Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 14: Ta sẽ từng chút từng chút bò đi lên (length: 9254)

Trên Thông Mưu Trí, sương mù trắng bốc lên, khi ngày càng nhiều người leo lên nơi cao, thứ sương mù trắng này bám riết lấy mỗi người, chúng vô khổng bất nhập, không cách nào chống cự.
Càng lên bậc thang cao hơn, sương trắng lại càng thêm nồng đậm.
Chỉ có dùng ý chí lực tuyệt đối của chính mình, mới có thể chém diệt thứ sương mù xâm nhập vào cơ thể, thứ luôn muốn dẫn dắt mình rơi vào ảo ảnh.
Cũng như vậy, ngày càng nhiều người phải dừng bước.
Trong mắt bọn họ là một mảnh hỗn độn, tròng đen hoàn toàn bị sương mù trắng bao phủ, không nhìn rõ được nữa.
Sau khi triệt để mất đi ý thức, Thông Mưu Trí liền bắn ra một luồng ánh sáng vàng óng, đưa bọn họ truyền tống xuống dưới.
Mà vượt qua nhị thập giai, chính là thành tựu ngoại môn đệ tử Côn Luân.
Bùi Tịch Hòa cảm thấy đầu óc càng lúc càng hỗn độn, mắt nàng bị sương trắng nồng đậm che khuất.
Bước chân nàng dừng lại một chút.
Bên trong sương trắng, vô số hình người huyễn hóa ra.
Ảo ảnh la sát hung hãn vô cùng, chính là thứ tương ứng với nỗi sợ hãi trong nội tâm nàng, nàng sợ hãi những thứ đáng sợ đó.
Nàng muốn chạy trốn, nhưng toàn thân trên dưới đều không nghe lời, hai chân như bị đúc chì, không cách nào cử động, nàng chỉ có thể nhìn ảo ảnh la sát hung hãn ngang ngược kia, tay cầm cương đao một đao bổ tới.
Toàn thân cứng ngắc, thậm chí mở miệng cũng không làm được, nàng chỉ có thể kinh hoảng nhắm chặt hai mắt, nội tâm yếu đuối và sợ hãi lộ rõ.
Đột nhiên, nàng mới phát hiện đó chỉ là ảo ảnh.
Vừa mở mắt ra lần nữa, toàn thân đã bị một vầng sáng màu vàng bao phủ.
Nàng đang ở bậc thang thứ bốn mươi lăm.
Muốn nói là thấp, cũng không phải thấp nhất, cũng đã qua mốc phân chia nhị thập giai bậc thang.
Bởi vì sau khi qua nhị thập giai, phá vỡ được những trói buộc từ cha mẹ đã ăn sâu vào trong lòng, tâm trạng nàng vô cùng rộng mở, một mạch đi qua hơn mười bậc thang nữa, nhưng lại thất bại trong ảo ảnh mới này.
Mà trước khi vầng sáng màu vàng bao phủ toàn thân, nàng nhìn lên bậc thang thứ bốn mươi lăm, vẫn còn có người đang leo lên.
Nàng nắm chặt lòng bàn tay, lần đầu tiên tự hỏi vì sao mình không thể kiên định hơn một chút.
Nếu kiên định hơn một ít, mạnh mẽ hơn một ít, liền có thể đi thêm được mấy bậc thang nữa.
Nàng hít sâu một hơi.
Nhưng may mắn là nàng đã thành công, nàng đã có thể được xem là một ngoại môn đệ tử Côn Luân, đây là điều may mắn lớn nhất.
Không cần lo lắng bị đưa về Bùi gia, hoặc là nhà Lý lão gia nữa.
Không cần lo lắng mình sẽ bị người ta mua bán, nàng có một khởi đầu hoàn toàn mới, nàng có thể trở thành tiên nhân đằng vân giá vũ!
Thật tốt đẹp biết bao!
Nhìn những bậc thang ở nơi cao hơn, nàng thu dọn tâm tình, trong mắt một lần nữa hiện ra vẻ óng ánh tràn đầy sức sống.
Kim quang hoàn toàn bao phủ thân thể nàng, nàng bị truyền tống xuống dưới.
Mà kim quang kia thì ngưng tụ thành một đường vân nhỏ tinh xảo trên cổ tay phải của nàng.
Phân biệt kỹ, chính là chữ cổ văn "bốn mươi lăm".
. . .
"Coi như không tệ."
Bên ngoài Thủy Kính, lão đầu áo lam kia sờ sờ bộ râu lộn xộn, đáy mắt lộ vẻ hài lòng.
Tiểu cô nương mặc váy áo trắng lam kia, giờ phút này đã sắp lên tới bậc thứ một trăm hai mươi sáu.
Mà tiểu cô nương Khương gia kia, cũng đi đến bậc một trăm hai mươi tư.
Các nàng vốn có chỗ bất phàm.
Giữa mi tâm tiểu cô nương Khương gia kia dần dần có quang văn màu bạc di chuyển, vô cùng tinh xảo, tạo thành một chữ cổ văn: Khương!
Khương là họ cổ, truyền thừa lâu đời, là đại tộc tu tiên hiện giờ, huyết mạch đích hệ truyền thừa có thần bí lực lượng, chữ Khương màu bạc này chính là do huyết mạch đồ đằng của họ biến thành.
Bên trong huyết mạch Khương thị nhất tộc ẩn chứa đại khủng bố, đại lực lượng, đại huyền cơ.
Có lời đồn đó chính là huyết mạch của thượng cổ đế vương, có uy năng thần bí xua tan tà ma.
Đôi mắt của Minh Lâm Lang vốn bị sương trắng bao phủ giờ đây lại hiện lên ánh sáng màu lam trong suốt, càng thêm lấp lánh óng ánh, vô số vết tích nhỏ bé uyển chuyển như sóng nước hiện lên ngày càng rõ ràng trong đôi mắt ấy, tạo thành đại bí của nước.
Đây chính là nội tình của hai người này.
Những người còn lại, cũng có những người thiên phú dị bẩm tranh đấu vươn lên.
Một nam hài toàn thân chuyển động ánh lửa, ngọn lửa rèn luyện ý chí của hắn, giúp hắn chém tan sương mù trắng.
Đôi mắt của nữ hài áo trắng co lại như mắt rắn, trong một sát na hóa thành màu bạc, tựa như ba cánh hoa đang nở rộ.
Một thiếu niên mười mấy tuổi, hai mắt đỏ như máu, mang theo sát khí bẩm sinh phá vỡ sương mù.
. . .
Rất lâu sau, cuối cùng cũng kết thúc.
Phía trước Thông Mưu Trí, một luồng hào quang màu bạch kim chói lọi vô cùng bắn ra, hóa thành một bức tranh dài.
Bức tranh mở ra, trên đó một loạt cái tên màu vàng hiện ra.
Dựa theo số bậc thang leo lên Thông Mưu Trí, xếp hạng từ thấp đến cao, phàm là người có tên trên bảng, đều được ngoại môn Côn Luân thu nhận.
Bùi Tịch Hòa kích động nhìn tên của mình hiện ra trên bức tranh đó, Bùi Tịch Hòa, chữ màu vàng, như tượng trưng cho sự tái sinh của nàng!
Nỗi bất an mà nàng vẫn luôn cẩn thận che giấu mấy ngày nay thoáng chốc có lối thoát, mắt nàng không khỏi đỏ hoe.
Nhưng nàng nhớ lại lời tự nhủ trước đó, nàng sẽ không khóc nữa, bởi vì khi đó nàng đã ý thức rõ ràng rằng, ở trước mặt người không quan tâm đến ngươi, hoặc người đã quyết tâm từ bỏ ngươi, khóc lóc là vô dụng.
Nàng sụt sịt mũi, cố nén ý muốn khóc, đem nước mắt nuốt ngược vào trong.
Nàng vui mừng!
Một loạt cái tên tiếp tục hiện ra, nàng tiếp tục nhìn.
Không khỏi kinh hô.
Thật lợi hại quá.
Mười hạng đầu đều đã xuất hiện.
Lâu Thanh Ngạn, một trăm linh một.
Quý Đường Thường, một trăm lẻ bốn.
Hàn Tiền, một trăm linh bảy.
Hoa Khê Chỉ Nhu, một trăm mười.
Triệu Sanh Việt, một trăm mười ba.
Lục Trường Phong, một trăm mười chín.
Thân Đồ Trường Quân, một trăm hai mươi bảy.
Khương Minh Châu, một trăm ba mươi ba.
Khúc Phong Chân, một trăm ba mươi sáu.
Minh Lâm Lang, một trăm ba mươi bảy.
Bọn họ không chỉ có tâm tính cứng cỏi tuyệt hảo, mà còn đều có nội tình và tư chất không tầm thường, mới có thể chống đỡ bọn họ vượt qua bậc thang thứ một trăm.
Nội tâm Bùi Tịch Hòa không khỏi sinh ra sự hâm mộ vô cùng nồng đậm.
Nàng bất giác siết chặt lòng bàn tay, đôi mắt như phát sáng nhìn chằm chằm vào từng cái tên kia.
"Hiện tại, những ai nguyện ý trở thành đệ tử Côn Luân ta, hãy nhỏ một giọt máu tươi vào ấn ký trên tay, dùng tinh huyết điểm sáng tên của ngươi trên Côn Luân bảng này, từ đây, chính là đệ tử Côn Luân ta!"
Giọng nói uy nghiêm vang vọng giữa hư không.
Bùi Tịch Hòa nhìn thấy những người xung quanh nhao nhao cắn nát đầu ngón tay, đem máu tươi bôi lên ấn ký trên cổ tay kia.
Trong lòng nàng vừa nôn nóng chờ đợi, lại vừa thấp thỏm bất an.
Côn Luân là đại giáo phái, cho dù là ngoại môn đệ tử cũng có phân chia đẳng cấp.
Các sư huynh sư tỷ đã nói kỹ với nàng.
Ngoại môn đệ tử Côn Luân tổng cộng có tam đẳng chi phân.
Nhất đẳng là cao nhất, tam đẳng là thấp nhất. Lúc nhập môn, nếu có thiên tư và biểu hiện đều đủ xuất sắc, liền có thể nhận được thân phận địa vị cao hơn, cũng càng có thể được tông môn ưu tiên cung cấp tài nguyên.
Đây cũng không phải là không công bằng, ngược lại rất công bằng, bởi vì đẳng cấp này còn có thể thông qua điểm cống hiến nhận được từ Nhiệm Vụ đường để tăng lên.
Nếu là tam đẳng đệ tử, cần một ngàn điểm cống hiến để lên nhị đẳng đệ tử.
Nhị đẳng đệ tử yêu cầu năm ngàn điểm mới có thể lên tới nhất đẳng đệ tử.
Mà nhất đẳng đệ tử, phàm là tu vi đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, liền có thể thông qua đại hội tỷ thí ngoại môn ba năm một lần, được trưởng lão nội môn để mắt tới, trở thành nội môn đệ tử!
Người càng có thiên tư xuất chúng, càng có thể trở thành trụ cột vững chắc của tông môn, mà việc ưu tiên tài nguyên ở giai đoạn đầu cũng có thể làm sâu sắc cảm giác thuộc về tông môn của đệ tử.
Mà trong số bọn họ hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành nhị đẳng đệ tử, muốn trở thành nhất đẳng đệ tử thì nhất định phải cước đạp thực địa tích lũy đủ năm ngàn điểm cống hiến.
Bùi Tịch Hòa có chút khẩn trương, nàng đã chắc chắn được nhập môn, nhưng bản tính con người vốn lòng tham không đủ.
Sau khi có được lại muốn nhiều hơn.
Được một tấc lại muốn tiến một thước, là thiên tính, là liệt căn ăn sâu vào bản chất.
Nàng thầm nghĩ, vô cùng mong đợi mình có thể trở thành nhị đẳng đệ tử.
Dùng răng cắn nát đầu ngón trỏ, khó khăn lắm mới nặn ra được một giọt máu tươi bôi lên trên ấn ký kia.
Đường vân màu vàng bị máu tươi nhuộm đỏ, sau đó chậm rãi biến hóa.
Cuối cùng ngưng kết thành hai vạch xanh!
Nhị đẳng đệ tử!
Trong mắt nàng ánh lên niềm vui sướng mãnh liệt, ngẩng đầu nhìn về phía mười hạng đầu trên Côn Luân bảng kia, nội tâm lặng lẽ nảy sinh một chút tham vọng.
Tại sao nàng không thể leo lên nơi cao nhất đó?
Tại sao nàng lại không thể trở thành người giỏi nhất?
Nàng lại một lần nữa nhìn về phía những bậc thang dài nơi sương trắng đã tan đi.
Chín trăm chín mươi chín bậc.
Ta sẽ từng chút từng chút bò lên, đi đến nơi cao nhất đó.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận