa bỏ chạy.
Cho dù Bùi Tịch Hòa ngưng tụ Thanh Hồn Diễm cũng không thể được như vậy, bởi vì tại hiện trường cũng không phải không có tu sĩ Nửa Bước Kim Đan mang trong mình hỏa linh lực.
Linh lực của bọn họ vô cùng thâm hậu, liệt diễm cuồn cuộn, uy thế kinh người.
Chuyện bọn họ làm không được, Bùi Tịch Hòa Trúc Cơ ngũ cảnh tự nhiên cũng làm không được.
Nhưng mà cơ thể bên trong nàng, vốn liền không tầm thường.
Ngọn hỏa diễm màu vàng thần bí kia, dù là bị Nhật Lan Lục Ấn, Phượng Hoàng Máu liên thủ áp chế, Chủng Ma độc dược cùng trang giấy bạch kim trói buộc phong tỏa.
Nhưng chỉ một tia khí tức hỏa diễm toát ra, liền có thể chấn nhiếp lực lượng yêu quỷ trên những yêu thú dị biến này.
Lại cộng thêm Phượng Hoàng, là nhất mạch Yêu Thần, mà Yêu Thần chính là tồn tại chân chính chí cao vô thượng trong Yêu tộc.
Một giọt tinh huyết của Thần, vốn đã có thể làm yêu thú điên cuồng.
Bởi vì áp chế hỏa diễm màu vàng, khí tức Phượng Hoàng Máu cũng hỗn tạp bên trong hỏa khí.
Mà phần khí tức Phượng Hoàng tinh huyết này khó có thể phát giác, lại có thể khiến những yêu thú đã sớm mất đi sinh mệnh này xuất phát từ bản năng mà run rẩy.
Cho nên khi đối mặt nàng, chúng nó căn bản không dám nhào tới, thậm chí còn đi đường vòng.
Quả thật là họa phúc tương ỷ, chuyện thế gian khó mà phân biệt rõ ràng.
Đã như thế, trong trận xung kích của yêu thú dị biến này, nàng lại có thể bình yên vô sự.
Nhưng nếu thật sự cứ đứng ngốc tại chỗ, mặc cho yêu thú dị biến xung quanh đua nhau tránh né nàng.
Kẻ ngốc cũng sẽ biết trên người nàng có điểm không đúng.
Đến lúc đó, mọi bí mật che giấu trên người nàng sẽ không thể giấu được nữa.
Cho nên nàng vận dụng toàn thân linh lực, điên cuồng thúc giục Thanh Hồn Diễm.
Phía sau lưng một vầng minh nguyệt dâng lên, ánh trăng màu xanh trắng rải xuống mặt đất.
Trong lòng Bùi Tịch Hòa vốn nặng nề vì những yêu thú này, giờ phút này lại nhẹ nhõm đi mấy phần.
Nếu như những yêu thú này bởi vì hỏa diễm màu vàng trong cơ thể nàng mà căn bản không dám lại gần, chỉ biết theo bản năng nhượng bộ.
Cũng chính là nàng tấn công, mà yêu thú dị biến căn bản không hoàn thủ.
Vậy đây không phải là, tha hồ giết sao?
Mười mấy cây linh châm di động quanh thân bỗng nhiên bắn ra.
Tốc độ nhanh đến kinh người.
Trên đuôi mỗi một cây châm đều mang theo Thanh Hồn Diễm màu xanh trắng cùng Lưu Sương màu băng lam.
Băng hỏa va chạm, tại sát na đâm vào yêu thú dị biến liền bỗng nhiên bạo liệt ra.
Huy quang trăng khuyết rải xuống, ba đạo xiềng xích ánh trăng bỗng nhiên quấn lấy yêu thú đang muốn tránh đi.
Đã như thế, yêu thú dị biến liền trốn không thoát.
Người bên cạnh sẽ chỉ cho rằng là chính mình dùng xiềng xích quấn lấy yêu thú, phòng ngừa nó tập kích, chứ không nghĩ rằng yêu thú căn bản không dám tới gần công kích chính mình.
Mấy đạo linh châm xuyên thấu đầu và ngực của nó.
Bùi Tịch Hòa nhìn yêu thú dị biến trước mắt, vằn đen trên người đều rút đi, hóa thành một tấm da lông khô quắt bọc lấy xương khô.
Nàng cảm thấy một trận buồn nôn khó chịu, lại càng thêm vạn phần kiêng kị cái gọi là Thượng Cổ Đại Hung Tà Quỷ kia.
Thủ đoạn quỷ dị lại buồn nôn như vậy, bản thể này lại dựa vào thôn phệ tinh phách huyết nhục của tu giả và yêu thú để sinh tồn.
Thật là khó có thể tưởng tượng sẽ có giống loài như thế.
Bùi Tịch Hòa cũng không hoảng hốt, nuốt vào mấy viên đan dược khôi phục linh lực.
Nàng cần phải duy trì Lưu Sương cùng Thanh Diễm, như vậy tiêu hao linh lực rất lớn, linh lực Trúc Cơ ngũ cảnh đã mất đi ba bốn thành.
Cho dù xác định những yêu thú này sẽ không làm mình bị thương, nàng vẫn phải giữ đủ linh lực để ứng đối bất kỳ tình huống nào có thể phát sinh.
Bùi Tịch Hòa cũng không cảm thấy bản thân mình dường như có thể vì chuyện này mà trở thành nhân vật quyết định chiến cuộc.
Nàng không có cái giác ngộ xả thân vì nghĩa này, yêu quỷ đứng sau lưng màn vẫn còn chưa thật sự hiện thân.
Ai biết được khí tức tỏa ra từ kim diễm này có thể tạo được tác dụng chấn nhiếp đối với bản thể yêu quỷ hay không.
Việc nàng có thể làm, nhiều nhất cũng chỉ là có thể giết thêm được một ít yêu thú dị biến nào hay ít đó.
Coi như là vì các tu sĩ xung quanh giảm bớt gánh nặng.
Lực lượng Thanh Huyền Hạo Nguyệt hóa thành một tia lưu quang màu xanh trắng rót vào trong ẩn tính ngân giới trên ngón tay.
Bắt đầu luyện hóa linh thạch còn tích trữ bên trong đó.
Đồng thời dùng cả linh thạch và đan dược để khôi phục linh lực, đối với Bùi Tịch Hòa thật là có chút xa xỉ.
Kỳ thật càng xa xỉ hơn là nàng có thể trực tiếp luyện hóa một phần nhỏ Hầu Nhi tửu còn lại.
Nhưng tửu lực này thuần hậu, không giống lúc trước khi dùng để gia tốc tu luyện Thanh Hồn Diễm, chưa bị nàng hấp thu.
Nếu giờ phút này tự mình luyện hóa hấp thu, nhất định sẽ khiến nàng say ngã tại chỗ.
Thanh Huyền Hạo Nguyệt cực kỳ mãnh liệt thu nạp linh khí bên trong linh thạch, trải qua một phen luyện hóa đơn giản rồi rót vào trong cơ thể.
Linh lực Bùi Tịch Hòa nhanh chóng hồi phục.
Linh thạch vỡ vụn làm nàng có phần hơi đau lòng.
Lục Trường Phong tay cầm trường kiếm, vung kiếm khí tựa như rồng bay.
Kiếm ý của hắn hóa thành một con băng long đang gào thét.
Trong một sát na, vài đạo kiếm khí đánh nát đầu và ngực của yêu thú quanh thân.
Bên cạnh hắn xuất hiện hai cỗ khôi lỗi.
Đây là hai cỗ khôi lỗi có thực lực vô hạn tiếp cận Kim Đan.
Thiếu chủ Lục gia, xuất thân bất phàm, thủ đoạn rất nhiều.
Lục Trường Phong vừa mới ứng đối ba con yêu thú dị biến quanh thân này.
Quả nhiên thực lực chúng nó đại tăng, chỉ là Trúc Cơ trung kỳ lại có chiến lực đủ để so sánh với hậu kỳ.
Linh lực trong cơ thể đã hao phí bảy tám phần, thêm vào việc phản phệ khi tàn hồn Hàn Băng Chân Long bị kim diễm đốt diệt trước đó còn chưa hoàn toàn khôi phục, giờ phút này khó tránh khỏi có chút kiệt sức.
Cho nên hắn gọi ra hai cỗ khôi lỗi này, nuốt vào một viên lục phẩm đan dược để cấp tốc khôi phục linh lực.
Hai cỗ khôi lỗi bỗng nhiên bộc phát linh lực chói lòa, một phòng thủ, một tấn công, ứng phó đám yêu thú dị biến đang tiếp tục vây lại.
Hắn lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Bùi Tịch Hòa.
Nhìn thấy vầng trăng khuyết sau lưng nàng di động, ánh trăng hóa thành xiềng xích trói buộc yêu thú trước mặt, sau đó dứt khoát đánh chết, bản thân cũng không hề bị thương tích.
Không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cuối cùng vẫn có mấy phần không yên lòng, tình huống giờ phút này nguy cấp, hắn cũng không đoái hoài được nhiều như vậy.
Vận dụng linh lực bức âm thành tuyến, tránh đi cảm giác của người khác mà truyền âm cho Bùi Tịch Hòa.
"Sư muội, yêu thú hung hiểm, ta còn có thủ đoạn tự vệ, chúng ta tụ hợp lại với nhau."
Tâm tư của hắn như vậy gần như đã biểu lộ rõ ràng, chỉ là hắn không biết rõ thái độ của Bùi Tịch Hòa đối với hắn ra sao.
Nhưng hắn biết rõ Bùi Tịch Hòa không phải loại người già mồm cãi láo, lúc này nguy nan, hai người tụ hợp lại, chung quy có thể bảo vệ nàng mới là quan trọng nhất.
Thân hình hắn di chuyển đến gần phương hướng của Bùi Tịch Hòa.
Bùi Tịch Hòa nhận được truyền âm hơi sững sờ.
Trong giọng nói của Lục Trường Phong là sự lo lắng không thể che giấu.
Cho dù nàng chưa từng trải qua chuyện thế này, nhưng cuối cùng cũng có một trái tim linh lung.
Nàng thực sự cảm giác được sự không thích hợp.
Còn không kịp suy nghĩ thêm.
Lại là một đạo truyền âm khác.
Là Khương Minh Châu.
Linh huy quanh thân nàng tỏa ra, sau lưng một đạo hư ảnh khủng bố hiện ra.
Một luồng thần uy đế vương bao trùm bốn phía.
Mái tóc xanh dưới sự gia trì của Khương Đế Huyết, hóa thành những dây leo khủng bố như thanh long, quấn quanh khắp nơi.
Dây leo tựa như kim cương đinh sắt, trực tiếp bắn thủng đầu và ngực của yêu thú, tiêu diệt chúng.
Nhưng việc kéo dài vận dụng Khương Đế Huyết đối với nàng tiêu hao quá lớn.
Nếu thật sự kích phát thủ đoạn do lão tổ để lại, nàng lại có mấy phần không nỡ, dù sao bí bảo hộ thân như vậy dùng một lần là vơi đi một lần.
Nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy thân ảnh Bùi Tịch Hòa đang đánh chết yêu thú.
Nhìn thấy yêu thú dị biến quanh thân không sợ đao kiếm, lại cố gắng né tránh lửa và sét.
Thêm vào quá trình Bùi Tịch Hòa đánh chết yêu thú nhìn qua thì bình thường, nhưng yêu thú dường như hoàn toàn không hề phản kích, quan sát kỹ mới phát giác càng giống như đang né tránh.
Nàng cũng không giống Lục Trường Phong, vì quan tâm mà rối loạn.
Liên tưởng đến kim diễm bị phong ấn trên người Bùi Tịch Hòa.
Nàng lập tức có một suy đoán hợp lý lại lớn mật.
Trực tiếp truyền âm cho Bùi Tịch Hòa.
"Đến bên cạnh ta, ba mươi vạn linh thạch."
Bùi Tịch Hòa hơi ngây người, nàng không nghi ngờ việc Khương Minh Châu phát giác ra sự khác thường của mình.
Nàng áy náy nhìn Lục Trường Phong một cái.
Sau khi xác định hắn giờ phút này an toàn, hai cỗ khôi lỗi có thể bảo vệ hắn rất hoàn hảo.
Sau đó nhanh chóng thi triển Thừa Phong bay về phía Khương Minh Châu.
Ba mươi vạn linh thạch.
Ngại quá.
Chỉ cần hơi do dự một chút thôi cũng là tự phủ nhận chính mình và xem thường ba mươi vạn linh thạch rồi.
Sư tỷ nàng cho thực sự là quá nhiều!
- Bùi Tịch Hòa: Cảm ơn Lục sư huynh, mặc dù vậy, nhưng mà, linh thạch của sư tỷ quả thật đã đâm trúng, ừm, tim ta mất rồi. Các bảo bối, cầu phiếu đề cử, MUA! Phiếu của các ngươi cũng sẽ đâm trúng tim ta, hắc hắc ~ ( ̄▽ ̄~ )~ (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận