Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 37: Tác giả bút danh cùng ngươi trừ trừ biệt danh không sai biệt lắm

**Chương 37: Bút danh tác giả với biệt danh Trừ Trừ của ngươi không sai biệt lắm**
Kỳ thi vừa mới kết thúc, biên tập Dương Hoa của Kinh Hoa nhà xuất bản liền liên hệ Giang Thành.
Sau khi trao đổi qua điện thoại, hai người vẫn là thông qua Trừ Trừ để liên lạc, ký kết hợp đồng.
Hợp đồng chỉ cần in ra, ký tên rồi gửi đi là được.
Chủ yếu là Giang Thành không muốn rườm rà.
Dương Hoa: “Giang Đại, sách của anh tôi đều đã xem, cảm giác phi thường đặc sắc. Ngược lại là không ngờ anh lại là cao tài sinh của Thủy Mộc Đại Học, trách sao kiến thức văn học và lịch sử lại phong phú đến vậy.”
Giang Thành: “Dương chủ biên quá khen rồi.”
Dương Hoa: “Đây là hiệp nghị sau khi chỉnh sửa, ngài xem qua nhé.”
Dương Hoa: Hiệp nghị xuất bản giản phồn thể.Doc (có muốn tải xuống?)
Giang Thành rất nhanh tải xuống xem qua, cũng không phát hiện vấn đề gì, trực tiếp trả lời, “Được, gửi địa chỉ qua đây, buổi chiều tôi gửi đi.”
Dương Hoa: “Nói chuyện với Giang Đại thật là sảng khoái. Hôm nào có thời gian đến Kinh Đô Thủy Mộc cùng nhau tâm sự nhé.”
Giang Thành: “Chắc phải đợi đến sang năm khai giảng mùa xuân rồi.”
Dương Hoa: “Tốt! Dự kiến ban đầu là bảy bộ, hai bộ đầu chúng ta sẽ in và phát hành trong vòng hai tháng, đợt đầu sẽ xuất bản mười vạn bản.”
Dương Hoa: “Về thiết kế bìa các thứ, chúng tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với anh, tranh thủ sớm quyết định. À đúng rồi Giang Đại, địa chỉ của anh ở đâu, để đến lúc đó chúng tôi gửi 20 bản đến, anh có thể cất giữ hoặc tặng bạn bè.”
Giang Thành: “Kinh Đô Thủy Mộc Đại Học, chung cư tử đằng 9 tòa, Giang Thành nhận.”
Sau đó Giang Thành nói tiếng cảm ơn rồi tắt Trừ Trừ.
Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn còn có chút chờ mong.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn xuất bản sách, tuy là văn học mạng, nhưng cũng tốn của hắn không ít thời gian (nhất tâm nhị dụng) để viết ra.
Cho dù chỉ tính nhuận bút theo mười vạn bản ban đầu, Giang Thành cũng đoán chừng mỗi bộ cũng được tầm 30 vạn tệ.
Đương nhiên, đây là trước thuế.
------($ _ $)--------
Trong tay hắn đã tích lũy được hơn 300 vạn tệ, cộng thêm tiền chia từ game đầu tiên của công ty Phong Hỏa là 26 vạn tệ nữa.
Giang Thành cảm thấy mình lập tức biến thành một tên tiểu thổ hào.
Đương nhiên, hắn cũng biết, chút tiền này mà muốn làm công ty lớn, thì ngay cả tiền lương một hai tháng cũng không đủ trả.
Lấy danh nghĩa công ty, Giang Thành chia cho Studio tiền thưởng và hoa hồng là 5 vạn tệ, Giang Thành và Chu Kiếm mỗi người một phần, hắn lấy 3 vạn tệ, còn Chu Kiếm lấy 2 vạn tệ.
Đối với Giang Thành mà nói, có hơi giống tay trái cầm tay phải, nhưng đây là việc nhất định phải làm.
Nếu nói về cống hiến, Chu Kiếm không thể so sánh với hắn được.
Cuối năm được chia hai vạn tệ tiền hoa hồng, khiến Chu Kiếm triệt để trở thành kẻ theo đuôi, mỗi ngày đều hỏi Giang Thành bước tiếp theo sẽ làm game gì.
Còn nảy ra không ít ý tưởng.
Xem ra, kiếm tiền mới là vương đạo.
Nghĩ đến đây, Giang Thành cảm thấy mình cần phải vạch ra kế hoạch cho năm sau.
Phố đi bộ Phủ Giếng.
Giang Thành đã đặt xong giường nằm cho ngày mai, nhưng trước khi về nhà, hắn muốn mua cho bố mẹ chút quần áo.
Nhưng mắt thẩm mỹ của hắn không được tốt, dạo qua một vòng cũng không chọn được bộ nào ưng ý, liền gọi Vu Hâm Nhiên đến giúp đỡ.
“Giang Thành, cậu thấy cái này thế nào?” Vu Hâm Nhiên giờ phút này còn nhiệt tình hơn cả Giang Thành, xem hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Cái mà cô chỉ vào, là một chiếc áo khoác màu đen.
Giang Thành không rành về quần áo, “Rất đẹp đó chứ, nếu không thì mua cái này đi.”
“Tớ thấy bác trai cũng cao to, mặc cái áo khoác này chắc là rất hợp.” Vu Hâm Nhiên cũng gật đầu, sau đó nhìn vào nhãn hiệu, lè lưỡi, “Chỉ là giá hơi chát.”
Giang Thành hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hơn 2000 tệ.”
“Mua.” Giang Thành hiện tại có tiền, rất hào khí nói.
Vu Hâm Nhiên cười nói: “Xem ra cái game kia của cậu kiếm được không ít tiền nha!”
“Cũng tàm tạm, kiếm được hơn 20 vạn tệ thôi.” Giang Thành khiêm tốn nói.
“Đồ nhà giàu.” Vu Hâm Nhiên hừ một tiếng, “Đi thôi, chọn quần áo cho dì nữa.”
“Đi, chúng ta đi nhanh thôi, quần áo của phụ nữ càng khó mua hơn.” Giang Thành thấy rõ, con gái chọn quần áo đúng là rất chậm.
Cuối cùng đi gần hết nửa con phố, mới chọn được một chiếc áo lông màu vàng nhạt ưng ý cho Trần Như.
Sau khi xếp quần áo mới vào vali, hai người liền chờ Tần Tiến đến tụ họp.
Ba người đều học ở Kinh Đô, cũng có thể nương tựa lẫn nhau.
Ít nhất thì đường đi cũng sẽ không cô đơn.
Chuyến tàu từ Kinh Đô về Lâm Châu, vẫn là tàu da xanh, chạy hơi chậm.
Kiếp trước Giang Thành chỉ đi tàu hỏa hoặc tàu cao tốc, nên đối với loại tàu này tuy không đến mức ghét bỏ, nhưng ít nhiều cũng có chút không thích.
Nhưng tiếng tàu "khạch khạch" vọng lại, lại khiến lòng người có chút an tĩnh.
Tựa hồ thời gian vào khoảnh khắc này trôi qua chậm hơn.
Nhưng một âm thanh tùy tiện đã phá vỡ sự tĩnh lặng này.
“Tranh Tử, chỉ có mỗi cậu là sướng thôi, lần nào cũng đòi đi máy bay, không thì cũng đòi giường nằm, giá vé này, tớ thấy xót ruột quá.” Tần Tiến đặt mông ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kê sát cửa sổ xe, lớn tiếng nói.
Ngoài cửa sổ, là những ngôi nhà dần dần lùi lại phía sau, cùng với bầu trời tối dần.
Giang Thành đang xem điện thoại, lúc này ngẩng đầu lên cười mắng Tần Tiến một tiếng, “Cậu là thổ hào đấy, có chút tiền đó mà cũng xót á? Thử ngồi ghế cứng gần hai mươi tiếng xem, cậu không phát điên mới là lạ.”
“Cũng phải, Quảng Lâm của tớ vẫn là quá xa. Ngồi tàu mất hai mươi tiếng, còn phải đi xe khách mất 4 tiếng nữa.” Tần Tiến cảm thán một tiếng, bỗng nhiên lại tò mò quá mức, “Tranh Tử, cậu đang xem cái gì đấy?”
“Tiểu thuyết.” Giang Thành giơ điện thoại lên cho Tần Tiến nhìn rõ.
Tần Tiến cười hắc hắc, “Cậu cũng đọc tiểu thuyết à? Có phải là loại tiểu thuyết ấy không…”
Giang Thành liếc hắn một cái, “Trong đầu cậu toàn nghĩ cái gì thế.”
“Điện thoại này của cậu tớ dùng không quen, sao không mua cái Hoa Quả hoặc Tam Tinh ấy?” Tần Tiến lải nhải, dưới tốc độ đường truyền 2G chậm chạp, chờ một hồi, hắn mới nhìn thấy tên sách, “Là 《Tấn Ca》 à!”
Vu Hâm Nhiên đang ở trên giường trên định trèo xuống, nghe đến cái này, cũng hơi ngạc nhiên, “Giang Thành, cậu cũng đọc 《Tấn Ca》 à?”
“Ừm, thỉnh thoảng đọc thôi.” Giang Thành thành thật trả lời.
Hắn viết sách, tuy khi viết nhất tâm nhị dụng, nhưng đều có ký ức vững chắc, nhưng chưa từng thực sự đọc nó vài lần trên điện thoại.
Vu Hâm Nhiên vén tóc mái lên, cười nói: “Cuốn sách này hay lắm, mọi người trong ký túc xá tớ đều đọc cả, bây giờ đang đu 《Tấn Sự》.”
“Tớ cũng đọc qua một ít, nhưng tớ không thích đọc truyện lịch sử lắm, huyền huyễn với võ hiệp đọc nhiều quá rồi.” Tần Tiến trả điện thoại lại, “Nhưng mà tác giả cuốn này trâu bò thật đấy, nhờ mỗi một cuốn mà thành thần luôn.”
“Đúng đó, bút danh của tác giả đó với biệt danh Trừ Trừ của cậu không sai biệt lắm.” Tần Tiến cười hắc hắc nói.
Giang Thành câm nín, “Cái gì mà không sai biệt lắm, chẳng lẽ tớ không thể là tác giả của 《Tấn Ca》 sao?”
Vu Hâm Nhiên là người phản ứng nhanh nhất, “Thật sự là cậu á?”
“Tớ không tin.” Tần Tiến khăng khăng chỉ là trùng tên trùng hợp.
Giang Thành cười mở khu hậu trường tác giả cho mọi người xem, bên trong hai quyển sách sáng trưng đặt ở đó.
Tuy không có ảnh bìa, nhưng tên sách thì rất rõ ràng.
《Tấn Ca》 hoàn thành, số lượng từ 2.350.000 chữ, lượt yêu thích 104.800.
《Tấn Sự》 vẫn đang tiếp tục, số lượng từ 1.280.000 chữ, lượt yêu thích 112.000……
“Má ơi, vô lý vậy!” Tần Tiến không khỏi lớn tiếng thốt lên.
Lần này, khiến những người khác trên toa tàu ném ánh mắt khó chịu về phía họ.
Giang Thành vội vã vỗ đầu hắn, “Làm gì mà ầm ĩ thế.”
“Đồ biến thái nhà cậu…” Tần Tiến mặt mày ai oán, chỉ muốn về dưới giường, đắp chăn lại, ai oán.
Khóe miệng Vu Hâm Nhiên hơi nhếch lên, khen ngợi: “Lúc trước tớ còn nghĩ có phải là cậu không, nhưng mà thấy cậu học máy tính, căn bản không có thời gian viết.”
“Ngày nào cũng viết vạn rưỡi chữ thôi, chuyện cỏn con ấy mà.” Giang Thành khoa trương khoát tay nói.
Nghe thấy tiếng cười khẽ "phụt", Vu Hâm Nhiên mím môi nói: “Tần Tiến nói đúng đó, cậu đúng là có hơi…”
“Là biến thái đúng không.” Tần Tiến như gặp được tri kỷ, hừ lạnh với Giang Thành.
“Vậy sách của cậu chẳng phải là kiếm được không ít tiền à?” Vu Hâm Nhiên tò mò hỏi.
“Cũng tàm tạm, bây giờ chắc mới hơn 300 vạn tệ thôi.” Giang Thành nhướng mày, rồi cười nói: “Nhưng mà sách của tớ sắp xuất bản rồi, hôm nào tặng cậu với Tần Tiến mỗi người một cuốn.”
Tần Tiến vẫn còn chút căm phẫn: “Cậu còn phải ký tên vào sách cho bọn tớ đấy.”
“Được được, không thành vấn đề.” Giang Thành tự nhiên là đồng ý.
Đến giờ ăn tối, Giang Thành liền bắt đầu ăn mì gói.
Hắn vẫn còn có chút kinh nghiệm về việc ăn mì gói.
“Ấy, mọi người nhìn này, trước thả vắt mì vào, rồi đổ nước nóng, một phút sau, chúng ta đổ nước đi, cầm cái xiên trộn đều vắt mì lên, rồi cho gia vị vào……”
Vu Hâm Nhiên như một em bé tò mò, đi theo bên cạnh, rất cẩn thận học từng bước.
Tần Tiến đang ăn mì gói ở một bên, lập tức cảm thấy tô mì ăn liền của mình không thơm nữa, bụng cũng không thấy no.
Bạn cần đăng nhập để bình luận