Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 27: Trò chơi khai phát, từ rà mìn bắt đầu

Chương 27: Trò chơi khai phá, từ rà mìn bắt đầu
Hách Dũng Tuấn mấy người trở về ký túc xá, ban đầu thấy sảng khoái, nhưng rất nhanh liền cảm nhận được thống khổ.
Buổi sáng sáu giờ, Giang Thành rời giường.
Hách Dũng Tuấn đang đối diện giường với hắn, giờ phút này còn ngái ngủ, "Lão tam, ngươi dậy sớm vậy làm gì?"
"Chạy bộ, đi không?"
Hách Dũng Tuấn dụi mắt, nhìn xuống điện thoại xem giờ, "Choáng, mới sáu giờ sáng, không đi đâu."
"OK, vậy ta đi."
Online hỏi, có một thằng bạn cùng phòng quá mức tự giác thì cảm giác như thế nào?
Hách Dũng Tuấn thống khổ nhắm mắt lại, vùi đầu tiếp tục ngủ.
Hôm nay là thứ bảy đó, đồng học.
Không sao, không sao, hắn chỉ là mới bắt đầu dậy sớm thôi, về sau sẽ không thế nữa đâu.
\("▔□▔)/ Trên sân bóng, Giang Thành bắt đầu chạy chậm.
Hắn thiết trí đồng hồ báo thức rời giường bên trong máy vi tính trong đầu, mỗi ngày cố định sáu giờ, một hồi chuông báo thức rời giường truyền vào não hải, thúc hắn tỉnh dậy.
Hắn trân trọng mọi thứ ở thế giới này.
Học tập phải giỏi. Thân thể cũng phải khỏe mạnh.
Trên thao trường đã có vài người đang chạy bộ.
Nam sinh chiếm đa số, cũng có một ít nữ sinh.
Giang Thành chạy mười vòng, mồ hôi đầm đìa, liền về ký túc xá tắm rửa.
Đến khi cậu ra ngoài, mấy đôi mắt đều nhìn chằm chằm cậu.
"Đi ăn sáng không?" Giang Thành hỏi. "Ăn xong chúng ta trực tiếp đi thư viện tự học nhé?"
"Đi." Hách Dũng Tuấn cắn răng, rời giường.
Chu Kiếm vỗ hai chân, "Được."
Chỉ chốc lát sau, mấy người nhanh chóng rửa mặt rồi cùng nhau đi ăn sáng.
Từ Tư Viễn trên đường đi cứ than vãn, "Gấp gáp thế làm gì, kiểu tóc đẹp trai của ta còn chưa chải kỹ đâu!"
"..."
Đồ ăn ở nhà ăn Thủy Mộc rất ngon, chí ít đối với Giang Thành mà nói, đồ ăn ở đây ngon hơn mấy bậc so với Quảng Lâm Trung Học.
Trong lúc ăn cơm, Chu Kiếm hỏi Giang Thành, "Ngươi tự học đến đâu rồi?"
"Hiện tại liền môn Toán rời rạc còn chưa tự học xong, mấy ngày nay chuẩn bị giải quyết nó." Giang Thành thành thật đáp.
Ba người đồng loạt giơ ngón giữa, "Ghê, biến thái."
Hách Dũng Tuấn thở dài, "Ta còn tưởng rằng chúng ta ở trường cũ đã là trâu bò, không ngờ trên đời này còn có người trâu bò hơn."
Giang Thành khiêm tốn nói, "Ta chỉ là xem qua một lần thôi, chứ không phải toàn bộ nắm vững, có thể kiểm tra điểm tối đa."
"Bất kể như thế nào, ba người chúng ta cũng phải theo sát một chút, đừng để đến khi vào đại học lại tụt lại phía sau." Từ Tư Viễn đẩy gọng kính, nói.
Mấy người đến thư viện, lúc này mới phát hiện thực sự có không ít người đã đến thư viện đọc sách, tự học từ rất sớm.
Trong lòng bọn họ càng có thêm động lực để cố gắng.
Bọn họ có thể làm được, ta cũng có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm tốt hơn.
Cầm sách, mấy người ngồi vào một chỗ rồi bắt đầu nghiêm túc tự học.
Giang Thành thoáng quan sát một chút, ba người bọn họ đều là nhân vật cấp học bá, sách vở năm nhất đối với bọn họ mà nói cũng không phải vấn đề quá lớn.
Còn cậu thì cầm cuốn 《Toán Học rời rạc》 bắt đầu học.
Toán Học rời rạc, tên tiếng Anh là Discrete mathematics, đây là môn học nghiên cứu cấu trúc của các đại lượng rời rạc cùng mối quan hệ giữa chúng, là môn bắt buộc của chuyên ngành máy tính.
Giang Thành tự học bằng cuốn 《Toán Học rời rạc》 (bản thứ 2) do nhà xuất bản Đại học Thủy Mộc phát hành.
Chương thứ nhất là ngôn ngữ số học và phương pháp chứng minh, là bản nâng cao của tập hợp và logic ở cấp ba, chủ yếu là định nghĩa và logic số học, không có vấn đề gì lớn.
Tiếp tục nhanh chóng tự học.
Bất quá, những nội dung phía sau có vẻ thú vị hơn nhiều.
Ví dụ, Chương 11 là sơ đẳng số luận.
Bên trong có liên quan đến số nguyên tố và các kiến thức về số dư.
Ví dụ mẫu: Hỏi ngày 1 tháng 10 năm 1949 là thứ mấy? (Không lật lịch) Ở đây vận dụng phương pháp thay đổi mô hình trong số dư, có thể tính ra ngay.
Dựa vào ngày tháng, có C=19, X=49, M=8, d=1, W=49+[49/4]+[19/4]-2*19+2*8+[(8+[8/7])/2]+[8/12]+1≡6 (mod7) cho nên biết đó là thứ bảy.
Đương nhiên, Giang Thành cũng rất hứng thú với những công thức, định lý này từ đâu mà ra.
Phần lớn cậu đều muốn truy nguyên tận gốc, tìm hiểu quá trình chứng minh các định lý tương ứng, với những định lý tương đối đơn giản, cậu sẽ thử tự mình suy đoán.
Trong Toán Học, không có định lý nào là trực tiếp suy ra công thức, ngược lại, quan trọng hơn là những quá trình luận chứng suy luận kia.
Gần đến trưa, Giang Thành đã xem xong cuốn 《Toán Học rời rạc》 của học kỳ một năm nhất.
Cảm giác chung là không khó, chỉ cần làm rõ các khái niệm và định nghĩa, biến đổi những hình thức này thì tương đối đơn giản.
Buổi chiều, Giang Thành định xem lại các bài tập liên quan và sách tham khảo mở rộng kiến thức.
Đến trưa, Hách Dũng Tuấn mấy người xem như kiên trì không tệ, nhưng đến chiều thì bắt đầu chóng mặt.
"Ở ký túc xá hình như chỉ có lão tứ biết lập trình?" Rời thư viện, mấy người chuẩn bị đi ăn cơm, Giang Thành bỗng nhiên hỏi.
Hách Dũng Tuấn nói, "Ừ, ta với Từ Tư Viễn trước kia đều thi Toán Học, về lập trình chỉ biết chút da lông, còn chưa nhập môn."
"Ngại quá, ta từ cấp hai đã bắt đầu học lập trình, khá quen thuộc với ngôn ngữ C và Java." Chu Kiếm có chút đắc ý, "Lão tam, có gì không hiểu có thể hỏi ta!"
"Không phải có vấn đề, mà là muốn rủ mọi người cùng làm trò chơi nhỏ, thế nào?"
"Khai phá trò chơi?" Chu Kiếm hơi kinh ngạc, "Ngươi, làm được hả?"
"Cũng tàm tạm, C++, Java, Python đều có hiểu biết." Giang Thành khiêm tốn cười một tiếng.
Hách Dũng Tuấn nhìn vẻ mặt này của Giang Thành thì biết có chuyện chẳng lành, "Ghê, lão tam lại bày ra cái vẻ mặt này."
Từ Tư Viễn biểu thị không muốn nói chuyện, nói chuyện dễ bị vả mặt.
Chu Kiếm không để ý, hỏi, "Ngươi muốn làm trò chơi gì?"
"Chúng ta cứ vừa thử vừa học đi, ta cũng không có kinh nghiệm làm trò chơi." Giang Thành nhún vai, tuy cậu không có kinh nghiệm làm trò chơi, nhưng dù sao cũng sống lại một đời, có biết chút ít về các trò chơi thịnh hành trong tương lai.
Ví dụ như, các trò chơi thuộc thể loại match-3, lúc này còn chưa có.
Lại như Angry Birds, Temple Run, vân vân.
Năm 2011 ở Hoa Quốc, hệ điều hành Android đang không ngừng lan rộng, từng bước xâm chiếm thị phần của các điện thoại cục gạch.
Chỉ có điều, Android thời kỳ này cấu hình kém, hay bị giật lag, Giang Thành không thích lắm.
Cho nên sau khi thi đại học xong, cậu mới mua một chiếc Nokia, chứ không phải loại khác.
Đương nhiên, điện thoại "quả táo" lúc này đang nổi như cồn, nhưng Giang Thành không thích lắm (chủ yếu là hồi đó không có tiền).
Biết trước được xu hướng, biết được tương lai, Giang Thành có thêm nhiều khả năng phát triển.
Mà đã học chuyên ngành này, vì sao lại không thử tham gia vào một chân đâu?
Bất quá, Giang Thành tự nhiên cũng biết, dù bản thân có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ có một người, thêm cả cái máy tính trong đầu, cũng chỉ là gấp đôi thôi.
Cậu cần có bạn cùng nhau khai phá trò chơi.
Giang Thành suy nghĩ một lát, nói, "Chúng ta thử làm trò rà mìn trước đi!"
"Cũng được đấy." Chu Kiếm gật đầu.
Rà mìn là một trò chơi kinh điển, thử khai phá trò chơi này có thể giúp mình làm quen hơn với các quy trình liên quan đến việc khai phá trò chơi.
Hách Dũng Tuấn lầm bầm một tiếng, "Vậy, hai bọn ta làm gì?"
"Có thể làm mỹ thuật gì đó."
"Cũng được thôi." Hách Dũng Tuấn gật gật đầu.
Đến tối, ba người không tiếp tục theo nhịp điệu của Giang Thành nữa.
Bọn họ phát hiện, năng lực học tập của Giang Thành quá biến thái, đọc sách một lần là nhớ hết.
Không thể cứ mãi theo cậu tự học được, sẽ bị đả kích đến mất hết tự tin.
Nếu tự học chỗ nào không hiểu, bọn họ hỏi Giang Thành thì chắc chắn sẽ được giải đáp.
Nhưng mấy người đều có tính cách mạnh mẽ, tự mình nhanh chóng tự học theo kế hoạch.
Đến khi lão sư bắt đầu giảng bài, Giang Thành nghe mấy tiết xong thì chào hỏi lãnh đạo khoa rồi đến lớp kỹ thuật phần mềm nghe giảng.
Cậu muốn học cả hai bằng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, ban ngày Giang Thành lên lớp, ban đêm thì cùng Chu Kiếm bắt đầu khai phá trò chơi rà mìn.
"Ngươi xem này, đây là bản nháp ban đầu, với cả, ta
Bạn cần đăng nhập để bình luận