Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 87: Vừa đến đã phóng đại chiêu, cái này được không?

Chương 87: Vừa đến đã tung tuyệt chiêu, cái này được không?
Văn phòng giáo sư khoa máy tính của Đại học Thủy Mộc.
Dương Minh Đức có chút bất ngờ, nhìn Giang Thành, không biết rốt cuộc Giang Thành đang nói đến cái gì.
Chẳng lẽ lại lén lút nghiên cứu ra thuật toán hay ho nào?
"Em có một cái sạc nhanh giả dạng chip, công ty của ngài hẳn là cần dùng đến cho mảng người tiêu dùng." Giang Thành nhìn Dư Thắng Đông, rồi giải thích.
Cũng coi là gặp may đúng lúc có người đưa gối.
Dư Thắng Đông hơi kinh ngạc, "giả dạng, giả dạng bao nhiêu?"
"Về lý thuyết có thể làm được 40W, nhưng cần vật liệu kỹ thuật hỗ trợ. Tuy nhiên, 22.5W, chỉ cần cải tiến một chút nguồn điện hiện có là có thể thực hiện."
Dư Thắng Đông trầm ngâm gật đầu, "sạc nhanh không chỉ là chuyện của một con chip. Chưa kể đến sản phẩm của cậu ở đâu, lý thuyết đã được kiểm chứng hay chưa, giá thành có thể khống chế trong phạm vi chấp nhận được hay không. Chỉ riêng việc sạc nhanh thôi, cũng cần nguồn điện tương thích, dây sạc, pin điện thoại đều phải nâng cấp."
Giang Thành bình tĩnh nói, "tuy nhiên, trước mắt mà nói, trên thị trường chưa có loại kỹ thuật sạc nhanh nào, đi đầu có nghĩa là dẫn dắt."
"Cậu nói không sai, đây đúng là ý nghĩa của nghiên cứu phát minh." Dư Thắng Đông cười, "cậu làm con chip này, chắc là đã thành lập công ty rồi?"
"Đã xây, nhưng trước mắt vẫn còn trong giai đoạn khởi động."
"Chip đã được đưa đi sản xuất thử chưa?"
"Đang được đưa đi sản xuất thử."
"..." Dư Thắng Đông cười ha ha một tiếng, "Giáo sư Dương, học sinh của anh quả nhiên không tầm thường, rất xốc nổi."
Dương Minh Đức lắc đầu cười khổ nói, "Giang Thành, em đừng vội, cứ từ từ."
Giang Thành ngừng một chút, nói, "ngược lại là em đường đột."
"Ai, tôi không có ý đó." Dư Thắng Đông xua tay, "cậu là học sinh đắc ý của giáo sư Dương, tôi nguyện ý tin tưởng cậu. Tôi sẽ cho hai kỹ thuật viên đến tìm hiểu tính khả thi của kỹ thuật. Nếu như thật sự không tệ, tôi nghĩ chúng ta lại bàn tiếp về hợp tác cũng không muộn."
Giang Thành đồng ý, chỉ nói suông mà có thể được đối phương có thái độ như vậy đã là không tệ rồi.
Đương nhiên, Giang Thành cũng tin tưởng, cho hắn thêm chút thời gian, chip và hệ thống điều khiển sẽ thành thành phẩm.
Đến lúc đó, chính hắn cũng có năng lực chọn người hợp tác.
Nhưng đối với Hoa Uy công ty, hắn luôn có hảo cảm.
Dư Thắng Đông rời đi, đưa cho Giang Thành một tấm danh thiếp, "Thủy Mộc là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, hiện tại cậu tuy chỉ là sinh viên, nhưng tôi vẫn tin rằng khoa học kỹ thuật sẽ là sân khấu của các cậu."
Đợi tiễn khách xong, Dương Minh Đức mới hỏi, "thằng nhóc, khi nào thì em còn thiết kế chip?"
"Em tự học một chút về thiết kế mạch điện." Giang Thành khiêm tốn nói.
Dương Minh Đức có chút không hiểu, lắc đầu, "vậy em định nghiên cứu về hướng nào? Mảng học sâu em đã có trình độ tương đối cao, lát nữa còn định dẫn em đi gặp giáo sư La."
"Hắc hắc, lão sư, em nói thật được không?" Giang Thành mang theo nụ cười thử hỏi.
"Nói đi."
"Em đều muốn học." Giang Thành thành thật nói, "em muốn học cả trí tuệ nhân tạo và thuật toán Big Data, còn muốn sang khoa điện tử học thiết kế chip."
Dương Minh Đức có chút chóng mặt, "Tiểu Giang à, sức người có hạn. Bây giờ là thời đại đại phân công, không thể có chuyện một người cái gì cũng tinh thông."
"À." Giang Thành trợn mắt.
Em có lẽ là ngoại lệ.
"Bây giờ em mở công ty rồi?" Dương Minh Đức lại hỏi.
"Vâng, mở mấy cái. Một cái công ty game, Phong Hỏa trò chơi. Còn có một cái công ty làm kỹ xảo điện ảnh truyền hình." Giang Thành đối mặt Dương Minh Đức, tự nhiên không có gì phải che giấu.
Dương Minh Đức không ưa trò chơi, "công ty kỹ xảo? Tại sao lại làm kỹ xảo?"
"Chẳng phải cũng học kỹ thuật phần mềm, làm một cái phần mềm chế tác kỹ xảo." Giang Thành cảm thấy rất bình thường.
"..." Dương Minh Đức nhìn ra, không thể dùng ánh mắt bình thường đối đãi tiểu gia hỏa này.
Bất quá, là phú nhị đại, lại cảm thấy không giống.
Thật sự là tự mình lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng?
Dương Minh Đức chỉ có thể quy kết Giang Thành là một loại thiên tài.
"Bản quyền nhận dạng khuôn mặt là của trường, làm người dẫn đầu dự án, tuy có phần thưởng, nhưng chắc em không thèm." Dương Minh Đức nhắc nhở.
"Em hiểu, cảm ơn lão sư." Giang Thành chân thành cảm kích.
Một số giáo sư đem thành quả nghiên cứu của sinh viên coi như của mình, thậm chí còn không thêm tên.
Nhưng Dương Minh Đức sẽ không, đức cao vọng trọng, đúng là như vậy.
"Đi thôi, ta dẫn em đi gặp giáo sư La." Dương Minh Đức đứng lên, vừa đi vừa nói, "điểm tích lũy của em không có vấn đề gì chứ, tôi nhớ là toàn ưu."
"Đúng vậy."
"Luận văn coi như có hai bài đi?"
"Ba bài, hai bài là ngài chỉ đạo, em chỉ thêm tên. Còn một bài là em tự viết về thuật toán học sâu trong lĩnh vực phần mềm kỹ xảo, cũng đã công bố." Giang Thành giải thích.
Dương Minh Đức gật đầu, "vậy không có vấn đề gì."
Chỉ chốc lát sau, hai người đến văn phòng giáo sư La Thụy Hoa.
Giáo sư La Thụy Hoa trẻ hơn Dương Minh Đức không ít, dáng người cao ráo, rất nhanh nhẹn.
"Lão Dương, anh đến."
"Lão La, tôi mang bảo bối đến cho anh đây."
Hai vị giáo sư chào hỏi, La Thụy Hoa liền nhìn Giang Thành ở phía sau.
Giang Thành đã từng dự thính lớp của thầy mấy lần, tất nhiên là biết thầy, nhưng La Thụy Hoa lại không biết hắn.
Thầy thường xuyên tham gia hội nghị ở khắp nơi, nghiên cứu cũng không cố định ở Thủy Mộc, muốn tìm thầy cũng không dễ dàng.
"Giáo sư La, em là Giang Thành khóa 11."
Trước mặt đại lão, Giang Thành biểu hiện vô cùng khiêm tốn.
La Chấn Hoa gật gật đầu, "nghe lão Dương nhắc đến mấy lần, nói cậu nghiên cứu rất sâu về lĩnh vực học sâu, còn cho tôi xem vấn đề của cậu, quả thật không tệ, có linh tính, cũng có ngộ tính."
Vừa nói vừa ngồi xuống, Dương Minh Đức lại nói, "nếu không phải thằng nhóc này không thích hướng nghiên cứu của tôi, tôi cũng không nỡ cho anh."
Giang Thành ngoan ngoãn làm một đứa trẻ ngoan, không ai hỏi thì không nói.
"Tiểu Giang, nghe lão Dương nói nhiều, tôi cũng phải kiểm tra cậu." La Chấn Hoa đưa tay lấy một tờ giấy trắng đưa cho hắn. "Chỉ một đề bài thôi, nửa tiếng, cậu làm được đến đâu thì hay đến đó."
"Vâng."
Giang Thành hai tay nhận lấy, rồi ngồi vào bàn làm việc theo lời La Chấn Hoa.
Hai đại lão thì ngồi ở ghế sofa uống trà hàn huyên.
Giang Thành xem đề, được lắm, ta nên trả lời cái gì đây?
[Trong CNN (mạng nơ-ron tích chập) mỗi một tầng được tạo thành từ nhiều bản đồ đặc trưng (feature map), mỗi bản đồ đặc trưng lại được tạo thành từ nhiều nơ-ron, các nơ-ron trong cùng một bản đồ đặc trưng dùng chung một hạt nhân tích chập (tức là trọng số)... Do việc sử dụng mô hình có số tầng sâu, nên thường gặp phải các vấn đề như gradient bùng nổ, gradient biến mất, gradient khuếch tán... dẫn đến thoái hóa mạng. Cậu cho rằng nên tối ưu hóa như thế nào?]
Giang Thành có chút im lặng, vừa đến đã tung tuyệt chiêu, cái này được không?
May mắn là trải qua gần một năm nghiên cứu về học sâu và mạng nơ-ron, Giang Thành không đến nỗi choáng váng, tay cầm bút vô thức xoay tròn trên đầu ngón tay, máy ảo trong cơ thể trực tiếp được bật lên.
Tất cả những ý tưởng trước đây, vừa thử nghiệm, vừa tổng kết.
Mười phút sau, Giang Thành bắt đầu trả lời.
"Ở hai đến một số tầng hạ thiết trí tàn sai khối, định nghĩa vì F(x)+x...... Như thế, có thể tàn sai cùng một cái scale*scale toàn 1 ma trận tiến hành Krone gram tích tiến hành mở rộng, khiến cho thu thập mẫu tầng tàn chênh lệch chiều không gian cùng bên trên một tầng chuyển vận map chiều không gian nhất trí......"
Dưới văn bản, Giang Thành viết các công thức.
Những dòng chữ dễ nhìn, ngay ngắn được viết ra từ ngòi bút.
Nửa tiếng rất nhanh kết thúc, nhưng Giang Thành mới viết được khoảng 2/3.
Giải pháp này, Giang Thành đã có một ý tưởng sơ bộ trong đầu và tiến hành thử nghiệm.
Đồng hồ báo thức trong cơ thể vang lên, Giang Thành dừng bút.
"Giáo sư La, đề bài của thầy khó quá, em mới trả lời được một chút, vì thời gian có hạn nên vẫn chưa viết xong..." Giang Thành đưa hai trang giấy trắng viết đầy chữ.
La Thụy Hoa gật gật đầu, nhận lấy xem xét.
Rất nhanh liền chìm đắm vào đó.
Ấy, phần sau đâu?
Vài phút sau, thầy nhìn thấy chỗ kết thúc.
"Phần sau đâu, cậu có ý tưởng gì không?" La Thụy Hoa có chút vội vàng.
"Chẳng phải hết giờ rồi sao?"
"Ôi dào, quan tâm thời gian làm gì, thời gian còn nhiều, nhanh, viết cả ý tưởng phía sau vào." Vừa nói, thầy tự mình cầm thêm mấy tờ giấy trắng, rồi đẩy tới.
Dương Minh Đức đứng bên cạnh ngắm thêm vài lần, có chút vui mừng.
Xem ra, mầm giống này so với những gì mình tưởng tượng, còn ưu tú hơn một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận