Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 21: Mang cha mẹ đi đại học Thủy Mộc nhìn xem

**Chương 21: Đưa cha mẹ đi đại học Thủy Mộc tham quan**
Kiếp trước Giang Thành tự mình lăn lộn ở Giang Châu, quen với việc tự lực cánh sinh, không nhờ vả ai, càng không xin tiền từ gia đình.
Nay sau khi tốt nghiệp, Giang Thành có chút không quen với việc xin tiền cha mẹ.
Dù chỉ là vay, cậu vẫn thấy ngại ngùng.
Lư Lân Cận sau khi tắt điện thoại thì nhắn tin.
Đó là số liên lạc của Trương Bác Thao.
Sau đó, anh ta gọi lại cho Giang Thành.
"Tôi đã gửi số điện thoại của Trương học trưởng cho cậu." Lư Lân Cận nói, rồi thăm dò, "Giang đồng học, cậu đang rất thiếu tiền sao?"
"Gia đình tôi không thiếu, chỉ là tôi không muốn xin tiền cha mẹ." Giang Thành đáp.
"Huyện và trường của các cậu hẳn là cũng có thưởng đúng không?"
"Trước mắt chưa nhanh đến vậy. Tôi định vài ngày nữa sẽ xuất phát đi Thủy Mộc, giờ trong tay không có tiền, haha." Giang Thành cười, thành thật nói.
"Ai, chuyện nhỏ thôi, thế này nhé, cậu gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi chuyển trước cho cậu ít tiền, sau này cậu trả lại tôi là được." Lư Lân Cận hào phóng nói.
"Như vậy không tiện lắm."
"Không sao đâu. Nói thật, đàm phán ký hiệp nghị với cậu khiến tôi bớt lo nhất, cũng cảm ơn cậu đã ủng hộ công việc của tôi."
"Được, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại cậu."
"Được thôi, vậy gửi số tài khoản cho tôi đi." Lư Lân Cận nhắc lại, rồi cúp máy, "Nhớ liên hệ sớm với Trương Bác Thao học trưởng nhé, tôi đã dặn anh ấy rồi."
Lư Lân Cận này cũng không tệ, đáng tin cậy.
Giang Thành gửi số tài khoản ngân hàng vừa mở cho anh ta, lát sau đã nhận được tin nhắn.
【 Tài khoản số đuôi 8599 của quý khách vừa nhận được 10.000,00 RMB vào lúc 15:36 ngày 12, số dư hiện tại là 10.251,78 RMB. 】
Giang Thành nhắn tin lại cho Lư Lân Cận: "Cảm ơn."
Giải quyết xong tiền bạc, cậu nên lên đường thôi.
Giang Thành thu dọn máy tính, xuống lầu.
Cuộc sống của Trần Như không thay đổi, bà vẫn đang làm giày, trông coi cửa hàng nhỏ.
Chỉ là trên mặt bà luôn nở nụ cười rạng rỡ.
"Mẹ."
Trần Như nghe thấy tiếng gọi, đặt đồ trong tay xuống, "Thành tử, sao không nghỉ ngơi thêm?"
"Không được, con có chuyện muốn nói."
"Sao vậy? Có phải thiếu tiền không, mẹ bảo cha con gọi cho con." Trần Như kéo Giang Thành ngồi xuống quầy thu ngân, ân cần hỏi.
Giang Thành xua tay, "Không thiếu tiền, Đại học Thủy Mộc vừa chuyển 1 vạn tiền học bổng tân sinh."
"Vậy hả?"
"Những cuốn sách về máy tính trong thư viện Quảng Lâm con đều đọc xong rồi. Dù sao giấy báo nhập học cũng đến rồi, con muốn đến Thủy Mộc sớm để xem, tiện thể tìm chỗ đọc sách tự học." Giang Thành giải thích.
Trần Như hơi sững sờ, "Sao gấp gáp đi vậy con?"
Gió nhẹ thổi từ ngoài cửa hàng, lùa qua mái tóc Trần Như.
Giang Thành thầm mắng mình một tiếng.
Kiếp trước cậu sống xa cha mẹ, giờ lại sắp phải xa nhà khi lên đại học.
Mà lại còn gấp gáp như vậy.
"Con cũng muốn đưa cha mẹ cùng đi Kinh Đô chơi, đến trường con xem thế nào!" Giang Thành chợt nảy ra ý định.
Trần Như lại nở nụ cười, "Mẹ thì được thôi, chỉ là không biết cha con có thu xếp được thời gian không. Tối qua chúng ta còn đang nói chuyện có nên tranh thủ lúc đưa con đi học để đi Kinh Đô chơi không đấy!"
"Vậy hay là hỏi xem cha có thời gian không ạ?" Giang Thành nói.
Nếu được, cả nhà cùng đi chơi một chuyến vẫn tốt hơn.
Vừa thực hiện được giấc mơ của cậu, cũng là giấc mơ của cha mẹ.
Trần Như gật đầu, "Ừ, tối mẹ hỏi cha con xem sao."
"Vâng, đến lúc đó chúng ta đi máy bay từ Lâm Châu đến Kinh Đô, chỉ hơn hai tiếng thôi." Giang Thành có chút vui vẻ, "Con đi tìm Tần Tiến."
"Đi đi, về sớm nhé."
***
Kết quả trúng tuyển của Tần Tiến chưa có nhanh như vậy, dù sao cũng chỉ là hệ ba trường thường, sẽ không đến tháng tám mới có, bình thường mà nói cuối tháng 7 sẽ có kết quả.
Nghe Giang Thành chuẩn bị đi Kinh Đô, Tần Tiến sốt ruột hỏi, "Không được không được, tớ cũng phải kéo bố mẹ tớ đi cùng."
Dù sao cũng là chờ kết quả, chờ ở đâu mà chẳng được.
Kết quả là, có chút ngoài dự kiến của Giang Thành, cả hai nhà đều quyết định đi cùng.
Được thôi, Giang Thành đ·á·n·h giá thấp nguyện vọng muốn đến trường con em mình xem của các bậc phụ huynh.
Số tiền Giang Thành mượn gần như không dùng đến.
Toàn bộ chi phí đều do Giang Nhất Bình lo liệu.
Hai nhà cùng nhau bay đến Kinh Đô.
Trên máy bay, Tần Tiến rất phấn khích, cậu ngồi cạnh cửa sổ, ngó nghiêng xung quanh.
"Lần đầu tiên đi máy bay, hơi run." Tần Tiến vỗ vai Giang Thành, "Cậu không run sao?"
"Có gì mà phải run?" Giang Thành lắc đầu, "Để tớ kiểm tra kiến thức Vật Lý lớp 10 của cậu: Một chiếc máy bay bay ngang qua đầu cậu với vận tốc không đổi, khi cậu nghe thấy tiếng động cơ máy bay từ trên đỉnh đầu truyền xuống, cậu thấy máy bay ở phía trước mặt, tạo với mặt đất một góc 60°. Tính vận tốc của máy bay."
"..." Tần Tiến ngơ ngác, lườm Giang Thành, "Anh ơi, thi đại học xong rồi mà."
Giang Thành nhíu mày, "Giờ đỡ run chưa?"
"Đầu óc tớ muốn thành bột nhão rồi, còn run cái gì nữa."
Máy bay tăng tốc, cất cánh.
Trần Như ngồi bên cạnh, cảm thấy người nghiêng hẳn sang một bên, lo lắng đổ mồ hôi.
"Mẹ, không sao đâu." Giang Thành vỗ nhẹ lưng bà, đắp tấm chăn mỏng đã xin trước đó lên người bà.
Khi máy bay bay lên không trung, phong cảnh trở nên đẹp hơn hẳn.
Tần Tiến liên tục ngắm nhìn ngoài cửa sổ, còn lấy điện thoại chụp ảnh.
Giang Thành nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc máy tính trong đầu cậu đã viết được hơn một triệu chữ.
Tấn tại mười quốc chi bên trong, mở ra thế cục đại tranh.
Lâm Khiếu, sau nhiều lần gian truân và thăng trầm, cuối cùng tái xuất, giúp Đại Tấn tranh bá.
Nhất tâm lưỡng dụng, dựa theo dàn ý cơ bản viết khá tốt, nhưng so với việc Giang Thành trực tiếp nhúng tay thì vẫn còn hơi thiếu.
Quyển thứ ba liên quan đến quyền mưu và chinh chiến giữa các quốc gia, tốn không ít tế bào não.
May mắn là Giang Thành thuộc lòng Nhị thập tứ sử, lại đọc đủ loại diễn nghĩa, dã sử, nên có thể nhanh chóng lên kế hoạch. Giang Thành tin rằng những màn quyền mưu được triển khai sẽ khiến độc giả vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì rất nhiều kế hoạch đã có manh mối từ trước.
Rất nhiều nhân vật ban đầu mọi người không thấy có gì đặc biệt, nhưng khi họ thực sự phát huy tác dụng, mọi người mới chợt nhận ra, thì ra mọi thứ đều nằm trong mưu tính của Lâm Khiếu!
Thiết kế những điều này, Giang Thành có thể làm nhanh và chắc hơn.
Nhân lúc đi máy bay, Giang Thành sửa đổi một chút dàn ý quyển thứ ba, định hướng một số quyền mưu và chinh chiến quan trọng, những phần khác có thể nhất tâm lưỡng dụng để phong phú và sáng tác.
Lại thêm hai vạn chữ bản thảo.
Đoàn người hạ cánh an toàn.
Sau khi nhận phòng kh·á·c·h sạn, những ngày tiếp theo họ đi tham quan Đại học Thủy Mộc, Đại học Kinh Đô, và Học viện Kinh Hóa Phương Bắc.
Ý của Tần Phụ và Tần Mẫu là, "Ai, cũng không biết Tần Tiến có trúng tuyển không."
Đương nhiên, chuyên ngành nào không quan trọng.
Chỉ cần trúng tuyển là được.
Sau đó, họ đi thăm Cố cung, Vạn Lý Trường Thành và các danh lam thắng cảnh khác. Hai nhà đã chơi trọn vẹn 3 ngày rồi mới trở về.
Tuy nhiên, khi trở về, họ đi bằng tàu giường nằm.
Trần Như vẫn còn sợ đi máy bay.
"Thành tử, con ở một mình ở đây phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé." Nhìn con trai ở lại, Trần Như có chút không nỡ.
Sau kỳ thi đại học, đứa con trai bé bỏng của bà sắp tung cánh bay cao, bay lượn trên bầu trời rộng lớn.
"Vâng, bố mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ liên hệ với học trưởng, đến lúc đó con sẽ ở nhờ ký túc xá của anh ấy."
"Thế thì tốt."
Tần Tiến tuy vẫn muốn chơi, nhưng biết Giang Thành có việc riêng, "Tranh Tử, khi nào cậu về?"
"Tớ đoán chừng giữa tháng Tám." Giang Thành dự định ở lại đây một tháng.
"Được, nếu tớ kiểm tra mà đỗ vào Kinh Thành Hóa Phương Bắc, đợi cậu về mình đi uống r·ư·ợ·u." Tần Tiến giơ nắm đấm, chạm nhẹ vào nắm đấm của Giang Thành.
"Đợi tin tốt của cậu, nhớ báo ngay cho tớ."
Đoàn người vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
Giang Nhất Bình nói, "Bố chuyển cho con năm nghìn vào thẻ, Kinh Đô cái gì cũng đắt đỏ, con đừng bạc đãi bản thân."
Giang Thành định từ chối, nhưng cuối cùng thôi.
Đoàn tàu hú còi rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận