Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 755: A tị · Ngục quỷ niệm (length: 7979)

Tống Thanh Ca ngồi trên ghế dựa bên cạnh, lười biếng híp mắt lại, con tiểu giao vảy vàng trên cổ tay kia được những viên long huyết tinh thạch nuôi dưỡng, giờ phút này cũng hiện ra vẻ phá lệ tinh thần, leo lên trên mặt bàn.
Lý Phân Phương dáng vẻ đại đại liệt liệt, bước những bước dài, trông không giống người trong giới tu hành, mà như một võ phu nơi giang hồ thế tục.
Nàng vồ lấy trà bánh trên bàn, cười hắc hắc với con tiểu giao tham ăn kia.
"Sao lại học cái tính tham ăn của chủ nhân ngươi thế?"
Con giao kia tuổi còn quá nhỏ, vẫn còn ngây thơ, nên trừng lớn đôi mắt như bảo châu, ẩn hiện sự hung lệ độc hữu của loài giao long.
Tống Thanh Ca lúc này mới định thần lại, gõ gõ đầu nó, rồi sau đó nói với Lý Phân Phương.
"Đại Hoàng tuổi còn nhỏ, sư tỷ, ngươi cũng đừng cứ luôn bắt nạt nó thế."
Nữ tu ha ha cười lớn, nói: "Khó lắm mới có cái đồ chơi nhỏ mới lạ."
Nàng tay phải vê lên một miếng bánh ngọt hình hoa đào, đưa tới trước mặt Đại Hoàng trêu đùa, con tiểu giao kia cắn một phát lên cổ tay nàng, ngược lại bị chấn nát một cái răng giao, hừ hừ trườn về trên cổ tay Tống Thanh Ca.
Mà một bên, Bùi Tịch Hòa, Văn Nhân Vũ, Mộ Ma Y thì bình yên ngồi tĩnh tọa, im lặng không nói gì, lặng lẽ chờ đợi buổi đấu giá chính thức bắt đầu sau một canh giờ nữa.
Văn Nhân Vũ và Bùi Tịch Hòa từng có một mặt chi duyên, chính hắn đã từng giúp đỡ nữ tử này.
Hiện giờ cùng ở chung một phòng, nhớ lại lời đồn trước đó, nhất thời hắn có thêm không ít hiếu kỳ đối với nữ tu đã lọt vào top một ngàn trên bảng xếp hạng này, liền mỉm cười lên tiếng:
"Cũng không ngờ Triệu đạo hữu tư chất xuất chúng như vậy, chờ thêm một thời gian, ba vị trí đầu của thái học này, chỉ sợ nhất định sẽ có một vị trí của ngươi."
Hiện giờ ba vị trí đầu này là chính hắn, Lý Phân Phương, Đinh Thiếu Phỉ.
Hai người sau đều có tuổi tác vượt qua năm ngàn năm, sự lắng đọng ở cửu cảnh khó mà tưởng tượng nổi, cho nên người dễ bị đẩy xuống nhất, Văn Nhân Vũ tự thấy không ai khác ngoài chính mình.
Mà lời này của hắn lại không hề có chút không vui hay chua xót nào, ngược lại ôn hòa như gió thoảng, tỏ ra khá là ngay thẳng.
Bùi Tịch Hòa mỉm cười gật đầu, đáp một tiếng.
"Vẫn chưa kịp cảm tạ chu toàn ơn tương trợ của Văn Nhân đạo hữu."
"Quả thật là tại Thiên Long Phi Tự, ta đã học được một môn chân long thần thông, lại thêm cơ duyên đột phá tiến vào tam cảnh, chẳng qua là may mắn mà thôi."
Chân long thần thông? Thật không nghĩ tới nữ tu áo vàng trước mắt này lại có phúc duyên như vậy.
Cơ duyên lớn nhất bên trong Thiên Long Phi Tự lúc trước không gì bằng con long sồ chuyển thế, nếu có thể hàng phục được, thì có thể nói đó là trợ lực cực lớn.
Nhưng long sồ rất giảo hoạt, hóa thành bảy con giao hòng mê hoặc người đời, rồi sau đó thoát thai hóa thân, một lần đột phá tiến vào Thiên Tiên cảnh, khiến cho người sau này không còn cách nào nhắm vào nó được nữa.
Vật trân quý nhất trên đảo rồng kia, hiện giờ không nghi ngờ gì nữa chính là chân long truyền thừa có khả năng còn sót lại này.
Chẳng trách thực lực đấu pháp lại tăng mạnh như vậy.
Nhưng dường như mọi chuyện không chỉ có thế. Bùi Tịch Hòa không tiếp tục giải thích, Văn Nhân Vũ tự nhiên cũng không hỏi tới nữa, chỉ hơi híp mắt lại, khóe môi mỉm cười, ra dáng một bậc quân tử đoan chính, ôn nhuận tỏa sáng.
Mộ Ma Y thì chăm chú nhìn vào sân khấu đấu giá ở chính giữa, không nói lời nào.
Đợi đến một canh giờ sau, chỉ thấy đài cao kia bỗng nhiên rung động, người khôi lỗi đứng ở trung tâm có khuôn mặt tuấn lãng, vốn giống như tượng đá, giờ phút này lại trở nên sống động.
Hắn tươi cười tha thiết, thần thái ấm áp, trận pháp dưới lớp da vận chuyển, khiến cho vài luồng pháp lực làm âm thanh của hắn có thể dễ dàng truyền đến mọi nơi trong hội trường.
"Các vị khách quý, buổi đấu giá 『 Vô Cực 』 lần này, tổng cộng có một trăm lẻ tám món kỳ bảo được đưa lên sàn đấu giá, quý vị có thể thông qua linh trận hình tròn trong phòng bao để tiến hành tăng giá."
"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta, ba viên Thanh Vân Cửu Tiêu Đan, được xếp vào tam phẩm, dược lực hoàn chỉnh."
"Uống đan này có thể khiến nguyên thần pháp lực có thêm một tia đạo vận phong hành trơn tru, do đó việc vận chuyển pháp lực càng thêm nhẹ nhàng, đối với việc tu tập thân pháp đạo thuật càng có lợi ích phi phàm."
"Giá khởi điểm tám vạn tiên tinh, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm ngàn."
Theo tiếng nói của hắn vừa dứt, đã thấy giữa mi tâm của người khôi lỗi này có một trận bàn di chuyển, từ giữa đó nhô lên một bình đan màu trắng nhạt.
Bình kia chất liệu trong suốt sáng long lanh, có chút mỏng manh, có thể nhìn rõ ba viên đan dược tròn trịa màu xanh bên trong.
Mà Bùi Tịch Hòa thấy pháp trận ở cửa sổ phòng bao cũng đồng thời nổi lên gợn sóng, hơn nữa còn truyền đến khí tức của đan dược, khiến bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng được dược lực hùng hậu kia.
Lập tức liền có người ra giá.
"Chín vạn!"
"Chín vạn năm!"
"Mười một vạn!"
...
Đan dược này là tam phẩm, dược lực thuộc hàng đỉnh cao trong phẩm giai này, lại vì đan phương đã thất truyền từ lâu, vật hiếm thì quý, cho nên giá cả nhảy vọt một mạch lên tới mười bảy vạn, lúc này mới bị người trong một phòng bao ở lầu hai mua được.
Tống Thanh Ca tặc lưỡi một cái.
"Đây mới là vật đấu giá đầu tiên, mà đã đạt tới mức giá như vậy, chờ những món tiếp theo chắc chắn sẽ ngày càng trân quý hơn."
"Ta thấy chuyến này xong, lúc ta về thật sự sẽ biến thành 『 phụ bà 』 mất."
Mộ Ma Y che miệng cười khẽ, nói.
"Đừng sợ, nếu ngươi không đủ, ta có thể cho ngươi mượn một ít, bất quá chị em thân thiết cũng phải tính toán rõ ràng, ta chỉ lấy ngươi ba phân lợi thôi."
Lãi mẹ đẻ lãi con, trên khoản gốc mấy chục vạn, tổng cộng cũng có thể kiếm được một khoản kha khá.
Mà Tống Thanh Ca nhìn với ánh mắt lên án, hừ một tiếng, không nói gì, mà lúc này Lý Phân Phương lại nói.
"Cứ mượn tiên tinh của tỷ tỷ ta đây này, bảy tám mươi vạn vẫn có thể lấy ra được."
Nàng ha ha cười to, vỗ Tống Thanh Ca một cái.
"Tỷ muội chúng ta còn lạ gì nhau nữa, ta tính ngươi bảy phân lợi thôi."
Tống Thanh Ca ha ha một tiếng, quay đầu nhìn về phía người chủ trì khôi lỗi, vẻ bi phẫn không lời nào tả xiết.
Hắn cất giọng nói.
"Bảo vật này chính là Lưu Ly Thanh Ngọc Bồ Quả, thực sự là linh dược tam phẩm đỉnh phong, càng hiếm thấy hơn là vì được bảo tồn hoàn thiện, bên trong còn giữ lại hạt giống, nếu cẩn thận lấy ra, liền có thể dựa vào hạt này để gieo trồng, có thể nuôi trồng ra một cây Thanh Ngọc Bồ Thụ hoàn toàn mới."
Thanh Ngọc Bồ Quả này đối với việc gột rửa pháp lực, tăng tiến đạo hạnh, có hiệu quả vô cùng tốt, cho dù tu sĩ Thiên Tiên hậu kỳ sử dụng cũng có hiệu quả.
Hơn nữa nếu có thể trồng ra cây ăn quả hoàn toàn mới, tự cung tự cấp? Kia chẳng phải là trứng sinh gà, gà đẻ trứng, tử tử tôn tôn vô cùng tận hay sao? Mua được chính là kiếm được!
Bảo vật này cực nhanh được trả giá lên đến bốn mươi ba vạn tiên tinh giá cao.
Mà năm người trong phòng bao của bọn họ đều chưa ra tay, chỉ là thần sắc có chút lãnh đạm nhìn chăm chú, vẫn chưa phát hiện bảo vật mình hứng thú.
Dù sao cũng đều là học sĩ của thái học, bọn họ sở hữu thiên tư trác tuyệt, thực ra ở mức độ rất lớn khiến những ngoại vật này giống như gân gà vậy.
Còn nếu vì chúng mà tiêu tốn tiền của, đến khi thực sự gặp được vật mình cần, chẳng phải sẽ xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch hay sao?
Đợi đến một khắc trôi qua, đã đấu giá đến món đồ thứ hai mươi bảy, khiến đôi mắt vàng của Bùi Tịch Hòa đột nhiên sáng lên!
Đó là một chiếc vỏ đao.
Toàn thân nó hiện lên một vẻ trơn tru, liền mạch, mặc dù nhìn như được tạo ra cho đại khảm đao, nhưng khi đến tay, chỉ cần dùng pháp lực biến hóa một chút là có thể phù hợp với Thiên Quang.
Chỉ thấy nó có màu đen nhánh, có u tử quỷ văn leo bám, lại có hắc khí ngưng tụ thành thực chất tỏa ra, truyền ra tiếng gào thét của lệ quỷ, tựa như đang phải chịu đựng cực hình tra tấn khủng khiếp.
Âm khí tản ra, lại hiện ra trong mắt mọi người cảnh tượng A Tị địa ngục, vạn quỷ kêu rên, oán niệm ngập trời!
- Dự định viết thêm một chương nữa, vẫn chưa gõ xong, sẽ đăng muộn một chút.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận