Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 137: Ta tỉ mỉ chuẩn bị JAVA một ngàn đề, ngươi hảo hảo luyện luyện

Chương 137: Ta tỉ mỉ chuẩn bị JAVA một ngàn đề, ngươi hảo hảo luyện luyện
Buổi tối, Giang Thành cùng Vu Hâm Nhiên trò chuyện video qua QQ.
"Ở bên này chẳng có chút không khí Tết gì cả, ai, rất muốn về nhà." Vu Hâm Nhiên ngồi trên giường, ôm con gấu trắng lớn, có chút nhớ nhà.
Nàng vừa ngủ dậy, mới rửa mặt sơ qua, dù không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp.
"Nhanh thôi, chỉ nửa năm nữa." Giang Thành trấn an nói. "Tần Tiến với Lạc Thần xong việc hậu sản rồi thì làm đám cưới, với đầy tháng con luôn."
"Ừm, tối qua trước khi ngủ ta có nói chuyện với nàng. Giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi, không còn hậm hực như trước nữa, người nhà Tần Tiến ai cũng tốt, coi nàng như bảo bối cả." Vu Hâm Nhiên mỉm cười.
Giang Thành gật đầu, "Chú Tần cũng tốt bụng, Lạc Thần lại là kiểu tiểu thư khuê các, chắc chắn họ sẽ hài lòng thôi."
"Có điều, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu giờ chưa thấy đâu, không biết sau này thế nào." Vu Hâm Nhiên lè lưỡi.
"Ngươi đó, lại xem phim truyền hình à?"
Vu Hâm Nhiên xua tay, "Đâu có, giờ ta vừa học, vừa thực tập quản lý công ty, bận tối mắt tối mũi, thời gian đâu ra mà xem!"
"Các ngươi đang thực tập ở công ty nào thế?"
"Là công ty Á Ngựa Tôn, thuộc hàng top thế giới đó, đợt thực tập này khá dài, tầm hai tháng, ta với Alice, Tư Đặc Lỗ chung một đội."
"Tư Đặc Lỗ? Là ai?"
Vu Hâm Nhiên bật cười, "Không phải người duệ Mỹ à, xấu lắm."
"Thế thì tốt." Giang Thành nhướng mày, "Nói chung phải chú ý an toàn, sau khi kết thúc đợt trao đổi này thì đừng tùy tiện ra nước ngoài nữa."
Vu Hâm Nhiên không hiểu, "Vì sao?"
"Chuyện này nói rõ ràng qua đây cũng không tiện." Giang Thành không định nói chi tiết.
Hiện tại Giang Thành tham gia vào lĩnh vực chất bán dẫn, mới chỉ nghiên cứu phát minh cơ mang và chip bắn tần, chưa thể xem là quá dẫn đầu, chip bắn tần có lẽ nhỉnh hơn chút, nhưng tổng thể vẫn chưa đụng đến dây thần kinh của nước Mỹ.
Nhưng theo kế hoạch năm nay của Giang Thành, có lẽ sang năm, năm sau nữa là thời điểm khoa học kỹ thuật bùng nổ, đến lúc đó chắc chắn nước Mỹ sẽ không ngồi yên đâu.
Cho nên, hắn không muốn mạo hiểm.
Dù hắn biết nếu đi khảo sát, tiếp xúc với máy quang khắc đời mới nhất, có lẽ sẽ mô phỏng được.
Nhưng, an toàn vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Vu Hâm Nhiên gật đầu, "Được, ta nghe ngươi."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Giang Thành mới tắt video.
Phòng ngừa chu đáo, vô cùng cần thiết.
Thành tựu phần mềm thì chưa chắc Mỹ đã chèn ép, nhưng chip, vật liệu và thiết kế thượng tầng bị động vào, đó chính là động chạm đến thần kinh của họ.
Nguy cơ sẽ rất lớn.
Sau khi liên hệ với giáo sư La Thụy Hoa, Giang Thành càng cân nhắc sâu xa hơn về việc tự mình mở ra mô hình mới này.
Có lẽ, dựa vào mô hình này, có thể có tác dụng nhất định trong việc nghiên cứu chip thông minh.
Mặc dù hiện tại nghiên cứu và phát minh SOC chip và CPU cấp máy tính để bàn chưa thể tạo ra tác dụng lớn, nhưng nó có thể hỗ trợ cực lớn cho chip trí tuệ nhân tạo.
***
Sáng sớm hôm sau, Giang Thành mang chút đặc sản Tết từ Kinh Đô đến biếu nhà Vu Học Mẫn.
Vu Hâm Nhiên không về ăn Tết được, Giang Thành đương nhiên muốn làm tròn trách nhiệm.
Sau đó, Giang Thành đến thẳng nhà Tần Tiến.
Nhà Tần Tiến cũng không xa, ở phía Tây Nam Thành, khu người dân trong huyện, có một tòa nhà năm tầng tự xây, diện tích hơn 130 mét vuông, trước cửa có một cái sân nhỏ.
Trong sân trồng hoa cỏ, đương nhiên còn có hành, tỏi.
Tần Đường Phát đang treo đèn lồng đỏ lớn trên cầu thang, dọc theo sân nhỏ, giăng dây lụa nhiều màu sắc, treo đủ loại bóng bay.
Hai bên dán câu đối.
"Cửa sách chữ hỉ càn khôn lớn, hộ tiến người mới tuế nguyệt ngọt."
"Ai, bên trái cao hơn năm centimet." Giang Thành nhìn, lên tiếng nhắc nhở.
Trên mặt Tần Đường Phát luôn tươi cười, nghe tiếng quay lại, "Giang Thành, cháu về rồi à!"
"Đúng ạ, chúc mừng chú Tần lên chức ông nội!"
"Ha ha, thằng ranh con này, không bớt lo." Tần Đường Phát cười nói, nhưng vẫn vui vẻ, "Thằng Tiến đang trông thằng bé trong nhà đó, cháu mau vào đi."
Giang Thành gật đầu, vào nhà, đặt hoa quả xuống.
Bên trong vọng ra tiếng trẻ con khóc oe oe.
"A a a, ngoan nào, đừng khóc đừng khóc ......" Tần Tiến mặc áo khoác dày màu lam, ôm bé con dỗ dành.
Ngẩng đầu lên thấy Giang Thành.
"Ái chà! Tranh Tử!" Vẻ mặt bất lực vì trông con của Tần Tiến bỗng rạng rỡ, ôm lấy bé con trong lòng.
Khóe miệng Giang Thành hơi nhếch lên, cười nói, "Thế nào, trông con vui không?"
"Vui cái gì chứ, muốn mệt c·h·ế·t đây, thi xong là ta chạy về ngay, trông nó muốn chóng mặt luôn, ăn không ngon, ngủ không yên." Tần Tiến trút hết nỗi khổ.
Giang Thành thấy hắn tuy hơi mệt mỏi, nhưng khóe mắt và miệng lại không giấu được nụ cười.
Dù sao cũng là con mình, sao hắn không vui cho được?
"Để ta ôm thử." Giang Thành đưa tay ra.
Tần Tiến cẩn thận trao bé con cho Giang Thành, chỉ dẫn, "À, tay vịn thế này, đỡ cổ nó."
Đứa trẻ đang khóc bỗng dần nín khi được Giang Thành ôm vào lòng.
Giang Thành nhìn xuống, cảm thấy bé con thật nhỏ, đang tròn mắt nhìn mình.
"Ừm, có vẻ giống Lạc Thần hơn chút."
"Đúng mà, ta đã bảo rồi, giống ta." Lúc này, tiếng của Trương Lạc Thần vang lên.
Nàng mặc áo bông dày cộm, kín mít, trông không giống người thành phố chút nào.
Tần Tiến cười hì hì, "Giống em thì tốt, thanh tú hơn."
"Lạc Thần." Giang Thành chào hỏi.
Trương Lạc Thần cười gật đầu, rồi bảo Tần Tiến, "Anh nữa đó, Giang Thành đến mà không rót nước."
Tần Tiến gãi đầu, vội đi rót nước.
"Giang Thành, thằng bé này có vẻ thích ngươi lắm, không khóc gì cả." Trương Lạc Thần âu yếm nhìn con mình, cười nói.
Tần Tiến rót nước tới, "Đúng đó, nãy còn khóc rống lên."
"Hừ, chắc chắn là anh bế không đúng tư thế, làm bé không thoải mái." Trương Lạc Thần bĩu môi.
Giang Thành ho nhẹ một tiếng, "Không lẽ tại ta đẹp trai hơn sao?"
Hai người cười ha ha.
"Đặt tên chưa?"
"Đặt rồi, chẳng phải cậu cho ba cái tên à, tôi với Lạc Thần bàn rồi, đặt là Tần Tùng Nhạc." Tần Tiến đưa tay ôm lấy đứa bé.
Ngay lập tức, thằng bé lại sắp khóc.
"Đó thấy chưa, tại anh bế con dở tệ." Trương Lạc Thần liếc xéo hắn, ôm con vào lòng, "Hai người nói chuyện đi, tôi bế Tùng Nhạc lên lầu, chắc nó đói rồi."
Giang Thành lấy từ trong áo ra một phong bao đỏ, đặt lên người đứa bé, "Tùng Nhạc tên này cũng hay đó, hoành tráng."
Tần Tiến vội nói, "Tranh Tử, không cần mừng tuổi đâu."
"Không phải cho cậu, cho Tùng Nhạc mua quần áo." Giang Thành xua tay. "Coi như ta đặt tên, mang vía cho nó."
Trương Lạc Thần nhìn Tần Tiến, lúc này mới ôm con rời đi.
Giang Thành vỗ vai Tần Tiến, cùng hắn ngồi xuống ghế sofa, "Đám cưới cần ta giúp gì không?"
"Không cần đâu, chiều nay nhà gái đến rồi, lo hết cả rồi, cũng không cần xe đón dâu gì, mọi thứ giản lược thôi." Tần Tiến cười hề hề.
Giản lược hóa mọi thứ ngược lại đỡ bao nhiêu việc.
"Vậy được, mai ta đến." Giang Thành gật đầu, "Xem tin nhắn cậu hỏi, vẫn là có để tâm học, nhưng sau này hơi xao nhãng, nhất là từ khi có con."
"Đợt vừa rồi bận quá mà, ai!"
"Dựa trên tiến độ học của cậu, ta đã tỉ mỉ soạn sẵn một ngàn đề JAVA, kỳ này cố luyện cho xong hết đi, thông hết chỗ đó, trình độ của cậu cũng coi như nhích lên được một hai bậc rồi đó."
"...... Ca, mai em cưới đó, hay là để hai hôm nữa rồi tính......" Tần Tiến buồn rầu nhìn Giang Thành, cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận