Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 741: Toái bia · Bùn tiêu xương (length: 8617)

Trên thuyền Độ Ách Bát Bảo Tham Đấu, buồm giương cao, lướt mây đuổi sóng, thẳng tiến về phía trước.
Bùi Tịch Hòa khoanh chân trên boong tàu, có thể mơ hồ cảm nhận được mấy ánh mắt đang dò xét.
Dù sao lúc trước khi nàng đến, chẳng qua cũng chỉ mới đặt chân vào nhị cảnh Thiên Tiên, bây giờ chưa đầy mười năm, tu vi tam cảnh đã vững chắc, khí tức thuần hậu, đủ thấy nàng đã chiếm hết chỗ tốt bên trong "Thiên Long Phi Tự" này.
Hơn nữa lại có kết quả xem bói của Linh Tố thượng tiên, nói rõ nàng có liên hệ với việc long sồ rơi xuống, cho dù vừa hay có chân long độ kiếp xuất thế, nhưng trong lòng cũng tồn tại mấy phần lo nghĩ.
Hiện giờ đối với Bùi Tịch Hòa nảy sinh tâm tư dò xét, cũng là chuyện bình thường.
Bùi Tịch Hòa bình chân như vại, nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp tu hành, ra vẻ một bộ tư thái thản nhiên chẳng hề để tâm.
Tổn hao tâm trí để chu toàn ứng phó những chuyện này, còn không bằng vận chuyển pháp lực đại chu thiên cho thoải mái.
Như vậy ngược lại lại khiến những ánh mắt kia dần dần biến mất.
Mà Yến Minh Thần ở mũi thuyền tham đấu, đón gió mà đứng, sắc mặt hờ hững, những tu sĩ ngày xưa giao hảo với nàng cũng không tiến lên bắt chuyện, dù sao việc thu hoạch được hai con ấu giao, thực sự có thể tưởng tượng được cái giá phải trả lớn đến mức nào.
Hiện giờ tất cả đều bị 'cho một mồi lửa', bị con long sồ giảo hoạt kia hung hăng lừa một vố, sự hâm mộ cực độ lúc trước đã hoàn toàn biến thành thương hại.
Thương hại?
Yến Minh Thần làm sao có thể không biết bọn họ nghĩ gì? Nhưng nàng không quan tâm, cũng khinh thường để ý. Chuyện được mất nhất thời sao có thể quyết định con đường phía trước sẽ thế nào.
Đôi mắt nàng thâm thúy, nhìn về nơi xa, thấy tầng mây cuồn cuộn, mặt trời treo cao.
Ánh mắt nàng liếc nhìn Bùi Tịch Hòa đang tĩnh tu, trong lòng có chút phức tạp.
Nhất mạch Yến thị vương tộc Đại Càn, có lưu truyền một môn cực kỳ hiếm thấy là 『 Quan Khí Thuật 』, không phải xem khí vận, mà là xem xét tư chất căn cốt, tiềm lực nội tình của một người.
Yến Minh Thần ở trên yến hội kia, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tiềm lực khủng bố của nữ tử này, tương lai nhất định sẽ có một phen thành tựu phi phàm, cho nên mới bảo bào đệ nhà mình đừng tùy tiện mạo phạm.
Hiện giờ xem ra, quả đúng là như vậy, trong thời gian ngắn ngủi, đã từ nhất cảnh tiến vào tam cảnh, mà nàng vào Thái Học còn chưa tới nửa cái giáp, chỉ sợ cũng sắp tiến vào Thiên Tiên Bảng.
Một thiên chi kiêu tử như vậy, thật sự không có liên quan gì tới long sồ sao?
Yến Minh Thần trực giác nhạy bén, cũng không tin lý do thoái thác lúc trước.
Nhưng con long sồ kia đã độ kiếp, đặt chân vào Thiên Tiên cảnh, lại mang theo cảm ngộ và thủ đoạn của Thiên Tôn năm xưa, tuyệt không phải là kẻ mà bọn họ có thể tính kế được nữa.
Tâm thần nàng phức tạp, cuối cùng thở phào một hơi.
Lần mưu tính này dù thất bại, cũng chỉ đành nghĩ cách khác, 'cho một mồi lửa' cũng không đáng sợ, tìm con đường mới là được.
Nếu thật sự vì vậy mà ý chí suy sụp, nàng làm sao xứng đi tranh đoạt vị trí kia?
Trong mắt Yến Minh Thần loé lên tinh quang, để lộ ra vài phần sắc bén khó cản.
. . .
Hư không chợt hiện lên ảo ảnh du long, đã thấy thân hình hắc long dài ba trượng tràn ngập ánh sáng nhàn nhạt, sau đó hóa thành bộ dáng một nam đồng bảy tám tuổi.
Hắn trông rất Chung Linh Dục Tú, nhưng khoé mắt đuôi mày lại tràn đầy vẻ kiêu căng khó thuần không hợp với bộ dáng trẻ thơ này, đôi mắt màu vàng sẫm loé lên ánh sáng sắc bén.
Do mất đi bảy giọt chân long tinh huyết, giờ phút này sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhưng lại có phong thái trong trẻo như ngọc thụ phủ tuyết.
Ngao Hoa cũng không biết vì sao chính mình lại muốn hóa thành hình người, dù sao nhất mạch Yêu Thần đều lấy yêu thân của bản thân làm niềm kiêu ngạo, cho rằng đây mới là phong thái thực sự.
Có lẽ là do ảnh hưởng của người kia năm đó, đến bây giờ vẫn chưa tan hết.
Hiện giờ bản thân dùng bí pháp truy tìm tới tận đây, nhìn thấy cảnh sắc phi thường trước mắt.
Ngàn nham cạnh tú, vạn khe tranh lưu, cỏ cây mông lung phía trên, như mây hưng hà úy.
Người này ngược lại lại tìm được một nơi chôn xương vô cùng tốt.
Ngao Hoa hừ lạnh một tiếng, sải bước về phía trước, lướt qua cây xanh cỏ thơm, bước qua vũng bùn cầu gỗ, sau đó đến một nơi.
Một bia đá trắng tinh dựng thẳng ở đó, trên ghi "Mộ của Tả Huyền Khanh".
Ngao Hoa cúi đầu nhìn tấm mộ bia, tay phải bấm quyết, phá trừ cấm chế trước mắt, lúc này mới cảm nhận rõ ràng khí tức truyền ra từ sâu dưới lòng đất, quen thuộc đến mức hắn chỉ thoáng qua là có thể nhận ra.
Nhưng cũng rất xa lạ, lẫn trong đó là mùi tanh nhạt của bùn đất, mục nát suy tàn.
"Tả Huyền Khanh."
Hắn nghiền ngẫm ba chữ này trong miệng, lệ khí nơi đáy mắt đột nhiên dâng lên, như sóng biển cuộn trào, khó mà lắng lại.
Ngao Hoa một cước đá văng tấm mộ bia này, sức mạnh nhục thân của chân long có thể nói là khủng bố, chỉ nghe một tiếng nổ vang, liền thấy nó vỡ tan thành từng mảnh, nát vụn thành bụi.
"Không ngờ phải không, ta còn có thể sống sót trở về thế gian."
Nộ khí trên mặt hắn tan đi, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
"Ngươi vùi thân dưới suối vàng bùn lấp xương tan, ta ở nhân gian làm thần tiên."
Nắng gắt chói chang, ánh vàng rực rỡ xuyên qua đá vụn và bụi mù dường như hoá thành vật chất, loé lên trước mắt hắn, tựa hồ bóng hình người kia lại hiện ra trước mặt.
Ngao Hoa chợt lại nghĩ tới nguồn gốc cái tên của mình.
Người kia cười ngâm nói: "Nguyệt đê hòe lộ khí, phong chúc hoa yên hương." Vì thế lấy cho hắn tục danh của nhân tộc, một chữ độc nhất là Hoa.
"Phi."
Hắn thầm nghĩ trong lòng, còn không bằng cái tên "Ngao Hoa Hoa" mà nữ tu xảo trá kia đặt.
Đơn giản, dễ hiểu, dễ nhớ.
Không sai!
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, hắn khe khẽ ngâm nga một khúc hát, nhưng trong lòng lại tự dưng sinh ra nỗi ngơ ngẩn khó hiểu, cũng không đào hài cốt kia lên để trút nỗi phẫn hận trong lòng.
"Đạo binh quan trọng đến thế sao?"
. .
Khi trở về Thái Học, trận pháp ẩn giấu mà Bùi Tịch Hòa để lại bên trong tiên khôi tiểu nhân liền bị kích hoạt.
Đúng như nàng dự liệu, Thái Học quả nhiên căn cứ vào ghi chép của tiên khôi để thẩm tra xem học sĩ có che giấu điều gì không.
Bùi Tịch Hòa vì đã sớm chuẩn bị, nên vô kinh vô hiểm vượt qua cơn sóng gió này, cũng khiến cho Thái Học Đại Càn gần như loại bỏ hoàn toàn ý nghĩ nàng có khả năng che giấu chân long.
Nghĩ như vậy, nữ tu 『 Đỗ Dạ Khánh 』 lúc trước cũng có mấy phần tác dụng, thủ đoạn về khôi lỗi này quả thực lợi hại, có thể khiến cho Đại Càn cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Mà Bùi Tịch Hòa lần này nhận được chỗ tốt, tu vi tiến bộ vượt bậc, cũng cần phải lắng đọng tu luyện một phen, để phá vỡ rào cản tam cảnh, tấn thăng tứ cảnh, bước vào Thiên Tiên trung kỳ.
Nàng xuống linh thuyền, liền hành lễ cáo lui với học quan, dưới ánh mắt phức tạp của Sóc Lập, thản nhiên trở về động phủ.
Cho đến giờ phút này, Bùi Tịch Hòa ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mới bắt đầu cảm ứng một đạo khí cơ kỳ diệu kia.
Khí cơ này chính là chỉ dẫn của Thiên Tiên Bảng, nàng tách ra một tia tâm thần đi theo.
Vào thời khắc Thiên Đạo ý chí cảm nhận được tu sĩ bộc phát toàn bộ pháp lực và có thể xếp lại thứ hạng trên bảng, liền sẽ trao cho tu sĩ đó một cơ hội viết lên danh hào và xuất thân của mình.
Cho nên lần này nàng lại có thể cập nhật thông tin của bản thân.
Tâm thần Bùi Tịch Hòa thuận theo sự dẫn dắt này, đi tới cảnh giới hư vô quen thuộc, trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man.
Chuyến đi Thiên Long Phi Tự lần này, có thể nói là họa phúc đi đôi, cảnh giới đã có bước nhảy vọt, nhưng cũng từng thi triển đấu pháp trước mặt người khác, nếu không có tên trên Thượng Tiên Bảng, sẽ tự dưng khiến người khác hoài nghi.
Đương nhiên phần lớn tu sĩ cho rằng nàng sẽ rơi xuống cuối bảng, nhưng Bùi Tịch Hòa giờ phút này đã nhìn thấy thứ hạng hoàn toàn mới thuộc về mình.
Thứ sáu trăm tám mươi tám danh.
Nhảy vọt lên, lần đầu chỉ khoảng chín vạn, lần thứ hai này đã vào top một nghìn, khoảng cách lớn như vậy, đủ để khiến người khác kinh ngạc vạn phần, khó có thể tin.
Nàng từng giết Ngao Cửu Trạch trong top một trăm, mà thứ hạng bản thân lại là sáu trăm tám mươi tám, có thể biết người này chết thực sự oan uổng.
Do pháp môn bản thân tu luyện cùng với một nửa huyết mạch long tộc, bị 『 Chân Long Ác Châu 』 và 『 Thần Ô Chi Huyết 』 khắc chế gắt gao, một thân pháp lực tự nhiên bị giảm đi ba thành, rất nhiều thủ đoạn khó có thể thi triển, lúc này mới ôm hận mà chết.
Ngàn nham cạnh tú, vạn khe tranh lưu, cỏ cây mông lung phía trên, như mây hưng hà úy. (Thiên nham cạnh tú, vạn hác tranh lưu, thảo mộc mông lung kỳ thượng, nhược vân hưng hà úy) —— «Thế Thuyết Tân Ngữ» (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận