Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 894: Nhà ai hảo mèo không ăn chút ngậm bồ hòn (length: 8253)

Lúc này, khuôn mặt nam tử của Bùi Tịch Hòa cương nghị, lạnh lùng và tuấn tú, nhưng cũng có thể nhìn ra ý cười ẩn chứa trong đôi mắt sáng ấy.
Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng lấn thiếu nữ nghèo.
Con ly hoa miêu này, rốt cuộc cũng coi như rơi vào trong tay chính mình.
Mà giờ khắc này, Linh Tố vừa mới ổn định lại tâm trạng, hồi phục tinh thần sau cơn kinh hoảng, phát giác ra 『 nam tử 』 trước mắt này mình chưa từng gặp mặt. Mặc dù bản năng loài mèo có chút cảnh báo, nhưng xem xét khí tức thì chẳng qua chỉ là thứ hai cực cảnh.
Bản miêu là thứ ba cực cảnh đấy!
Linh Tố trong lòng gào thét kiêu ngạo, cảm thấy sức mạnh một lần nữa tràn đầy lồng ngực, nghiêm nghị khẽ nói.
"Ngươi là ai, thật to gan."
"Ta là trưởng lão của Thiên Vấn nhất mạch, dưới trướng Hoa Hồng thiên tôn."
"Mau chóng xin lỗi, bản miêu có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Toàn thân bộ lông của Linh Tố đều nổi lên một tầng ánh sáng tối mờ mịt, lập tức cả thân mèo trở nên trơn tuột như nước, đồng thời có pháp lực chấn động không hề yếu ập về phía chủ nhân bàn tay kia. Khí thế hùng hổ, hiển nhiên không chút nể mặt, muốn dạy cho kẻ đã mạo phạm mình một bài học.
Còn Bùi Tịch Hòa, nàng vẫn chưa buông tay. Minh Lâm Lang biết nàng trước nay trong lòng đều có tính toán, nên cũng nén xuống sự lo lắng, tĩnh lặng đứng đợi một bên, không hề hành động. Hách Liên Cửu Thành hóa thành thiếu niên tinh xảo thì ôm ngực mỉm cười, an tĩnh xem diễn.
Tiết Tỳ lúc này dù đã là thiên tiên cửu cảnh nhưng cũng không thể xen vào cuộc giao đấu của các thượng tiên, sắc mặt hắn có thể gọi là 『 kỳ diệu 』. Tuy con mèo này là trưởng lão của Thiên Vấn nhất mạch phe hắn, cùng trấn giữ một phương, nhưng nó lại cực kỳ kiêu ngạo. Bị nó giày vò đã lâu, tuy việc đó cũng có chút hiệu quả, nhưng Tiết Tỳ không tránh khỏi cảm giác sảng khoái khi được xem kịch vui.
Hơn nữa, hắn lòng dạ biết rõ lần thương lượng này giữa Thiên Vấn và Côn Luân, nếu Minh Lâm Lang đã đứng ở một bên, với thân phận thánh tử, nàng nhất định phải nhìn chung đại cuộc, vậy thì tổng thể sẽ không thực sự xảy ra sai lầm gì.
Khi Linh Tố phản kháng, khuôn mặt mèo mao nhung nhung kia đầy vẻ đắc ý, một đôi đồng tử mèo màu nâu nhạt càng là mở to căng tròn.
Nhưng không như mong muốn, thân thể ly hoa miêu giãy giụa như lươn, pháp lực lăn lăn như sóng triều, nhưng mỗi khi chạm đến bàn tay của Bùi Tịch Hòa đều như đụng phải một bức tường vô hình, bị trừ khử sạch sẽ. Ngược lại, bàn tay phải tựa ngọc đúc kia lại không hề có nửa điểm tổn thương.
Cái 『 vô tình thiết thủ 』 này đang gắt gao nắm chặt vận mệnh sau cái cổ của Linh Tố, khiến nàng trong lòng một lần nữa hoảng loạn.
"Buông tay! Ngươi rốt cuộc là ai?"
Linh Tố toàn thân da lông tạc khởi, sống lưng như cung, lộ ra chút biểu hiện ứng kích đầy chấn kinh.
