Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 378: Muốn làm họp lớp, ngươi thấy thế nào

Chương 378: Muốn tổ chức họp lớp, ngươi thấy thế nào?
Trong nháy mắt, đã hơn năm năm kể từ kỳ t·h·i đại học năm đó.
Tần Tiến hiện tại vẫn còn nhớ rõ lúc trước trơ mắt nhìn Giang Thành từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, sau đó giống như biến thành một người khác, hăng hái học hành chăm chỉ, g·ặ·m từ điển, luyện tập giải đề, từng bước một làm kinh ngạc đồng học, kinh ngạc thầy cô, thậm chí kinh ngạc cả trường học.
Tựa hồ vào thời khắc ấy, Giang Thành hóa thành nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Tất cả hào quang đều hội tụ về phía hắn.
Còn Tần Tiến, chỉ là một vai phụ bên cạnh nhân vật chính mà thôi.
Hắn từng nghĩ đến việc đ·u·ổ·i th·e·o bước chân Giang Thành, đi th·e·o hắn làm nên đại sự nghiệp, nhưng cuối cùng nh·ậ·n rõ hiện thực, hắn không có t·h·i·ê·n phú đó, cũng không muốn kiểu sống như vậy.
"Thật ngưỡng mộ ngươi, bây giờ cậu tính là người có sự nghiệp thành tựu thật sự." Tần Tiến cười hề hề, "Bây giờ cậu có phải là siêu cấp có tiền không, mấy trăm ức, hay mấy ngàn ức?"
Giang Thành cười ha hả, "Cũng tàm tạm, không lo thiếu tiền tiêu."
Tần Tiến gãi đầu, cười nói, "Kỳ thật bây giờ tớ và Lạc Thần cũng sống rất tốt, không lo thiếu tiền tiêu, cô ấy viết sách cũng k·i·ế·m được tiền lắm, tớ thỉnh thoảng làm việc ở studio, thêm cái tiệm này nữa, ít nhiều gì một năm cũng k·i·ế·m được mấy chục vạn."
"Tớ không có tham vọng lớn, có thế này là đủ rồi."
Giang Thành gật đầu, cười ha ha một tiếng, "Đúng vậy, cậu thế này ở Quảng Lâm cũng được xem là thuộc hàng thổ hào rồi."
k·i·ế·m tiền, chẳng phải là vì gia đình, vì cuộc sống hay sao, hắn đang s·ố·n·g rất thỏa mãn, rất tự tại.
"Khi nào định sinh thêm bé nữa?" Giang Thành lại hỏi.
"Chắc năm nay thôi, sinh thêm một đứa nữa rồi thôi." Tần Tiến nhíu mày, cười hề hề đáp. "Còn cậu, định Tranh t·ử à?"
Giang Thành nhìn Vu Hâm Nhiên đang bế con ở bên cạnh, nói, "Chắc khoảng hai năm nữa."
Sinh mổ, thông thường cần cách nhau ít nhất khoảng 3 năm.
Như vậy cũng vừa vặn, mấy năm này Giang Thành cũng có nhiều việc, chưa tính đến chuyện sinh thêm con.
"Hay là, đến lúc đó hai người sinh một cặp song sinh."
"Việc này tùy duyên thôi, con trai hay con gái đều tốt." Giang Thành lắc đầu, mặc dù nhà Vu Hâm Nhiên có gen sinh đôi, nhưng chuyện này cũng khá mơ hồ.
"Ừm." Tần Tiến gật đầu. "Nghe Lạc Thần nói, c·ô·ng ty cậu đặt địa điểm huấn luyện ở trấn suối nước nóng sông Lạc à?"
Giang Thành gật đầu, "Ừ, tớ định xâydựng một khu huấn luyện ở đó, cũng là để tăngthêm danh tiếng cho Quảng Lâm."
Quảng Lâm có môi trường sinh thái vô cùng tốt, rất phù hợp để làm du lịch, nghỉ dưỡng và dưỡng sinh.
Nếu đường sắt cao tốc được xây dựng, số lượng khách du lịch đến đây sẽ càng tăng thêm.
"Cậu nói xem, chỗ chúng ta có thể trở thành một khu nghỉ dưỡng hội nghị như ở Ô Trấn không?" Tần Tiến có chút không tin tưởng, dù sao Quảng Lâm chỉ là một huyện nhỏ vùng sâu vùng xa thôi.
Giang Thành cười cười, "Yên tâm, sẽ được thôi."
Đợi nơi này xây dựng hoàn chỉnh, đường sắt cao tốc đi vào hoạt động, cộng thêm tầm ảnh hưởng của Giang Thành, sẽ thu hút được nhiều người đến đây huấn luyện và tổ chức hội nghị hơn.
Đến lúc đó danh tiếng, các dự án hỗ trợ và dịch vụ đi kèm tự nhiên cũng sẽ phát triển theo.
Có lẽ giai đoạn đầu sẽ khó khăn, nhưng chỉ là một, hai năm đầu thôi.
"Vậy đến lúc đó Quảng Lâm p·h·át triển lên, tớ mở cái tiệm này ở đây chẳng phải là có tiền đồ hơn sao." Tần Tiến vui vẻ nói.
"Cái thằng nhóc này," Giang Thành lắc đầu, vỗ vai hắn.
"À đúng rồi, Trương Bằng và Lý Long liên hệ với tớ, muốn tổ chức họp lớp, nhờ tớ hỏi ý kiến cậu." Tần Tiến chợt nhớ ra một chuyện, "Bây giờ người có địa vị nhất lớp là cậu, lớp trưởng lại ở bên cậu, hai người cậu không lên tiếng thì ai cũng không dám nhúc nhích."
Vậy nên họ nhờ Tần Tiến làm người tr·u·ng gian, giúp kết nối liên lạc.
Theo c·ô·ng ty Giang Thành ngày càng p·h·át triển lớn mạnh, giá trị bản thân ngày càng tăng cao, những bạn học này cũng không dám tùy t·i·ệ·n liên hệ, sợ nói sai điều gì khiến Giang Thành không vui.
Những điều này Giang Thành đều hiểu rõ trong lòng.
Ngay cả Tần Tiến, nếu không có việc gì quan trọng, cũng không hay liên lạc với Giang Thành.
Bởi vì vòng tròn xã giao đã hoàn toàn khác biệt, cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau.
"Được thôi, mời hết mấy thầy cô đến nữa, rồi mời mọi người đến kh·á·c·h sạn suối nước nóng sông Lạc tụ tập, tiền ăn mọi người chia đều, sau bữa ăn hát KTV thì tớ bao." Giang Thành đồng ý ngay.
Cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, mỗi người khoảng 100 tệ là được.
Mọi người cùng nhau góp tiền thì ăn cũng sẽ thoải mái hơn.
Tần Tiến gật đầu, "Vậy để tớ tổ chức cho, chắc cậu với lớp trưởng đều không có thời gian, mọi người nhớ đến là được. Thời gian cứ định vào tối ngày mai nhé, thế nào?"
"Ừ." Giang Thành mấy năm nay đều ở nhà đầu tư, nên rất sẵn lòng đồng ý.
------
Đêm đó, trong nhóm chat lớp 12/9 của trường tr·u·ng học Quảng Lâm, cái nhóm vốn không mấy sôi động, đã được Tần Tiến tag "@ tất cả mọi người" mà trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Tần Tiến: "@all, 5:30 tối ngày 21 tháng 1, tại phòng Lâm Giang của kh·á·c·h sạn suối nước nóng sông Lạc, tổ chức buổi họp lớp đã lâu, mọi người cùng chia tiền, mỗi người 100 tệ, đến lúc đó sẽ mời cả các thầy cô giáo đến nữa, ai có thể tham gia thì điểm danh nhé, để tớ còn t·h·ố·n·g kê số người. Sau bữa ăn có thể đi hát KTV, tắm suối nước nóng, Giang Thành và lớp trưởng mời kh·á·c·h."
Trương Bằng: "Có mặt."
Lý Long: "Có mặt +1."
Giang Thành: "Có mặt +2."
Vu Hâm Nhiên: "Có mặt +3."
……
Trần Hạo: "Có mặt +15, vừa từ Mỹ về, trùng hợp quá, kịp luôn."
Trương Bằng: "Đi du học sắp về rồi à? @ Trần Hạo."
Trần Hạo: "Đâu có, vừa học năm hai."
Ký ức thời tr·u·ng học như ùa về trong khoảnh khắc.
Bình thường ít khi gặp nhau, các bạn học giờ đây lại bắt đầu làm quen lại với nhau nhờ buổi họp lớp này.
Còn việc mời thầy cô, Tần Tiến nhờ Giang Thành tự mình mời, vì hắn vẫn còn hơi sợ thầy cô, đặc biệt là thầy Lý Văn dạy Sinh Học, hắn sợ thầy lại khen hắn học Sinh Học giỏi.
Giang Thành đã mời từng người trong số 6 thầy cô giáo qua điện thoại, đầu dây bên kia cũng rất vui vẻ trò chuyện, hỏi thăm tình hình hiện tại của hắn.
Giang Thành chính là niềm tự hào của họ mà!
Hiện tại mỗi trường mỗi lớp, họ đều lấy Giang Thành ra làm ví dụ, thành tích của hắn đủ để họ khoe khoang cả đời.
Có điều bây giờ họ cũng không dám tùy t·i·ệ·n gọi điện cho Giang Thành, nhưng vẫn thường x·u·y·ê·n theo dõi sự p·h·át triển sự nghiệp của hắn.
"Giang Thành, một phòng có đủ không? Tớ thấy gần như mọi người ở Quảng Lâm đều sẽ đến đó." Vu Hâm Nhiên nhìn tin nhắn trong nhóm, hỏi.
Trừ một vài người tạm thời chưa về được, thì tr·ê·n cơ bản ai cũng đồng ý tham gia.
Dù sao cũng là chia tiền, 100 tệ cũng không nhiều.
Nghe nói dự án này do Giang Thành đầu tư xây dựng, nhân cơ hội này đến xem thử cũng tốt.
Đương nhiên, cũng không loại trừ những người không muốn đi họp lớp.
Họ cho rằng họp lớp chỉ là dịp để khoe khoang, mà phần lớn bạn học vừa mới tốt nghiệp, nên chẳng khác nào đến nghe Giang Thành khoe của.
Những người này không muốn góp vui, lấy lý do bận không đến được, hoặc là rời khỏi nhóm chat, căn bản không nhận được tin tức gì cả.
Lớp có hơn 53 người, cuối cùng x·á·c định có 42 người sẽ đến, thêm 6 thầy cô giáo nữa là 48 người.
"Không sao đâu, sẽ gộp hai phòng cạnh nhau lại, hai phòng lớn đó, mỗi phòng ngồi được 25 người." Giang Thành khoát tay, hắn biết rất rõ tình hình kh·á·c·h sạn này.
Sau đó, Giang Thành liên hệ Giang An Bình, nói cho đối phương biết số người cụ thể, cần loại phòng nào, và bảo anh ta chuẩn bị sẵn thực đơn.
Vu Hâm Nhiên ch·ố·n·g cằm, nhìn Giang Thành, "Hay là chúng ta chỉ đến lúc ăn cơm rồi về thôi, em đoán là có chúng ta ở đó, họ cũng không chơi được hết mình đâu."
"Ừ, đến lúc đó chúng ta tự đi ngâm suối nước nóng."
Nếu như chỉ là hơn mấy chục, một hai triệu tệ thì còn đỡ, nhưng bây giờ tài sản của Giang Thành quá lớn, lại còn có vệ sĩ đi theo thường x·u·y·ê·n, cứ ở bên cạnh thì người khác ăn cơm cũng không ngon miệng.
Trong vô thức, đã tạo ra áp lực cho người khác rồi.
À, là áp lực do tiền bạc mang lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận