Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 636: Một điểm hi quang ( một ) (length: 8504)

Tốc độ phá cảnh lôi kiếp giáng xuống không theo kịp tốc độ tấn thăng của nàng, giờ phút này, tầng tầng lôi kiếp chồng chất lên nhau, khí thế có phần doạ người. Thế nhưng Bùi Tịch Hòa vừa mới trải qua mười vạn tám ngàn đạo thần lôi oanh kích, nên dù lôi kiếp này có dung hợp chồng chất thế nào cũng không khiến nàng biến sắc.
Trên thân thể nàng sáng lên từng đám điểm sáng lấp lóe, đó đều là huyệt khiếu đã hoá thành tiểu thiên địa, cũng là lô đỉnh luyện hoá vạn vật.
Lôi đình còn chưa kịp phá vỡ hay làm tổn thương thể phách của nàng đã bị các huyệt khiếu lô đỉnh cuốn vào, bên trong truyền đến lực hút mãnh liệt hút ngược lại lôi đình trên tầng mây màn trời, khí tức hủy diệt bên trong bị mài mòn, ngược lại hoá thành pháp lực cuồn cuộn tụ hợp vào trong giáng cung.
Nguyên thần tiểu nhân được tái tạo đang ngồi ngay ngắn bên trong, sau lưng trải rộng đồ đằng huyền ảo, có huyền thiên hoàng, phồn tinh vây quanh mặt trời đỏ mặt trăng trắng, có núi sông biển cả, vạn linh triều thánh, tất cả đều ở trong đó.
Tinh khí thần của Bùi Tịch Hòa cường thịnh vô cùng, đã ngưng tụ tam hoa, trên cánh hoa phủ đầy đại đạo phù văn.
Nàng từ tư thế khoanh chân đứng dậy, mở hai mắt, tròng mắt màu vàng rực như mặt trời mới mọc lấp lánh, chính là biểu tượng của dòng dõi kim ô.
Tam hoa biến mất từ trên đỉnh đầu, lại hiện ra quanh thân nguyên thần trong giáng cung, di chuyển xoay tròn.
Bùi Tịch Hòa nhìn về phía mười một bóng người đang bay tới nàng, sắc mặt dịu đi, đầu mày thoáng ý cười nhạt.
"Kính chào ba vị kim ô lão tổ."
Hi Thường, Hi, Hi Huyền, ba vị kim ô đều hoá thành hình người, đứng trước tám con kim ô còn lại.
"Ngươi, có phải là người thừa kế của Hi Nguyệt đế nữ không? !"
Giọng nói Hi Huyền mang theo vài phần kích động, còn ẩn chứa tâm trạng phức tạp bên trong.
Mắt Bùi Tịch Hòa thoáng vẻ kinh ngạc, cũng thật không ngờ vạn vạn năm sau họ có thể nhớ đến Hi Nguyệt, nàng nhất thời cảm xúc dâng trào, khẽ thở dài một tiếng. Hi Nguyệt vượt qua muôn vàn khó khăn, đem thần ô huyết đưa về trong tộc, mà tộc kim ô cũng chưa từng quên nàng.
Đôi bên cùng tưởng nhớ nhau, chính là đáng giá.
Nàng gật đầu xác nhận.
Bùi Tịch Hòa đưa tay phải ra, ngón trỏ điểm vào Nê Hoàn cung giữa mi tâm, lập tức liền có một hạt điểm sáng bị nàng rút ra, phát ra ánh sáng xanh hỗn độn mờ ảo, chính là hóa thân của Nhật Nguyệt tiểu giới.
Thấy vậy, Hi Huyền, Hi Thường và Hi đều biến sắc, kích động không thôi.
"Là giới tử thế giới mà đế nữ mang theo!"
Nhật Nguyệt tiểu giới mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng cũng miễn cưỡng coi là hình thức ban đầu của một tiểu thiên thế giới, nhưng khi đó Hi Nguyệt độ kiếp lột xác, bị lôi kiếp oanh sát, tiểu giới này mặc dù nhờ cơ hội đó loại bỏ thủ đoạn của thiên tôn thượng giới, nhưng cũng tổn thương khá lớn, đến nay vẫn chưa từng khôi phục nguyên khí.
Dù là như thế, tiểu giới này cũng mạnh hơn tuyệt đại bộ phận thần vật, hiện giờ tu vi nàng đã đạt Thiên Tiên cảnh giới, nó liền có thể chứa đựng chủ nhân vào bên trong, đến lúc đó hoá thành một hạt bụi nhỏ, ẩn mình giữa trời đất khó tìm, tính là thủ đoạn bảo mệnh vô cùng tốt.
Nhưng Bùi Tịch Hòa cũng không giữ chặt nó trong lòng bàn tay, Nhật Nguyệt tiểu giới cũng không thuộc về Bùi Tịch Hòa, mà thuộc về tộc kim ô.
Nàng vận chuyển pháp lực bao phủ hạt bụi sáng này, bắn nó vào bên trong phù tang thần thụ, để nó được khí tức nơi đây tẩm bổ, đợi đến khi hoàn toàn khôi phục sẽ hoá quy về kim ô thần hương, trả lại nơi đây, khiến chúng kim ô được lợi.
Bùi Tịch Hòa làm xong việc này, nguyên thần trong giáng cung vận chuyển, nàng nhấc tay bắn ra ba sợi niệm lực hướng về các kim ô lão tổ dẫn đầu mà đi.
Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng bên trong không hề xen lẫn bất kỳ ác ý nào, huống chi cho dù Bùi Tịch Hòa giờ phút này đã là Thiên Tiên cảnh, một tia niệm lực cũng không có khả năng gây tổn thương gì cho các đỉnh tiêm thiên tôn như bọn họ.
Bọn họ dung nạp tia niệm lực đó vào Nê Hoàn cung, lập tức nhận ra đây là ký ức được chứa đựng, thông qua nó, bọn họ một lần nữa thấy được đủ loại cảnh tượng năm đó.
Hi Huyền xem hết những hồi ức này, dù tuổi tác đã cao cũng khó nén được cảm xúc dao động trên mặt.
Hắn thấy được ám uyên sâu không thấy đáy, nơi phong tỏa của âm tuyệt chi địa.
Đến cả hóa thân chấp niệm của Hi Nguyệt cũng khó mà duy trì dưới sự bào mòn của thời gian, Bùi Tịch Hòa xuất hiện, là cơ hội duy nhất mà nàng dùng hết sức lực bắt lấy.
Vì tộc kim ô bắt lấy cơ hội.
Trong lòng hắn tức giận khó nhịn, tộc kim ô sinh ra từ mặt trời, huyết mạch Hi Nguyệt thuần tuý đến mức trời sinh khống chế thái dương chân hoả, đối với bọn họ mà nói, một điểm âm u ẩm ướt cũng khá khó nhịn, vậy mà hóa thân chấp niệm duy nhất của Hi Nguyệt lại bị trói buộc tại âm tuyệt chi địa, không thấy một tia ánh nắng.
Mắt Hi Thường có một chút ửng hồng, ngày Hi Nguyệt đế cơ nắm quyền, nàng còn chưa chứng đạo khuyết lên vị trí thiên tôn, từng chiêm ngưỡng qua phong thái lỗi lạc đó.
Nếu không phải là thiên vận khí số của tộc kim ô từ thịnh chuyển suy, Hi Nguyệt cũng đã không thực sự quyết định bắt buộc mạo hiểm, muốn thành tựu thần ô, lấy chín chín mệnh cách tụ lại thiên vận đã tiêu tán của tộc kim ô.
Nhưng sắp thành lại bại, tộc kim ô ẩn lui vào thần hương, mỗi một kim ô cũng chưa từng có oán trách cùng không cam lòng.
Bọn họ từng dùng thần thông mượn nhờ sức mạnh phù tang để thử quan trắc nơi Hi Nguyệt có khả năng rơi xuống, lại nhiều lần không có kết quả, hoá ra là bị âm tuyệt chi địa che giấu, dựa vào tầng tầng thủ đoạn phong cấm.
Ba người xem hết ký ức trong niệm lực, lại cùng Bùi Tịch Hòa trò chuyện vài lần, mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Hi Huyền chắp tay nói: "Đa..."
Chữ "Tạ" còn chưa bật thốt lên, Bùi Tịch Hòa đã ngắt lời hắn.
"Không cần phải cảm tạ gì cả, ta bây giờ dùng chín chín mệnh cách che chở tộc kim ô, nhưng nếu không có Hi Nguyệt, nếu không có sức mạnh của phù tang thần thụ, ta đã sớm tiêu tán giữa thế gian."
"Nếu thực sự luận ân tình, là ta nợ Hi Nguyệt, nợ tộc kim ô."
Hi Huyền im lặng, cả ba kim ô cũng đều hiểu rõ ý của Bùi Tịch Hòa.
Sắc mặt họ trở nên trịnh trọng, ngược lại hoá thân thành quạ ba chân, dùng kim ô chân thân để hành lễ. Mà tám con kim ô phía sau cũng làm theo bọn họ, thực hiện tộc trung chi lễ, khép lại hai cánh, cúi đầu, miệng phát ra tiếng kêu khẽ.
Ánh mắt Bùi Tịch Hòa thật sâu, khẽ nắm chặt nắm đấm.
Nàng tự nhiên nghe hiểu được ngữ điệu kim ô này, chính là đang bái kiến tân nhiệm đế cơ.
Tâm trạng dao động một lần nữa bình ổn lại, nàng sớm đã có quyết đoán, mở miệng phát ra cũng là tiếng kêu của kim ô.
Nếu không có Hi Nguyệt, nàng đã táng thân ở Liệt Dương tiểu thế giới, nếu không có thần ô huyết, con đường tu hành của nàng tuyệt không sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu không có Đại Nhật Kim Diễm, nàng cũng khó có thể tru sát Liễu Thanh Từ, phá diệt mưu tính của kẻ đứng sau hắn.
Thậm chí lần này nếu không có các kim ô lão tổ bảo vệ, thi triển thần thông che đậy thiên cơ biến hoá nơi đây, những thiên tôn không muốn thần ô hiện thế kia liền sẽ tìm theo khí cơ mà đến huỷ diệt nàng, đâu có cơ hội tái tạo thần thai?
Nhất trác nhất ẩm, đều có định số, bờ vai Bùi Tịch Hòa cần thiết phải gánh vác trách nhiệm phục hưng tộc kim ô.
Nghe Bùi Tịch Hòa đáp lại, trong lòng Hi Huyền sinh ra vạn ngàn cảm xúc. Người cũ đã đi, nên tưởng nhớ khắc ghi; người mới lại tới, nên kế thừa di sản, mở ra tương lai, đón gió giương buồm.
Từ lúc Bùi Tịch Hòa triệt để vượt qua mười vạn tám ngàn đạo thần lôi kia, bọn họ liền cảm nhận được một cách rõ ràng một luồng sức mạnh kỳ diệu giáng xuống thần hương, giáng xuống bản thân họ.
Bùi Tịch Hòa trước đây cố nhiên có được mệnh cách, lại cũng chỉ có thể ban phúc cho bản thân. Hiện giờ nàng đã triệt để khống chế huyết mạch, thành tựu thần thai, liền mang lại lợi ích cho toàn tộc, hoàn thành tâm nguyện năm đó của Hi Nguyệt, chính là thuận theo tự nhiên, tộc kim ô cũng sẽ lại không ngừng hưng thịnh lên tới.
"Thù hận năm đó của Hi Nguyệt đế cơ, chúng ta cũng nhất định phải báo."
Lời này Hi Huyền nói rất quả quyết, chính là tân chủ đã tới, cũng phải vì chủ cũ rửa sạch thù hận.
Bùi Tịch Hòa hơi ngẩng đầu lên, trong mắt cũng tràn đầy quyết tâm.
"Đương nhiên phải báo."
"Hiện giờ thiên vận của tộc kim ô sẽ ngày càng tăng, từ suy chuyển thịnh, ngẫu nhiên mà lại phù hợp với đạo lý luân hồi tự nhiên, tất nhiên hơn xa trước kia, tu vi của các ngươi cũng tất sẽ có chỗ tăng thêm."
Ánh mắt Bùi Tịch Hòa sáng ngời, cũng không có bất luận cái gì mờ mịt.
"Hi Nguyệt cho ta tân sinh, cho dù chỉ một mình ta, cũng phải vì nàng rửa hận!"
( Hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận