Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản

Tu Tiên Nữ Phối Sửa Cầm Long Ngạo Thiên Kịch Bản - Chương 44: Quỷ ve (length: 8135)

Con đường phủ đầy lá khô này cuối cùng cũng có người bước lên.
Một vệt linh quang bỗng nhiên lóe lên trên đầu ngón tay Đinh Uyển.
Dẫn phong thuật.
Theo linh quang nơi đầu ngón tay nàng phác hoạ ra những đường vân huyền diệu, rót thành đạo thuật, một luồng gió mạnh gào thét mà ra, trực tiếp cuốn sạch toàn bộ cành khô lá úa trên con đường.
Trong nháy mắt, con đường trở nên sạch sẽ tinh tươm.
Bùi Tịch Hòa nhíu mày.
"Con đường này trông rõ ràng rộng rãi và thẳng tắp, lại còn nối liền với cổng thôn, theo lý mà nói dù không phải người đi tấp nập thì cũng không đến nỗi hoang vắng như vậy."
Tiêu Sơn so với Tiêu Hải muốn tinh tường hơn mấy phần, hắn bước ra một bước, mắt xem xét kỹ hoàn cảnh xung quanh.
"Xem ra đoạn đường gần dặm này đã lâu không có người đặt chân, mà chúng ta điều tra được, thôn Trường Nhạc này là một thôn lớn, bên trong có ít nhất hai ngàn nhân khẩu trở lên, xem ra con ác quỷ này đã hãm hại thôn này quá sâu rồi!"
Đinh Uyển cùng đáp lời.
"Hiện giờ nhà nhà đều đóng chặt cửa, chúng ta làm thế nào để tìm những người này mà nói chuyện đây?"
Sắc mặt nàng hơi ngưng lại, có chút lo lắng, bọn họ là tiên sư không thể tùy tiện làm tổn thương phàm nhân, cũng không thể vọng động đạo thuật, nếu không dễ dàng dính nhân quả, tương lai sẽ rước lấy nghiệp nợ.
Nhưng nếu đã như vậy, lỡ như những người này vô cùng cố chấp, đóng chặt cửa không ra, bọn họ cũng đành chịu.
Không thể thông qua miệng của dân làng để hiểu rõ tình hình ác quỷ nơi này, bọn họ cũng không thể nghĩ ra biện pháp chu toàn.
"Đinh tỷ tỷ cũng đừng vội, chúng ta cứ hỏi thăm dân làng trong này trước, xem bọn họ có bằng lòng phối hợp không rồi tính tiếp, nếu chịu phối hợp, dĩ nhiên là tốt nhất, nếu không muốn, chúng ta lại tính toán khác."
Bùi Tịch Hòa mỉm cười mở miệng, đôi mắt nàng đen thuần như mực, tựa như đá huyền, mang theo ý cười, dung nhan kia lộ ra tư thái tuyệt sắc, Đinh Uyển là nữ nhân mà nhìn còn có chút ngây ngẩn.
"Thật là một mỹ nhân."
Đinh Uyển thầm nghĩ trong lòng.
Nàng nhếch môi: "Vậy chúng ta cứ làm theo lời Bùi sư muội trước, đi từng nhà hỏi một lượt, rồi tính sau."
Tiêu Sơn, Tiêu Hải đều gật gật đầu, trong tình huống hiện giờ của bọn họ, đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng đột nhiên.
Một tiếng thét vang lên.
"A!"
Bùi Tịch Hòa lục cảm siêu việt, lập tức nhíu mày.
Nàng cùng Đinh Uyển, Tiêu Hải, Tiêu Sơn nhìn nhau.
"Truy!"
Ba người gật đầu, bốn người bọn họ trong nháy mắt bay về phía nơi phát ra tiếng kêu thảm.
Đầu ngón tay Bùi Tịch Hòa chỉ trong nửa cái hô hấp liền vẽ xong linh văn đính vào hai chân mình.
Cửu phẩm đạo thuật.
Thuận gió.
Tốc độ của nàng tăng vọt trọn vẹn sáu thành.
Mà trong mắt Đinh Uyển hiện lên vẻ kinh dị, nhưng đôi giày dưới chân nàng phát ra linh quang màu vàng nhạt, đây là cửu phẩm pháp khí đặc thù, gió giày.
Hai người Tiêu Sơn, Tiêu Hải toàn thân linh lực bộc phát, bản thân nhục thân của bọn họ không tầm thường, chỉ dựa vào tốc độ tự thân thế mà lại ngang hàng với Bùi Tịch Hòa và Đinh Uyển.
Bốn người bọn họ cực nhanh tiến đến nơi phát ra âm thanh.
Nhưng mặc dù nhanh lẹ và phản ứng cấp tốc như thế, cũng là muộn một bước.
"Tê."
"Thật buồn nôn."
Đinh Uyển liếc mắt nhìn một cái, liền quay đi.
Tiêu Sơn cùng Tiêu Hải cũng chau mày rậm lại, trong mắt hiện lên mấy phần buồn nôn cùng vẻ chán ghét.
Bùi Tịch Hòa cũng chán ghét hình ảnh như vậy.
Kia là một người, một người chết.
Nói chính xác hơn, tử tướng cực thảm, toàn thân khô quắt vô cùng.
Bùi Tịch Hòa không quay đi như Đinh Uyển, nàng nhìn kỹ.
"Hẳn là một nam tử trung niên ba bốn mươi tuổi, bị hút khô tinh huyết cùng hồn phách."
Nàng xem xét chốc lát, đưa ra kết luận.
Mi tâm của Đinh Uyển khẽ giật.
"Lần này chúng ta đụng phải lệ quỷ hút hồn phệ thịt người?"
Tiêu Sơn cùng Tiêu Hải chân mày cũng chau lại nặng nề.
"Hẳn là không sai."
Bùi Tịch Hòa đột nhiên cảm thấy có mấy phần không ổn.
Nàng dường như muốn tiến lên một bước, nhưng đầu ngón tay chớp mắt có một vệt viêm quang màu đỏ chợt hiện.
Sí diễm!
Dưới sự gia trì của Chước Dương Công, một tia liệt hỏa chớp mắt hóa thành ngọn lửa nóng hừng hực!
"Lui!"
Nàng quát khẽ một tiếng.
Ba người còn lại đều phản ứng nhạy bén, trong nháy mắt lùi lại.
Một đạo bóng đen theo trên người thây khô bắn ra bị liệt hỏa ngăn cản.
Tiếng thiêu đốt xèo xèo cùng một mùi khét lẹt tràn ngập nơi chóp mũi.
Kia bóng đen bị liệt diễm thiêu đốt, triệt để bị vây giết trong ngọn lửa đó.
Thiêu đốt một hồi, Bùi Tịch Hòa mới vung đầu ngón tay, ngọn lửa dần dần tắt đi.
Sau khi ngọn lửa tắt, một vật cháy đen như than cốc rơi xuống mặt đất.
Đinh Uyển có chút kinh ngạc.
"Là ve."
Tiêu Hải híp mắt, có chút ngưng trọng.
"Là quỷ ve."
Quỷ ve, là một loại sinh vật được nuôi dưỡng từ quỷ khí sinh ra bởi lệ quỷ, có thể dùng làm thủ đoạn của lệ quỷ, có quỷ khí và lực lượng nhất định.
"Xem ra lệ quỷ của thôn Quỷ Ảnh này, không hề đơn giản a."
Bùi Tịch Hòa có chút bất đắc dĩ mở miệng.
Bọn họ nói lệ quỷ, kỳ thật cũng có thể xưng là quỷ tu, nhưng chỉ là loại quỷ tu bất nhập lưu.
Quỷ tu chân chính có thể tu hành khi còn sống, dẫn linh nhập thể, tẩm bổ quỷ lực.
Đến thời điểm kết đan, bọn họ không kết kim đan, mà là một viên quỷ đan.
Thời điểm quỷ tu tu vi đại thành, ngự quỷ ngàn vạn, một người chính là thiên quân vạn mã, có thể nói là vô địch.
Mà thứ bọn họ đang đối mặt, là do đủ loại cơ duyên xảo hợp mà hồn phách không tiêu tan, không vào luân hồi, bởi vì oán khí mà tích lũy sức mạnh thành quỷ hồn.
Phân thành lệ quỷ bình thường, hồng y lệ quỷ cùng quỷ vương.
Quỷ vương một khi sinh ra, chính là đủ để so sánh với tu vi Trúc Cơ, tuyệt không phải thứ bọn họ có thể ngăn cản.
"Tuy nói ngưng kết ra quỷ ve, nhưng hẳn là hồng y lệ quỷ, nếu là quỷ vương, tự nhiên có thể trực tiếp bắt giữ và thôn phệ chúng ta."
Bùi Tịch Hòa an ủi, đây là sự thật, con quỷ ve này đột nhiên tập kích, đại biểu cho việc lệ quỷ nuôi nó đã cảm nhận được khí tức của bọn họ, đồng thời đối với bọn họ tràn ngập ác ý.
Nhưng nó lại chưa hiện ra chân thân để đánh chết và thôn phệ bọn họ.
Cần biết tinh huyết, nhục thân cùng hồn phách của tu sĩ so với phàm nhân bình thường mạnh hơn đâu chỉ ngàn vạn lần.
Nó không có khả năng không thèm muốn bảo thể, tinh huyết cùng hồn phách của bọn họ.
Cho nên, kẻ đứng sau tuyệt không phải là quỷ vương.
Hẳn là hồng y lệ quỷ đã ngưng tụ thành quỷ ve.
"Trong thôn xóm này làm sao lại sinh ra loại lệ quỷ ma quái này?"
Đinh Uyển rất là bực bội.
Trong mắt Bùi Tịch Hòa tựa hồ mang theo mấy phần hàn khí.
"Chúng ta lát nữa gặp dân làng phải cẩn thận đề phòng một chút thì tốt hơn."
Ba người đã hiểu ý nàng, đều gật gật đầu.
Lệ quỷ sinh ra như thế nào? Chính là oán niệm mãnh liệt trước khi tử vong.
Bất công cùng thù hận làm vặn vẹo quy luật tiêu tán tự nhiên của hồn phách, khiến hồn hóa thành quỷ, tư duy trở nên ngây thơ lại hung hãn, càng là không cam lòng, chết càng thê thảm, thì lệ quỷ biến thành cũng càng lợi hại.
Mà nó sinh ra tại thôn Trường Nhạc này, cũng tức là đã chết ở nơi này.
Chết như thế nào? Dân làng trong đó đóng vai trò gì?
Sự tình đã như thế liền trở nên phức tạp, tu sĩ cũng không thể tùy tiện giết người hay giết lầm, nếu không trong lòng sẽ có gánh nặng, ngày sau thành tâm chướng.
Nếu như trong đám dân làng có kẻ làm việc ác dẫn đến ác quỷ nơi đây sinh ra, như vậy bọn họ liền phải độ hóa ác quỷ.
Nếu như ác quỷ này là do lúc sống làm nhiều việc ác, bản tính vốn cố chấp vặn vẹo, bọn họ liền có thể trực tiếp chém giết, đánh cho hồn phi phách tán.
Nhiệm vụ của bọn họ đâu có dễ dàng như vậy, tu tiên là tu tâm, có thể không dính nhân quả, thì không dính.
Bốn người thông hiểu ý nhau, đều biết bước tiếp theo nên làm thế nào, trong lòng đối với nhóm dân làng đánh một dấu hỏi, nhiều thêm mấy phần đề phòng.
Lại đi tìm biện pháp dò hỏi, làm rõ xem có khúc chiết gì hay không, rồi tính toán sau.
( bản chương xong )
Bạn cần đăng nhập để bình luận