Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 379: Dự định kiến thiết mình Toán Học sở nghiên cứu

Chương 379: Dự định xây dựng viện nghiên cứu Toán Học của riêng mình
Ngày hôm sau, Giang Thành dẫn theo Vu Hâm Nhiên và Giang Tâm Vãn đến sớm trấn suối nước nóng sông Lạc, Trương Lạc Thần và Tần Tiến cũng đến, mọi người liền cùng nhau vui chơi.
Tần Tùng Nhạc còn nhỏ tuổi nhưng rất biết cách lấy lòng các bạn nữ, ngọt ngào gọi "muội muội, muội muội", có gì tốt đều muốn chia sẻ cho nàng.
Khiến người lớn hai nhà buồn cười không thôi.
Trần Tử Khải vẫn chưa về nhà, lúc này đang hầu bên cạnh, nghe Giang Thành dặn dò một số yêu cầu đối với toàn bộ hạng mục.
Từ khi bắt đầu xây dựng vào năm ngoái đến nay, mọi thứ nhìn chung vẫn không tệ, vì luôn có người đến vui chơi, đặc biệt là vào cuối tuần, rất nhiều gia đình lái xe chở con cái đến chơi đùa.
Nhờ những ưu đãi hấp dẫn, cũng thường xuyên có người đến tắm suối nước nóng, bơi lội.
Nhưng hiện tại mà nói, chắc chắn là đang thua lỗ.
Số tiền kiếm được còn chưa đủ để trả lương nhân viên, chi phí vận hành và khấu hao.
"Giang đổng, tình hình kinh doanh hiện tại là như vậy, năm sau, do giai đoạn hai của dự án khởi động, số liệu chắc chắn sẽ không đẹp, chúng tôi cũng đang nghĩ cách để tăng lượng khách." Trần Tử Khải báo cáo.
Giang An Bình cũng nói: "Cuối năm, Hoa Quốc chấn hưng xử lý tổ chức một đợt huấn luyện quy mô toàn quốc ở đây, hiệu quả tổng thể không tệ, tôi thấy các lãnh đạo đều rất hài lòng."
Về phần tài chính, Giang Thành đã xem báo cáo từ chỗ Trương Lạc Thần nên nắm rõ tình hình.
Hắn cũng biết dự án này trong vòng vài năm tới không cần tính đến chuyện sinh lời, nhưng điều đó không có nghĩa là cứ ngồi chờ phá sản, mà phải nghĩ cách để khuếch trương danh tiếng, tăng lượng khách đến.
Chỉ khi mọi người nhắc đến địa điểm du lịch nghỉ dưỡng, nơi đầu tiên có thể nghĩ tới là đây, và sau khi đến một lần còn muốn đến lần thứ hai, thì dự án của Giang Thành mới xem như thành công được một nửa.
Giang Thành gật đầu: "Ừm, chúng ta hãy giữ vững quyết tâm, phát triển tốt, không cần phải kiếm quá nhiều tiền, nhưng lỗ cũng không được lỗ đến mức không chấp nhận được."
Hiện tại đối với Giang Thành mà nói, khoản đầu tư này chỉ là hạt cát giữa sa mạc.
Trong tay hắn còn không ít Bitcoin đấy.
Có tiền mà không kiếm thì ngu sao?
Giang An Bình thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp: "Haizz, ta già rồi, cảm thấy dự án này đầu tư càng ngày càng lớn, nghĩ muốn nổ cả đầu, Giang Thành, ta nghĩ sau năm nay ta sẽ lui về, để Tử Khải phụ trách dự án này, cậu ta thường xuyên ở đây, tiếng Quảng Lâm cũng nói được, tư duy lại nhạy bén hơn ta, để cậu ta quản lý ta cũng yên tâm."
Lúc ban đầu, Giang An Bình chỉ nghĩ là mở rộng suối nước nóng ra một chút, quản lý và cải tiến một chút thôi, nhưng bây giờ không phải vậy.
Nào là khách sạn lớn, biệt thự, còn có quy hoạch xây dựng giai đoạn hai trong tương lai, mấy trăm triệu nguyên tài chính, Giang Thành xưa nay đều không hỏi đến, chỉ xem qua dự toán đầu năm và tiến độ công trình.
Lúc này, ông nghĩ lại về 500 vạn cổ phần của mình, còn có cái ao nhỏ trong suối nước nóng lúc trước, liền cảm thấy tầm mắt của mình và Giang Thành quá khác biệt, so với Trần Tử Khải về kinh nghiệm quản lý cũng kém quá xa.
Để không bị mất mặt, Giang An Bình vẫn quyết định xin lui.
Tương lai nếu dự án kiếm được tiền, mình cũng có thể bỏ túi kha khá, cho dù không kiếm được tiền, cũng có thể bán cổ phần lại cho Giang Thành, lúc trước Giang Thành đã hứa nếu ông muốn rút vốn, sẽ trả lại cho ông 500 vạn theo kỳ hạn.
Đương nhiên, Giang An Bình hiện tại cũng không thiếu tiền, vẫn mong chờ được chia hoa hồng.
Chỉ là sau khi lui, tiền lương đãi ngộ sẽ không còn cao như vậy nữa.
Giang Thành suy nghĩ một lát: "Vậy đi, An thúc, nếu không bộ phận suối nước nóng, chú vẫn dành thời gian để mắt đến đi, tiền lương đãi ngộ giảm một bậc, tính theo phó tổng quản lý, như thế nào?"
Cũng chỉ là thêm chút tiền lương thôi, ở Quảng Lâm, quan trọng hơn là tình người thế sự, Giang Thành cũng không thể ngoại lệ.
Ít nhất người khác sẽ không nói Giang Thành chiếm đoạt suối nước nóng của chú mình, sau đó còn đá người ta ra đường.
Nhân ngôn đáng sợ, Giang Thành không muốn gây thêm rắc rối.
Sắc mặt Giang An Bình hơi hồng nhuận: "Được."
Sau đó Giang Thành nhìn Trần Tử Khải, người này tuy có chút tâm cơ, nhưng nhìn chung phẩm hạnh vẫn tốt, cũng có ý tưởng, giỏi giao tiếp, để cậu ta quản lý công ty này cũng không có vấn đề gì lớn: "Tử Khải, vậy qua năm sau, cậu đảm nhiệm giám đốc công ty khu du lịch, sang năm cố gắng làm cho tốt."
"Giang đổng, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định dốc hết sức lực, làm cho tốt khu suối nước nóng sông Lạc!" Trần Tử Khải kích động nói, giọng nói có chút run rẩy.
"Ừm." Giang Thành gật gật đầu, lúc này mới khoát tay, "Đi đi, các cậu không cần phải bồi ta, hôm nay là buổi họp lớp của chúng ta, cứ phục vụ cho tốt là được."
Đồ ăn thức uống, tự nhiên sẽ được chuẩn bị tốt, nếu thiếu tiền Giang Thành sẽ tự bỏ ra.
Đến khi mặt trời sắp xuống núi, những bạn học lục tục kéo đến.
Trí nhớ của Giang Thành rất tốt, hắn vẫn còn nhớ rõ tên của tất cả bạn học, khi nhìn thấy mọi người cũng tỏ ra hòa đồng gần gũi, khiến người cảm thấy dễ chịu.
Trương Bằng vỗ vai Giang Thành: "Cậu đúng là nhà tư bản lớn, chúng tôi vẫn đang khổ sở làm việc 996, cậu thì đang hưởng phúc đếm tiền, cái suối nước nóng sông Lạc này thật là của cậu làm?"
"Ừm, đầu tư chút tiền, cùng người thân thích làm chung. Tôi cũng không quản nhiều, hi vọng không lỗ vốn là được." Giang Thành cười tự giễu.
Lời này nửa thật nửa giả, mọi người cũng đều tin một nửa.
Lúc này, Tưởng Minh và 6 vị lão sư khác đi trên hai chiếc xe đến.
Lão sư Ngữ Văn Tưởng Minh, lão sư Toán Học Trần Quốc Khánh, lão sư Anh Ngữ Trần Du Văn, lão sư Vật Lý Trương Hưng Đức, lão sư Hóa Học Lâm Mặc, lão sư Sinh Học Lý Văn.
Tưởng Minh không uống rượu, nên lái xe. Lão sư Anh Ngữ là nữ, cũng lái xe, những người khác đã chuẩn bị sẵn sàng, hảo hảo uống một trận.
"Lão sư."
Mọi người vừa đến, một đám học sinh liền vây quanh, nhao nhao kêu lên.
Tưởng Minh nhìn lướt qua, khá lắm, rất nhiều người có chút ấn tượng, nhưng cũng không ít người cảm thấy không nhớ rõ tên, chỉ có Trương Bằng, Lý Long mấy người thường xuyên đến chúc tết, có liên hệ mới nhớ kỹ tên, những người khác không tài nào nhớ ra.
Ài, uổng công trước khi đến cố ý xem lại ảnh chụp tốt nghiệp lúc trước.
Mấy bạn nữ thay đổi rất nhiều, các bạn nam thì béo ra không ít.
"Giang Thành, Hâm Nhiên, Trương Bằng, Lý Long, a, mọi người đều thay đổi rất nhiều!" Tưởng Minh cười ha hả, sau đó đi theo vào phòng riêng.
Phòng riêng rất lớn, hai phòng thông nhau, có thể ngồi được rất nhiều người.
Tưởng Minh, Trần Quốc Khánh và Trương Hưng Đức được sắp xếp ngồi ở phòng riêng Lâm Giang, Giang Thành và Vu Hâm Nhiên cùng vài người khác ngồi cạnh để tiếp đón, phòng riêng bên kia Lý Văn và các lão sư khác tiếp đón những bạn học khác.
Đầu tiên là nói về những chuyện thú vị hồi còn đi học, sau đó hỏi về tình hình phát triển hiện tại của các bạn học.
Có người đang học nghiên cứu sinh, có người giống như Trần Hạo đi du học, phần lớn đã tìm được việc làm, hoặc là làm việc tại xí nghiệp, hoặc là làm lão sư, hoặc là về quê nhà thi công chức.
Giống như Trương Bằng, thì đang làm việc trong bộ tổ chức của huyện ủy Quảng Lâm, hiện tại là một khoa viên.
Về phần Giang Thành và Vu Hâm Nhiên thì không cần hỏi nhiều, các lão sư đều đã rõ.
Chỉ là buổi họp lớp thôi, cũng không có xảy ra chuyện gì lộn xộn, Giang Thành chỉ tham dự với tư cách là bạn học, cũng không tổ chức gì nhiều, ngược lại Tần Tiến và Trương Bằng là người tổ chức nên không khí thêm phần sôi động.
Sau bữa ăn chính là hát karaoke và tắm suối nước nóng, chủ yếu là những bạn học không uống rượu thì đi ngâm mình, còn những người uống rượu thì đi hát.
Một buổi tụ họp xem như thành công tốt đẹp.
Tưởng Minh không đi hát hoặc là suối nước nóng, mà tìm đến Giang Thành, hai người cùng nhau đi tản bộ xung quanh.
"Giang Thành, lần tụ họp này, ngược lại là làm phiền cháu rồi." Tưởng Minh biết người tổ chức tuy không phải là Giang Thành, nhưng Giang Thành vẫn luôn là nhân vật chính trong đó.
Bởi vì không ai có thể sánh được với Giang Thành.
Đương nhiên cũng không có ai mang bom đến giả vờ nghèo khổ, khoe khoang đả kích người khác, khiến người khó chịu.
"Lão sư, thầy khách khí quá, cháu chỉ là cung cấp địa điểm thôi." Giang Thành cười cười, "Dạo này sức khỏe của thầy vẫn tốt chứ?"
"Đều rất tốt, chỉ là có rất nhiều thứ không thể ăn, có chút chán," Tưởng Minh thở dài, "Con gái ta đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cháu có đề nghị gì không?"
Giang Thành nhớ rõ, con gái của Tưởng Minh là Tưởng Tử Nghiên đã học năm 3 Đại học, học Toán Học.
Cho nên, việc học nghiên cứu này, Giang Thành cũng không rõ lắm.
Tiếp tục học Toán Học cơ sở thì cũng kỳ lạ, dù sao trường cũng không phải tốt lắm, sau này nếu muốn làm nghiên cứu, vẫn là phải thi vào trường tốt hơn.
"Tùy vào định hướng phát triển sau này của nó, muốn làm giáo viên, tiếp tục nghiên cứu khoa học, hay là đi làm ở các xí nghiệp lớn."
"Con bé ấy hả, chỉ muốn sau này vào công ty cháu làm việc, nó bảo đại ca ca cháu rất tốt, làm việc ở công ty cháu chắc chắn rất vui." Tưởng Minh cười ha ha một tiếng.
Giang Thành lắc đầu cười khổ: "Công ty cháu cũng không dễ vào đâu ạ."
"Đúng vậy, cho nên ta bảo nó cố gắng học tập, ít nhất phải thi được nghiên cứu sinh đã, không thì vào cũng không được." Tưởng Minh cười xòa, cảm thấy biện pháp này vẫn rất hiệu quả.
"Nếu thật sự muốn vào công ty cháu, có thể nghiên cứu về Toán Học ứng dụng."
Giang Thành nghĩ nghĩ, nói.
Để nâng cao năng lực cạnh tranh cốt lõi của mình, Giang Thành dự định xây dựng viện nghiên cứu Toán Học của riêng mình.
Bởi vì làm Toán Học cơ sở, sẽ chỉ dẫn dắt khoa học kỹ thuật phát triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận