Trùng Sinh: Trong Cơ Thể Ta Mang Cái Máy Tính Để Bàn

Chương 484: Tiểu thuyết mà, chính là biên cố sự cho độc giả nhìn đi

Chương 484: Tiểu thuyết mà, chính là bịa chuyện cho độc giả đọc thôi
Tại Giang Thành, việc chờ đợi chuyên gia theo như đề nghị về "quan ải" bảo vệ lòng trắng trứng đang được mở rộng trên quy mô lớn.
Không chỉ có vậy, nhu cầu từ nước ngoài cũng vô cùng lớn.
Một lượng lớn sản phẩm được vận chuyển từ Hoa Quốc đến khắp nơi trên thế giới.
Jack · Âu Văn, người đã đầu tư vào công ty vận tải biển xa và công ty thiết bị y tế, lần này kiếm được bộn tiền.
Đây là lần đầu tiên hắn tự mình đầu tư và không ngờ lại kiếm được nhiều tiền đến vậy.
Khi hắn kể chuyện này với Dương Tử Khiên, đối phương chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Đây chẳng phải là đề nghị của ta sao?"
"Hắc hắc, đúng đúng, Dương, vẫn là ngươi lợi hại nhất."
Dương Tử Khiên có chút bực bội, "Ta hảo tâm dạy ngươi, ngược lại ngươi hay đấy, dạy ta thuê bạn gái về ăn Tết, ta bị ngươi hại rồi."
"Ồ ha? Chuyện gì xảy ra?"
"Thôi, lười nói với ngươi." Dương Tử Khiên cúp điện thoại ngay lập tức.
Sau khi nói xong, anh nhìn Thẩm Thủy Dao, người đang ở cùng phòng với mình.
Khách sạn không biết thế nào lại chỉ có phòng một giường lớn.
Điều này khiến anh vô cùng đau đầu, đó là lý do anh khó chịu khi Âu Văn gọi điện đến.
Chính hắn lại còn giảng chuyện thuê bạn gái, mới khiến anh tin theo, làm ra nhiều chuyện như vậy.
"Này, ngươi đọc tiểu thuyết của ta chưa?"
Thẩm Thủy Dao không để ý nhiều, trực tiếp lên giường gõ chữ, vừa nói.
Dương Tử Khiên tranh thủ thời gian đọc lướt qua, cảm thấy có chút kỳ lạ, đặc biệt là phần về bá đạo tổng giám đốc, dáng vẻ miêu tả bên trong, rõ ràng là lấy anh làm khuôn mẫu.
Chỉ là anh không ngờ vị tổng giám đốc trong truyện lại kỳ quặc đến vậy, còn đi theo đuổi "cô ấy" ngược lại?
Thật là hài hước.
"Ừm, viết không thực tế." Dương Tử Khiên nghĩ ngợi rồi bình luận.
Thẩm Thủy Dao cười hì hì, "Vậy là chắc chắn rồi, đây là tiểu thuyết mà, viết cho độc giả đọc, chỉ cần họ thấy thoải mái là được, ai quản nó thật hay không."
"Ta cũng có gặp qua tổng giám đốc công ty đâu, làm sao biết người ta như thế nào?"
"Vậy ngươi còn viết có cái mũi, có mắt."
"Đều là nhờ tìm kiếm trên mạng, với cả ta hỏi thăm bạn thân của ta, nàng đang đi làm ở công ty Phong Hỏa đấy!" Thẩm Thủy Dao cười nói.
Dương Tử Khiên nhíu mày, "Công ty Phong Hỏa?"
"Đúng vậy, cô ấy mới vào làm năm ngoái, ở công ty Phong Hỏa Mây gì đó." Thẩm Thủy Dao nói.
"Công ty mây và Big Data."
"Đúng đúng, vẫn là ngươi nhớ kỹ đó, công ty Phong Hỏa nhiều lắm, ta nhớ không hết." Thẩm Thủy Dao nói.
Dương Tử Khiên lạnh mặt, "Sao, cô ấy nói ông chủ của bọn họ rất bá đạo à?"
"Cái đó thì không." Thẩm Thủy Dao lắc đầu, "Nhưng cô ấy kể cho ta nghe về các bộ phận trong công ty, những chức vụ nào, nhờ đó ta mới biết cách viết. Tiểu thuyết mà, chính là bịa chuyện cho độc giả đọc thôi."
"…… Ta đi tắm." Dương Tử Khiên không muốn bàn thêm chuyện này, vì những gì Thẩm Thủy Dao viết sau đó, bắt đầu rải cẩu lương, đến Dương Tử Khiên cũng không nuốt trôi.
Thật sự không hiểu nổi, vì sao mấy cô nàng lại viết ra những thứ đó, còn dường như nắm bắt tâm lý của nam sinh rất rõ ràng.
Sau đó, Dương Tử Khiên trực tiếp lên giường, chiếm một bên. "Nói trước, mỗi người ngủ một bên, không được vượt giới."
Thẩm Thủy Dao buông bản nháp xuống, tay chống cằm, cười nhìn anh, "Này, ta lại nghĩ, uổng cho ngươi đẹp trai như vậy, có phải là không được không?"
"Ngươi nói cái gì?!" Dương Tử Khiên lập tức dựng lông, ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Thủy Dao giật mình, vội vàng khoát tay, "Ta, ta chỉ hỏi tùy tiện thôi, ta đi tắm."
Dương Tử Khiên phất tay, rồi ngả đầu chìm vào giấc ngủ.
Mắt không thấy, tâm mới yên.
Nhưng tiếng nước tí tách trong phòng tắm khiến anh phiền lòng.
Đặc biệt là sau khi đọc tiểu thuyết của Thẩm Thủy Dao, trong lòng không giải thích được lại tự đưa mình vào trong đó.
Yêu đương, thật sự ngọt ngào đến vậy sao?
Có thật sự giống như nàng viết trong sách không?
Dương Tử Khiên từ nhỏ đã bị cha mẹ quản rất nghiêm, ngoài đọc sách, chỉ là đạo lý làm người, việc ăn uống, sinh hoạt đều có quy tắc rõ ràng.
Nghe nói đó là công trình nghiên cứu khoa học của hai vị phụ huynh tiến sĩ.
Điều này cũng dẫn đến việc Dương Tử Khiên chưa từng yêu đương, trước khi vào đại học, ngay cả một mảnh cũng chưa từng nhìn qua.
Nhưng lúc này, trong khoảnh khắc, tâm loạn.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Thủy Dao bước ra, mái tóc còn ướt sũng, thoang thoảng hương thơm bí mật.
Tiếng máy sấy vang lên.
Dương Tử Khiên bất đắc dĩ mở điện thoại Phong Hỏa Q6, không nhịn được lại đọc thêm hai chương tiểu thuyết của Thẩm Thủy Dao.
Đột nhiên cảm thấy có người nhào tới, "Ồ, ngươi lại xem tiểu thuyết gì đấy?"
"Xem ngươi." Dương Tử Khiên thật thà trả lời.
"Hì hì, hai chương này viết thế nào?"
"Chỉ để cho cẩu ăn lương."
"Đợt này linh cảm nhiều lắm, cảm giác không tồi. Có lẽ là vì cãi nhau với ngươi nhiều đó.."
Thẩm Thủy Dao cười nói, "Mà ngươi căn bản không giống tổng giám đốc, không thì ta đã viết theo ngươi rồi, đỡ tốn công ta nghĩ."
Dương Tử Khiên cảm thấy đối phương ngồi sát bên cạnh mình, ngẩng đầu là có thể thấy núi non trùng điệp, còn có hương thơm xộc vào mũi, tim anh liền đập loạn. "Ngươi, ngươi đi qua kia đi."
Thẩm Thủy Dao liền đứng lên, "Ngươi cứ xem tiếp đi, nhớ cho ta năm sao nha."
"Ừm."
Dương Tử Khiên chậm rãi hồi phục tinh thần, cảm thấy cứ tiếp tục thế này không ổn.
Thẩm Thủy Dao lại muốn gõ chữ, liền mặc đồ ngủ, nằm ở trên giường gõ chữ.
Dương Tử Khiên cảm thấy mình sắp ngạt thở.
Bao nhiêu năm qua vẫn giữ mình trong trắng, nay đã loạn thành một mớ bòng bong, đành nhắm mắt niệm tâm kinh, rồi mới đi ngủ.
Nhưng ai ngờ trong lúc ngủ mơ, anh chỉ cảm thấy một cái lò lửa lớn ở bên cạnh, nướng anh đến muốn bốc khói.
Anh giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy Thẩm Thủy Dao nằm bên cạnh người nóng bừng, lại như rất lạnh, cứ rúc sát vào anh.
Đưa tay sờ thử,
Thật nóng!
"Chết rồi, bị sốt?"
Dương Tử Khiên giật nảy mình, vội vàng đi lấy khăn mặt, đắp lên trán cho cô, nhưng chưa được bao lâu, khăn mặt đã nóng hổi.
Lại giặt khăn mặt, lại lau mặt cho cô.
Lúc này Thẩm Thủy Dao đã mê man, anh cũng không nghe rõ cô nói gì.
Anh cầm nhiệt kế một bên, "tít tít" còi báo động đỏ vang lên.
"Dựa vào?"
Dương Tử Khiên không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại gọi bác sĩ đến truyền nước biển.
Ngồi trên ghế, Dương Tử Khiên nhìn cô gái trước mắt.
Hàng mi dài, khuôn mặt bầu bĩnh, vì bị sốt, đôi má đỏ hây hây, đôi môi thì có chút trắng bệch.
Nấu nước, đổ nước, anh bận rộn cả đêm, đến gần hừng đông, nhiệt độ mới hạ xuống.
Lúc này Dương Tử Khiên đã mệt mỏi dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Lúc này anh còn để ý gì đến tao nhã hay không tao nhã, đầu gục xuống ghế, miệng há hốc ngủ ngáy o o.
Bạn cần đăng nhập để bình luận