Bùi Tịch Hòa cũng không có cái hung ác quyết gọi là 『 gấp mười lần hoàn trả 』, đúng lúc gặp được nên chỉ xả bớt ngày xưa ngột ngạt, làm cho chính mình trong lòng sảng khoái không thiếu.
Nàng lặng yên lấy chủng ma niệm lực trấn an, gọi tạc khởi da lông thư mềm xuống đi. Linh Tố không thể phát hiện tự thân đã bị niệm lực sở gột rửa một phen, nhưng trong lòng kinh khủng đã mờ đi bảy tám phần, chỉ còn lại cảnh giác chi tâm.
Linh Tố vốn định thôi động pháp quyết thần thông, cưỡng ép công phạt, nhưng lại phát giác nam tử trước mắt đang cười híp mắt nhìn nàng, đã phong cấm toàn thân pháp lực của chính mình.
Chết tiệt, nàng trong lòng tức đến mức thầm chửi một câu, quay đầu liền há miệng hướng về hổ khẩu cắn tới.
Linh Tố đáy lòng mừng thầm, bản miêu tuy chỉ là một con ly hoa miêu bình thường khai trí tu hành, huyết mạch chỉ gần bằng linh thú, nhưng từ khi bắt đầu tu hành đã luôn tẩm bổ này khẩu răng sắc, luyện nó thành bản mệnh. Hiện giờ thân là thứ ba cực cảnh, uy lực của nó đủ để sánh ngang với hậu thiên thần vật.
"Bành!"
"Á!"
Bùi Tịch Hòa thật không ngờ con mèo này bị ép đến đường cùng liền dùng miệng cắn. Dù răng nhọn kia có lợi hại thế nào đi nữa, nhưng nàng hiện giờ đã là thiên tôn chi thân, lại còn tu hành thần ô độc thuộc đại nhật kim thân, đến cả cương cân thiết cốt cũng không đủ để hình dung sự cường hãn của thân thể này.
Hàm răng của Linh Tố bị gãy bay ra ba chiếc, đau đến nỗi nàng kêu toáng lên, mắt rưng rưng ngấn lệ, miêu tới miêu đi.
"Ha ha ha."
Bùi Tịch Hòa nhếch môi cười lớn, nới lỏng bàn tay đang quản thúc Linh Tố. Con mèo lập tức phóng ra ngoài, với thế sét đánh không kịp bưng tai chi thế, thu nhặt ba chiếc răng bị bắn bay vào trong trảo, mắt hàm chứa bi thống, hiện nước mắt, rồi quay về đậu trên đầu Tiết Tỳ.
Tiết Tỳ đột nhiên hồi thần, vừa rồi xem náo nhiệt ăn dưa quả thực quá mức nhập tâm. Không còn cách nào khác, con báo ương ngạnh phách lối, lưng tựa lão tổ này lại là tu vi thứ ba cực cảnh, hắn chưa bao giờ thấy nó ăn mệt thế này. Bị giày vò quá lâu, nên xem cảnh này thực sự là mừng thầm.
Lúc này, hắn thu hồi suy nghĩ, không khỏi kiêng kỵ liếc nhìn nam tử lạnh lẽo cứng rắn kia, rồi sau đó nhíu mày nhìn về phía Minh Lâm Lang.
"Minh thánh tử, việc này?"
Thiên Vấn nhất mạch của bọn họ đến Côn Luân tiên tông, thuộc về bên khách, còn Minh Lâm Lang thân là thánh tử thì lại là 『 chủ 』. Nàng ngồi nhìn Bùi Tịch Hòa thu thập Linh Tố một phen thực sự có phần làm trái với tiếp khách chi đạo.
Minh Lâm Lang lòng dạ biết rõ, cũng đoán được Linh Tố này tất nhiên từng có thù cũ với Bùi Tịch Hòa trong quá khứ.
Trên mặt nàng cũng không lộ vẻ áy náy. Tu vi là nền tảng, ngày xưa bọn họ còn có thể xem là cùng thế hệ đệ tử, nhưng hiện giờ Minh Lâm Lang đã đăng nhập thượng tiên, tuyệt không phải là người mà Tiết Tỳ có thể tùy ý xen vào.
Minh Lâm Lang chỉ con báo đang ôm mấy chiếc răng gãy với vẻ mặt bi phẫn muốn chết trên đỉnh đầu hắn, chắp tay nói: "Linh Tố trưởng lão, người này gọi là Hạc Tây Bái, là một tán tu, ngôn hành vô trạng, mong rằng không nên trách tội."
"Hắn... tính tình thích trêu mèo, ban đầu cũng không biết thân phận của trưởng lão, nên mới có chút lỗ mãng. Nghĩ đến trưởng lão tất nhiên là lòng dạ rộng lớn, rõ ràng tu vi cao hơn một bậc mà vẫn lưu thủ bỏ qua cho hắn, vãn bối thật bội phục."
Đúng là hạ bút thành văn, đổi trắng thay đen.
Linh Tố trừng lớn đôi mắt mèo, có chút không thể tin nổi khi nhìn nữ tử phong thái thanh cao tựa thanh phong lãng nguyệt trước mặt.
Là Linh Tố muốn lưu thủ sao? Rõ ràng là thật sự không đánh lại mà!
Nhưng Bùi Tịch Hòa che giấu khí tức quá hoàn mỹ, bất kể quan trắc thế nào cũng đều chỉ thấy tu vi thứ hai cực cảnh, không hề có biến đổi. Nếu thật sự xét theo tu vi, các tu sĩ xung quanh nghe được chuyện này tất nhiên cũng sẽ nghiêng về tin tưởng lời thoái thác này của Minh Lâm Lang hơn.
Con ly hoa miêu này xưa nay vốn thích nghe nịnh bợ, đặc biệt là cái loại được các đệ tử Côn Luân tiên tông bàn tán khí thế ngất trời trên bảo giám, đặt tên là 『 cầu vồng thí 』 kia.
Con mèo này bị một phen lời hay tâng bốc lên cao, lại tuyệt không muốn tự làm mất đi uy phong của chính mình, nên trong nhất thời không thể thốt ra lời phản bác nào.
Trời đất bao la, mèo mặt mũi lớn nhất.
Mà nam tử kia dường như vừa mới tỉnh mộng, đôi mắt hơi hơi mở to, kêu lên một tiếng "A".
"Thì ra các hạ là Linh Tố thượng tiên của Thiên Vấn nhất mạch à. Ta nghe nói là tu vi thứ ba cực cảnh, vừa rồi thấy ngài giãy giụa mà không thoát khỏi tay ta, nên cứ ngỡ nhất định là kẻ hãm hại lừa gạt, không ngờ lại là các hạ đã lưu thủ. Ta hổ thẹn quá!"
"Lúc trước ta nhất thời nóng vội, thấy có con ly hoa hiếm có, dáng người thượng giai, phong thái bất phàm như vậy, quả thực là Hạc Tây Bái ta đã lỗ mãng, xin hãy tha lỗi."
Dù sao người làm là Hạc Tây Bái, chứ không phải Bùi Tịch Hòa.
Bùi Tịch Hòa cùng Minh Lâm Lang kẻ xướng người hoạ, khiến Linh Tố trong lòng phiền não nhưng cũng đành bị hồ lộng cho qua chuyện.
Linh Tố lòng dạ biết rõ tu vi của người này tuyệt không đơn giản như vẻ bề ngoài. Có thể dễ dàng áp chế một người ở thứ ba cực cảnh như nàng, lại không nhìn ra chút dấu vết che giấu tu vi nào, vậy thì tám chín phần mười chính là...
Thượng tiên phía trên thiên tôn!
Thêm vào đó Minh Lâm Lang vốn kinh diễm tuyệt luân, lại có hai tầng thân phận thánh tử và thượng tiên song trọng gia trì, khiến nàng cũng không dám thật sự tăng thêm đắc tội.
Linh Tố nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đành phải nuốt xuống này khẩu bất minh nguyên do ngậm bồ hòn, bi bi thiết thiết ôm ba chiếc răng của chính mình, kêu với Tiết Tỳ: "Còn không mau đi!"
Thôi vậy, thôi vậy! Nhà ai hảo miêu mễ mà không phải ăn chút ngậm bồ hòn chứ?
Một người một mèo đi xa, Minh Lâm Lang lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Bùi Tịch Hòa một cái, rồi sau đó nàng cất tiếng cười thanh lãng, đem lúc trước chi sự nói thẳng ra.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận