Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 555: Bi thương khóc (length: 9519)

Thanh Thần Nguyên bị một đao gây thương tích, Bùi Tịch Hòa đã lưu thủ nên chưa tổn thương đến căn nguyên mệnh mạch của nàng, chỉ khiến pháp lực của nàng trong sát na đó ngưng trệ không thể phát ra, tiếp đó dùng lực lượng của Hoàn Thiên Châu ngưng tụ thành lồng giam để vây khốn nàng.
Vết đao trên sống lưng nàng mang theo bất hủ chân ý, bổ rách nhục thân cường hoành của yêu thần, nhưng trong huyết dịch màu vàng xanh tựa như có ánh huy hoàng lóe lên, đang chống lại và ma diệt chân ý kia.
Đây chính là điểm bất phàm của phượng hoàng huyết mạch, nếu đổi lại là tu sĩ bình thường, cho dù là Hợp Thể hậu kỳ bị chân ý của nàng ăn mòn cũng có thể bị hao mòn hết sinh cơ mà chết.
Thanh Thần Nguyên dù bị thương và bị bắt cũng không hề lộ ra vẻ yếu đuối cầu xin, mà đôi mắt nhìn Bùi Tịch Hòa chằm chằm, tràn đầy kiêng kị.
Nàng thật không ngờ mình lại thua trong tay một nữ tu Hóa Thần hậu kỳ, không gian xung quanh đều bị phong tỏa, dù nàng thi triển phượng hoàng cánh cũng rất khó đột phá, giờ phút này lại càng vì vết thương trên sống lưng khiến pháp lực nàng không chống đỡ nổi.
"Ngươi muốn thế nào?"
Nàng biết nữ tu này đã lưu thủ khi ra đao, nếu không một đao đó đủ để chặt đứt sống lưng của nàng, khiến nàng hoàn toàn mất đi năng lực hành động, dù là thân thể yêu thần mà chịu trọng thương như vậy cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Thêm vào đó, nàng dù còn non nớt nhưng từ nhỏ xuất thân tôn quý, nên nhạy cảm hơn tu sĩ bình thường.
"Ngươi bắt ta là muốn điều gì?"
Bùi Tịch Hòa chau mày, nàng không lập tức trả lời câu hỏi của Thanh Thần Nguyên, mà vận chuyển mấy thành pháp lực còn lại trong cơ thể rót vào Hoàn Thiên Châu, không gian chi lực màu bạc tuôn ra gia cố lồng giam thêm một lượt. Thanh Thần Nguyên cụp mắt xuống, thì ra nữ tu này nắm giữ không gian chi lực.
Trong số tu sĩ hạ giới lại có tồn tại thiên tư xuất chúng, chiến lực khủng bố như vậy.
Theo tâm niệm của Bùi Tịch Hòa chuyển động, lồng giam lập tức thu nhỏ lại, dùng năng lực không gian hóa thành một quả cầu tròn nhỏ, Thanh Thần Nguyên bị giam chính bên trong đó. Bùi Tịch Hòa dùng tàng thiên thần thông đưa nó vào không gian bên trong châu.
Lúc này nàng mới lấy ra một viên tiểu tạo khuê nguyên đan để khôi phục pháp lực đã hao tổn, thân hình theo đó biến mất tại chỗ.
Nơi đây còn sót lại khí tức giao đấu của các nàng, dễ dàng bị ma vật tìm đến, không phải là nơi tốt lành.
Nàng muốn biết một vài điều từ Thanh Thần Nguyên, mà yêu thần xuất thân như nàng nhất định có hộ thân thủ đoạn, bản thân mình chỉ khi ở trạng thái toàn thịnh mới có nhiều nắm chắc hơn.
. . .
Bùi Tịch Hòa tìm một chỗ yên tĩnh ẩn nấp. Trong quá trình này, đan dược phát huy hiệu lực, bổ sung pháp lực được bảy tám phần. Sau đó nàng khoanh chân tĩnh tọa hơn một canh giờ, đưa tinh khí thần của bản thân khôi phục lại trạng thái cường thịnh, lúc này mới lấy lồng giam đang nhốt Thanh Thần Nguyên từ trong Hoàn Thiên Châu ra.
Quả cầu tròn xoay tít trước mặt nàng, từ nhỏ biến thành lớn chỉ trong nháy mắt, Thanh Thần Nguyên đang yên vị ngồi bên trong đó.
Bên trong Hoàn Thiên Châu không có linh khí, lực lượng của thần vật càng giam cầm toàn thân pháp lực khiến nàng không thể vận dụng, nhưng vết đao trên lưng nàng lại sắp khép lại, bất hủ chân ý đã bị thần uy ẩn chứa trong huyết mạch khu trừ. Nhục thân cường hoành có thể nói là tiêu chuẩn thấp nhất của yêu thần.
Thanh Thần Nguyên đã tĩnh tọa trong châu hơn một canh giờ, cũng đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện trước sau.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Trong Thanh Loan nhất tộc của ta đều lập có hồn đăng, phàm là người trong tộc bỏ mình thì cảnh tượng trước khi chết sẽ được truyền về trong tộc. Ngũ tượng đồng khí liên chi, càng sẽ biết kẻ nào đã tru sát, sẽ cùng nhau truy sát ngươi. Dù ngươi xuất thân hạ giới, lão tổ trong tộc ta cũng sẽ bấm đốt ngón tay tính ra tung tích của ngươi để cưỡng ép xóa bỏ."
Dáng vẻ Thanh Thần Nguyên lộ ra vẻ kiêu căng, dù trong lòng có chút không chắc chắn nhưng nàng biết mình tuyệt đối không thể tỏ ra sợ hãi.
Nếu Bùi Tịch Hòa chưa thật sự động thủ với mình, tóm lại là có phần kiêng kỵ Phượng Hoàng nhất tộc.
Trong lòng Bùi Tịch Hòa cũng quả thực sinh ra cảnh giác, dĩ nhiên không phải sợ đại năng của Thanh Loan nhất tộc bấm đốt ngón tay tính ra tung tích của mình – sự phản phệ khi dò xét mệnh cách của nàng cũng không nhẹ - nhưng khó tránh việc đại năng thượng giới sẽ lần theo manh mối mà tính ra chuyện Thần Ô xuất thế, rồi không ngừng đào sâu hơn nữa.
Nhìn thấy mấy phần kiêng kị giữa đôi mày của nàng, Thanh Thần Nguyên không khỏi mừng thầm trong lòng.
Một chút lo sợ bất an trước đó cuối cùng cũng tan biến, chỉ cần nàng ta có kiêng kỵ, mình liền có thể thương lượng được.
Nàng ho nhẹ một tiếng, vết thương sau lưng căn bản không ảnh hưởng gì đến nàng, đợi thêm chút thời gian nữa thì vết rách da cũng có thể tự lành. Thanh Thần Nguyên đối mặt Bùi Tịch Hòa nói.
"Trước đó là ta không đúng, không nên trực tiếp ra tay với ngươi. Ta ra tay trước, ngươi chém ta một đao sau, là ta tài nghệ không bằng người, cho nên tuyệt không có ác ý, ngươi cứ thả ta rời đi là được."
Bùi Tịch Hòa đè nén những kiêng kị trong lòng xuống, lại cảm thấy khí tức của chim Loan này có phần tương tự hồ ly, nhưng thật sự là còn non nớt quá.
Nàng nén cười, lại nói ra những lời khiến thân thể Thanh Thần Nguyên cứng đờ.
"Ta đã có thể thắng ngươi, thì cũng có thể đánh gãy sống lưng ngươi, giam cầm pháp lực, ngày đêm lấy một chén Thanh Loan huyết luyện hóa để tẩm bổ nhục thân người tộc này của ta. Ngươi nói xem có thể thành tựu được thể xác phi phàm như của yêu thần các ngươi không?"
"Đã sớm nghe nói sinh cơ chi lực của yêu thần kéo dài không dứt, nhục thân cường hoành vượt xa cùng cảnh giới, lấy một chén máu cũng không lấy mạng ngươi được đâu nhỉ."
Thanh Thần Nguyên nghiến chặt răng, sắc mặt căng cứng.
"Ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Trên mặt Bùi Tịch Hòa thoáng hiện chút ý mỉa mai, từ tốn nói: "Ngươi giờ phút này ngay cả pháp lực cũng không vận dụng được, làm sao mà đồng quy vu tận?"
"Hơn nữa ngươi vừa thấy mặt ta đã chạy, đủ thấy ngươi rất quý mệnh, ngươi nỡ xuống tay với chính mình sao?"
Thanh Thần Nguyên bị mỉa mai một phen lại bị đâm trúng chỗ đau, nàng, nàng đâu phải là quý mệnh, rõ, rõ ràng chỉ là thuận theo tâm ý thôi.
Nhưng nàng bình tĩnh lại một lát sau liền hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi nhốt ta lại không trọng thương ta, nhất định là có điều muốn cầu. Ta đã rơi vào tay ngươi, tùy ngươi xử lý vậy."
Bùi Tịch Hòa đối với nàng quả thực có điều muốn cầu, nhưng lại không thể thật sự nói ra miệng.
"Ngươi xuất thân từ thượng tiên giới, ta có chút ngưỡng mộ phong cảnh tiên giới, sợ rằng sau này không cẩn thận chọc phải thế lực khủng bố nào đó, ta chẳng qua chỉ muốn tìm hiểu kỹ càng một chút tình hình bên đó mà thôi."
Thanh Thần Nguyên nheo mắt nhìn về phía Bùi Tịch Hòa.
Với tuổi tác, tu vi và thực lực trác tuyệt như vậy của nàng ta, chính mình ngược lại tin rằng nàng nhiều nhất năm trăm năm nữa là có thể phi thăng thượng tiên giới. Nhưng lại dùng lời lẽ như vậy để lừa gạt mình ư? Trong đôi mắt màu vàng xanh không hề che giấu sự mỉa mai.
"Vậy ngươi không sợ đắc tội Phượng Hoàng nhất tộc của ta sao? Phượng tộc ta nhưng lại nổi tiếng là bao che khuyết điểm đấy."
Bùi Tịch Hòa thu lại vẻ u ám trong mắt, lòng bàn tay hơi nắm lại, lồng giam không gian liền đột ngột siết chặt, khiến Thanh Thần Nguyên cảm thấy khó chịu.
"Ta nghĩ ngươi không nên hỏi nhiều vấn đề như vậy, rốt cuộc quyền chủ động lúc này đang nằm trong tay ta, không phải sao?"
Trong mắt Thanh Thần Nguyên lóe lên mấy phần không cam lòng, nhưng lại không có cách nào khác. Nếu trưởng bối có ban cho dù chỉ một pháp bảo hộ thân nào đó, nàng đã có thể nhân lúc này phản công người này rồi, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại là không từ mà biệt.
Trong lòng ấm ức nhưng lại chưa từng hối hận, lựa chọn nàng đã đưa ra thì đã quyết tâm rồi.
Bùi Tịch Hòa buông lòng bàn tay, sức áp chế của lồng giam theo đó cũng tan đi.
"Thả lỏng phòng hộ nguyên thần của ngươi, ta sẽ dùng đọc hồn chi thuật để thu thập những điều ta muốn biết. Nếu ngươi cảm thấy chạm đến cấm kỵ nào đó, cứ tự động cắt đứt là được."
Đọc hồn được xem là biến thể từ sưu hồn, nhưng ôn hòa hơn nhiều. Nếu người bị đọc không muốn bị dòm ngó, người thi thuật sẽ không thể đọc được ký ức đó.
Thanh Thần Nguyên trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng bị người khác khống chế nên cũng chỉ có thể làm theo lời nàng ta.
Bùi Tịch Hòa dùng niệm lực của bản thân tiến vào trong nguyên thần của nàng ta. Bên trong có hồn lực Phượng Hoàng bảo vệ, tùy thời đều có thể nghiền nát sợi niệm lực này, cho nên Thanh Thần Nguyên cũng không kháng cự gì.
Truyền thừa trong tộc lại càng có lực lượng bảo vệ bẩm sinh, Bùi Tịch Hòa căn bản không thể nào thu thập được.
Thanh Thần Nguyên phát giác nữ tu này quả thật chỉ đọc những thông tin liên quan đến cửu đại thiên vực của thượng tiên giới, sự phân chia thế lực bên trong đó, vân vân.
Đến khi thu thập được thông tin mình muốn biết, Bùi Tịch Hòa dù sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng đã dậy sóng to gió lớn.
Thông tin về Kim Ô nhất tộc không mấy tốt đẹp, khiến cho huyết mạch đang chảy trong người nàng dường như có bóng hình Thần Ô chớp động, phát ra tiếng khóc bi thương mà chỉ mình nàng nghe thấy.
Mà càng có một tin tức khiến nàng chấn kinh vô cùng: Thanh Khâu Thiên Hồ nhất tộc ở thượng tiên giới đã sụp đổ vào gần trăm năm trước.
( bản chương xong )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận